Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai người tình chàng ý thiếp một hồi lâu, đã sắp đến 5 giờ chiều.

Cố Tiêu ngồi ở sau xe, Phong Ly không chút cảm xúc ngồi trên đùi anh, đôi tay cầm bình sữa uống một cách nghiêm túc .

Cố Tiêu xoa xoa bím tóc nhỏ của Phong Ly, vẻ mặt dịu dàng, sao bảo bối của anh lại có thể ngoan như vậy chứ.

"Tiểu Ly......"

Nghe thấy Cố Tiêu kêu mình, Phong Ly nghiêng đầu, trong miệng cắn ống hút mê mang nhìn anh.

Cố Tiêu hôn đôi mắt cậu, cười nói: "Không có gì, chỉ là anh muốn kêu tên em."

Phong Ly ngạc nhiên một chút, nhả ống hút ra, hôn cái chụt lên mặt Cố Tiêu, sau đó tiếp tục uống sữa.

Mặt Cố Tiêu đỏ lên, khẽ ôm trái tim, nơi đó vừa lỡ một nhịp, bảo bối nhỏ của anh sao lại có thể phạm quy như vậy chứ?

Cố Tiêu bị chọc đến đỏ mặt, tim đập nhanh, đến khi đến Cố gia mới ngừng, anh lại khôi phục dáng vẻ bình tĩnh như trước kia.

Ôm lấy Phong Ly, Cố Tiêu nhanh chóng đi vào nhà, mùa đông đã sắp bắt đầu, trời vừa mới xế chiều đã rất lạnh, cơ thể của Phong Ly yếu ớt, Cố Tiêu sợ cậu bị bệnh.

Tiểu bảo bối mỗi khi bị bệnh đều rất khó khỏe lại, tuy rằng mỗi khi bệnh Phong Ly đều hết sức đáng yêu, luôn dính lấy anh, nhưng anh không muốn nhìn dáng vẻ mệt mỏi khó chịu của Phong Ly.

Bước vào phòng, Cố Tiêu liền thấy Cố lão gia đen mặt ngồi ở trên sô pha, ông đã đợi từ trưa tới chiều, thấy Cố Tiêu liền trừng mắt nhìn, tức đến không nói nên lời.

"Ông nội", Cố Tiêu bình tĩnh chào hỏi

"Hừ, cái thằng súc sinh!" Cố lão gia nhìn thấy Phong Ly bị dìu vào nhà liền biết đã xảy ra chuyện gì.

"Cơ thể bé ngoan không tốt! Mày còn lăn lộn bé nó! Mày thật là thật là...muốn chọc ta tức chết phải không? Cố lão gia tức đến không nói nên lời, giơ gậy lên định đánh Cố Tiêu.

Cố Tiêu chưa nói gì, Phong Ly ở trong lòng ngực anh không đã không vui.

Phong Ly từ trong vòng tay của Cố Tiêu chui ra, che trước mặt anh, nhìn Cố lão gia bằng ánh mắt cầu xin.

"Bé con không lương tâm!" Cố lão gia thấy Phong Ly đứng không vững còn bảo vệ cháu trai của mình, cảm thấy đau lòng, thở phào một ngụm, nói: "Nó bắt nạt con như vậy, con còn muốn bảo vệ nó? Ông đang giúp con dạy dỗ nó!'

Phong Ly xoay người ôm lấy Cố Tiêu liên tục lắc đầu, lặp lại nói: "Không...đánh, không... đánh Tiêu"

"Hả..." Cố lão gia không còn tức giận, vẻ mặt kinh ngạc nói: "Bé ngoan nói chuyện"

"Ông nội" Cố Tiêu nhẹ nhàng vỗ về cơ thể đang run rẩy của Phong Ly, bất mãn nhìn Cố lão gia, trách móc nói: "Ông làm tiểu Ly sợ."

"Đừng nói sang chuyện khác!" Cố lão gia ném cây gậy trong tay xuống sàn, trừng mắt nhìn Cố Tiêu, tiếp theo lại nhìn Phong Ly, kích động hỏi: "Bé ngoan đã tốt hơn nhiều phải không?"

"Còn chưa rõ lắm" Cố Tiêu ôm Phong Ly đến sô pha ngồi xuống, kêu người hầu đưa lên chút đồ ăn, lúc này mới nói tiếp: "Con đã gọi bác sĩ Nghiêm, đợi ông ấy kiểm tra xong mới biết được"

"Ha ha, bé ngoan chắc chắn là đang tốt lên", Cố lão gia nghe vậy mặt mày hớn hở nói: "Thật tốt quá, bé ngoan cuối cùng cũng đã khỏe hơn, rốt cuộc ta có thể nghe bé con gọi ông nội rồi"

Hiếm khi Cố Tiêu và Cố lão gia có cảm xúc giống nhau, lúc nãy ở biệt thự Cố Tiêu đã rất kích động, muốn gọi bác sĩ Nghiêm tới, nhưng tiểu Ly nhất quyết muốn tới thăm ông nội và mèo, sau một hồi giằng co, Cố Tiêu không muốn nhìn Phong Ly buồn nên đã đồng ý.

Cố Tiêu bưng chén cháo mà mình đã sớm dặn dò người hầu nấu, múc một muỗng, thổi thổi đưa đến bên miệng Phong Ly, Phong Ly lại không há mồm giống như trước kia.

"Em sao vậy?" Cố Tiêu đặt chén cháo xuống, lo lắng nói: "Sao em không ăn? Em khó chịu ở chỗ nào sao?"

Phong Ly lắc đầu, ủy khuất nói: "Muốn.... Bắc ...."

Cố Tiêu thật sự không muốn nhìn thấy Phong Ly ủy khuất như thế này, hắn đem Phong Ly bế lên, ôm vào lòng, hôn cậu, an ủi nói: "Được rồi, ngoan, anh lập tức kêu nó tới được không? Tiểu Ly đừng buồn anh sẽ đau lòng, tiểu Ly ngoan..."

Tiếp theo anh nhìn người hầu đang đứng bên cạnh, sốt ruột nói: "Đi dẫn con mèo kia lại đây!"

Dưới ánh mắt của anh, cô hầu gái cứng đờ toàn thân, vội vàng gật đầu, xoay người nhanh chóng rời đi.

"Ngoan, con mèo kia sẽ đến ngay thôi" Cố Tiêu vuốt bím tóc nhỏ của Phong Ly ôn nhu nói: "Chúng ta ăn một chút đồ ăn trước nhé, được không?"

Từ lúc ngủ dậy đến bây giờ, Phong Ly chưa ăn gì nhiều, lúc ở trên xe chỉ uống một bình sữa, ăn một miếng bánh kem nhỏ, đã tiêu hao nhiều năng lượng, Cố Tiêu lo lắng bé cưng của anh sẽ ngất xỉu.

Còn con mèo kia? Cố Tiêu áp xuống chiếm hữu dục và thù địch trong lòng, ánh mắt hơi trầm, sớm muộn gì anh cũng làm nó...

Phong Ly bình tĩnh trở lại, ngoan ngoãn gật đầu.

Cố Tiêu lại bưng chén cháo lên, múc từng muỗng đút cho Cố Ly, không khí ngọt ngào ấm áp giữa hai người quả thật làm cay mắt người nhìn.

Cố lão gia trợn tròn mắt, hầm hừ chạy vào bếp ăn vụng, nhân lúc lão bà không ở nhà, phải ăn bù những món ngày thường không ăn đủ, bánh kem ơi! Ta tới đây!

Quản gia lặng lẽ lấy di động ra, chụp trộm cảnh ăn vụng này lại sau đó gửi cho lão phu nhân, hết sức tự hào về công trạng của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro