Chương 47+48+49

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 47: SỰ RUNG ĐỘNG MƠ HỒ  

Cho đến khi Lâm Sương Sương ngồi xổm xuống cởi đôi giày nhuốm đầy máu của Lâm Phiên Phiên ra, cậu ấy mới phát hiện vết thương của Lâm Phiên Phiên, liền vội vàng dơ tay ra ngăn Lâm Sương Sương lại, vội vàng nói: “Chị gái, không được, nếu chị trực tiếp cởi giày ra như thế, sẽ làm chị ấy đau đớn vô cùng, có khi còn khiến vết thương rách thêm nữa.” 

Lâm Sương Sương nghe vậy vội vàng dừng tay, quay đầu nhìn Hắc Tiêu, kinh ngạc hỏi: “Cậu biết chữa bệnh ư?” 

Thế nhưng lại không để ý, bây giờ mình đang ngồi xổm, chiếc áo sơ mi trắng vì lúc trước phải gấp rút lên đường quá nóng nên đã tháo ba chiếc cúc trước ngực ra, nếu như đứng đương nhiên sẽ không làm lộ ra cảnh xuân. Thế nhưng tư thế hiện tại của cô ấy, cổ áo trước ngực mở rộng, với tư thế đứng cạnh cô ấy lúc này của Hắc Tiêu, vừa hay có thể nhìn thấy toàn bầu ngực căng tràn trắng như tuyết ấy. 

Đây là lần đầu tiên Hắc Tiêu nhìn thấy ngực của phụ nữ, hơn nữa lại còn là một người phụ nữ đến từ nơi thành thị xa xôi, vừa trắng, vừa mịn, vừa hồng hào, trong phút chốc, cổ họng Hắc Tiêu nghẹn lại, phần thân dưới đột nhiên dựng lên, dưới lớp áo khoác rộng của cậu giờ căng phồng lên. 

Hắc Tiêu vội vàng quay người đi, kẹp chặt vật đang cương cứng lên vào giữa thắt lưng, giữ chặt nó lại, nhưng trái tim cậu thiếu niên lại đập nhanh hơn, cậu ấy không hiểu rốt cuộc bản thân mình bị gì nữa. 

Mặc dù Hắc Tiêu quay người đi rất nhanh, nhưng Lâm Sương Sương vẫn luôn nhìn cậu ấy, vì thế thân dưới dựng đứng như cây trụ của Hắc Tiêu đều bị cô ấy nhìn thấy hết, ngay cả người từng trải như cô cũng đỏ bừng cả mặt lên, cúi đầu xuống nhìn, thấy ngực mình đã lộ hết ra, lúc ấy mới hiểu, thì ra là do bản thân không cẩn thận đã khêu gợi lên dục vọng bên trong con người cậu thiếu niên khờ dại ấy. 

Vội vàng cài cúc áo lại, Sương Sương lại hỏi thêm một lần nữa: “Hắc Tiêu, vừa rồi nghe cậu nói rõ ràng mạch lạc như vậy, có phải cậu biết chữa bệnh không, nếu như cậu biết, thì mau xem giúp bạn tôi đi.” 

Lúc này, Hắc Tiêu đã kẹp thứ đang căng cứng không an phận kia vào trong thắt lưng, quay lại nói: “Tôi cũng không hiểu biết gì về y học, nhưng tôi biết một số cây thuốc, bởi vì bà tôi quanh năm đau ốm, tôi thường đi hái thuốc cho, lâu dần theo thời gian cũng biết chút ít, trước tiên các chị đừng cử động nữa, tôi sẽ đem cho các chị chậu nước thuốc để ngâm chân.” 

Nói xong, cậu ấy liền chạy nhanh ra khỏi nhà, loay hoay một hồi ở ngoài sân, không lâu sau, cậu ấy quay lại với một chậu nước thuốc màu đen. 

“Chị, chị hãy đặt chân vào trong nước thuốc này, sau khi ngâm trong ba phút, tôi sẽ giúp chị cởi giày ra.” 

Hắc Tiêu nghiêm túc nói. 

“Đây là...” 

Lâm Phiên Phiên nhìn xuống chậu thuốc đen như mực, không tránh được có chút do dự. 

Sương Sương nhưng lại không để ý đến cái gì hết liền cầm chân của Phiên Phiên ngâm xuống nước, hơn nữa còn thở dài không hài lòng nói: “Người ta đã kiếm thuốc cho cậu, cậu chỉ cần ngoan ngoãn nhận lấy là được, vừa nhìn liền biết đây là phương thuốc dân gian, chẳng lẽ cậu chưa từng nghe về nó sao, đôi khi thuốc dân gian còn hữu dụng hơn đống thuốc tây đắt tiền kia ấy.” 

“A.” 

Lâm Phiên Phiên bị hành động bất ngờ của Sương Sương dọa đến thét lên một tiếng, may mắn thay, đôi chân sau khi ngâm vào trong thuốc, không những không đau chút nào, hơn nữa còn thanh mát dễ chịu hơn rất nhiều. 

Ba phút sau, Hắc Tiêu ngồi xổm xuống trước mặt Lâm Phiên Phiên, đừng nhìn cậu ấy cao lớn thô kệch như vậy, nhưng lực tay khi cầm lại vô cùng nhẹ nhàng, cho đến khi anh ta cởi cả hai chiếc giày, Lâm Phiên Phiên vẫn không cảm thấy chút đau đớn, có lẽ trong thuốc nước đó cũng chứa một chút thảo dược có tính chất gây mê. 

Sau đó, Hắc Tiêu thuần thục và nhanh chóng băng bó chân giúp Lâm Phiên Phiên, sau đó còn dặn dò Lâm Phiên Phiên những điều cần phải chú ý, cái dáng vẻ nghiêm túc đó thật sự là có vài phần phong thái của bác sĩ. 

Lâm Phiên Phiên nhịn không được liền trêu đùa cậu ấy vài câu, khiến cả khuôn mặt anh Hắc Tiêu. 

Trong thời gian đó, Lâm Phiên Phiên cũng muốn mượn điện thoại của Lâm Sương Sương để gọi điện thoại, thế nhưng, như cô đã dự đoán trước đó, ở đây thực sự quá hẻo lánh xa xôi, điện thoại tuyệt nhiên không có chút sóng nào, trong lòng Lâm Phiên Phiên nóng ruột vô cùng, Sở Tường Hùng không tìm thấy cô chắc sẽ lại vô cùng lo lắng như lần trước. 

Song nghĩ lại Sở Tường Hùng đã có thể tìm ra tài liệu nhân sự của mình từ công ty của Triệu Dân Thường, điều đó cho thấy trong tập đoàn Triệu Thị có người của anh ấy, vậy thì chỉ cần hỏi dò người đưa tin đó thì sẽ biết cô ấy đã đi cùng tổng tài đến thôn Ôn Ôn rồi! 

Nghĩ xong chuyện này, tâm trạng của Lâm Phiên Phiên dần ổn định trở lại. 

Nhưng vượt xa ngoài dự liệu của Lâm Phiên Phiên là vào chập tối hôm đó, thôn Ôn Ôn lại chào đón thêm một người thành phố vượt xa xôi vạn dặm đến nơi đây. Người đàn ông đeo một túi du lịch lớn, toàn thân mệt mỏi do đi đường, nét mặt vui cười như ngày xuân ấm áp đứng ngay trước mặt mình, Lâm Phiên Phiên sững sờ trong phút chốc. 

Lâm Sương Sương ngẩng đẩu lên thấy người đàn ông, trên mặt lộ vẻ tươi cười, thật may, anh ấy đến thật đúng lúc, bây giờ, cho dù Triệu Dân Thường có ý gì với Lâm Phiên Phiên thì ít nhất là những ngày ở thôn Ôn Ôn này, anh ta cũng không có cơ hội ra tay.

CHƯƠNG 48: BẾ LÀ ĐƯỢC RỒI  

“Hàn Phiêu. Sao anh lại tới đây.” 

Lâm Phiên Phiên ngạc nhiên khi trước mắt mình là một anh chàng đẹp trai như từ trên trời rơi xuống. Và rồi ném ánh mắt đầy nghi ngờ về phía Sương Sương. 

Chuyện Sương Sương và Hàn Phiêu chia tay, Lâm Phiên Phiên là người biết đầu tiên. Vì sao Hàn Phiêu lại đến Hồ Thâm Sơn, lẽ nào, anh ta muốn nối lại tình xưa với Sương Sương. 

Đến được một lúc, Lâm Phiên Phiên còn nghĩ rằng Hàn Phiêu vì Lâm Sương Sương mà đến. 

Mắt Hàn Phiêu sáng rực lên, nhìn Lâm Phiên Phiên không chớp , mỉm cười và nói: “Sáng nay anh nhận được tin nhắn của Sương Sương, cô ấy nói hai người hãy cùng nhau đến Thôn Ôn Ôn nơi cách xa chốn thành phố, nghĩ mấy ngày nay anh được nghỉ phép, cũng buồn, đi cùng đến để tận hưởng vẻ tươi đẹp của thiên nhiên hoang dã.” 

Lâm Sương Sương đứng bên cạnh nghe thấy, miệng cố gắng kìm nén, nhưng trong bụng không ngừng chửi rủa: “Hàn Phiêu đồ đáng chết nhà anh, có nói thì nói thẳng ra đi, không nói được thẳng ra là anh đến tìm Lâm Phiên Phiên à, đồ hèn!” 

Lâm Phiên Phiên vừa nghe thấy Thiên Khiết ngạc hỏi Lâm Sương Sương: “Sương Sương, cậu gửi tin nhắn khi nào, sao mình không biết?” 

Ánh mắt Lâm Sương Sương hiện ra với vẻ không tự nhiên, ngay khi Triệu Dân Thường chủ động yêu cầu Lâm Phiên Phiên đi cùng đến thôn Ôn Ôn, cô liền nhanh chóng nhận ra những ý muốn khác thường của Triệu Dân Thường. Vì Vậy trước khi lên xe, cô đã bí mật nhắn tin cho Hàn Phiêu. Tiết lộ cho anh ta hành tung của Lâm Phiên Phiên, cô đoán trước đươc Hàn Phiêu sẽ đến, như vậy Triệu Dân Thường sẽ không còn cơ hội thực hiện ý định của mình nữa. 

Đương nhiên, cô ấy không thể nói cho Lâm Phiên Phiên vì lý do này. Ngượng cười, đáp lại: “Cậu hỏi tớ tiết lộ gì sao, tớ không phải vì cậu sao, cậu bị thương như thế này, ngày mai làm sao có thể lên núi thị sát cá thôn Ôn Ôn, có Hàn Phiêu ở đây, amh ấy có thể làm hai đôi chân của cậu, và cõng cậu lên núi.” 

“Điều này không tốt ư?” 

Lâm Phiên Phiên nói: “Cõng một người lên núi rất mệt, cậu đừng phiền Hàn Phiêu, giờ người ta không còn là bạn trai của cậu nữa, cậu còn trẻ nên đừng chỉ tay chỉ chân cho người ta làm việc này việc kia. Cậu sai rồi.” 

Lâm Sương Sương nhanh chóng đầu hàng: “Nhìn xem. Hàn Phiêu không phải là cũng ở đây rồi hay sao, cậu chưa gì đã xót người ta rồi, không hổ danh là em gái tốt của người ta.” 

Sương Sương đã vừa nghe, thấy lời nói của Sương Sương quá vô lý, đưa tay ra đẩy Sương Sương một cái, trừng mắt nói: “Cậu nói sao, ai thương xót ai?” 

Ánh mắt ngại ngùng liếc về hướng Hàn Phiêu, Hàn Phiêu khó xử cúi đầu xuống, trông có vẻ như thực sự thích Lâm Sương Sương nói điều đó. 

Tim của Lâm Phiên Phiên đập loạn xạ, lẽ nào... Hàn Phiêu thích mình? 

Ngay lập tức, Lâm Phiên Phiên lắc đầu và phủ nhận suy nghĩ không thể này. 

Trước đây khi học đại học, cô ấy đã thấy Hàn Phiêu theo đuổi Lâm Sương Sương như thế nào, với những chuyện đã làm đó, ngay cả cô ấy là người ngoài cũng cực kì cảm động, chứng tỏ anh ấy yêu Lâm Sương Sương nhiều đến mức nào, từ một tình yêu sâu đậm như vậy, làm sao có thể thay đổi sớm thế được? 

Lúc này, ở ngoài sân một người đàn ông gầy gò chừng hơn 30 tuổi bước vào, với khuôn mặt đầy vết rỗ, nở nụ cười còn quyễn rũ hơn cả Lưu Đà Hàn vài phần, khi bước vào nhà anh cúi người với Lâm Phiên Phiên và Lâm Sương Sương nói: “Chào hai cô, tôi là Tam Mã Tử học trò của trưởng thôn, trưởng thôn đã chuẩn bị bữa cơm thịnh soạn cho mọi người. và đặc biệt yêu cầu tôi mời hai cô đến dùng .” 

“Được” 

Lâm Sương Sương nhẹ nhàng gật đầu, ngay lập tức quay sang Hàn Phiêu nói: “anh cũng đi ăn cùng chứ?” 

Cô muốn nhanh chóng để cho Triệu Dân Thường biết sự tồn tại của Hàn Phiêu, cho anh ta dập tắt đi ý nghĩ với Lâm Phiên Phiên. 

“Đợi đã, đây là?” 

Tam Mã Tử hướng về Hàn Phiêu cau mày nói, từ trước đến giờ người đi cùng với ông chủ Triệu chưa từng xuất hiện tên ngốc trước mặt. Muốn biết anh ta là ai ngay bây giờ hãy đứng bên trái của trưởng làng Lưu Đà Hàn, ai ông ấy cũng đều có thể nhìn thấu.” 

“Đây là bạn tôi” 

Lâm Sương Sương trả lời với điệu bộ không bằng lòng, không hiểu tại sao khi vừa nhìn thấy cặp mỏ nhọn, cùng với đôi mắt ti hí liếc nhìn tứ phía của Tam Mã Tử, trong lòng cô lại cảm thấy không vui. 

Tam Mã Tử thường ngày rất biết đoán lòng dạ người khác, làm sao không nhìn ra Lâm Sương Sương không thích anh ta chứ, nên cũng không dám hỏi thêm nữa, nói: “Nếu đã là bạn của cô thì tất nhiên có thể đi cùng rồi, mời mời ! 

“Vậy còn chấp nhận được chút” 

Lâm Sương Sương bĩu môi, sau đó lên tiếng muốn Hàn Phiêu cõng Lâm Phiên Phiên đi ăn tối. 

Lâm Phiên Phiên có chút khó xử, để một người đàn ông cõng, hành động này quá thân thiết rồi, nên cô hơi do dự. 

Vậy mà Hàn Phiêu nói với vẻ mặt vô tư : “Chỉ là đi sang nhà bên ăn cơm thôi mà, khoảng cách ngắn như vậy không cần cõng, bế là được rồi.” 

Dứt lời, cũng không đợi Lâm Phiên Phiên đáp lại, anh liền lại gần, nhấc bổng Lâm Phiên Phiên lên, bước thẳng ra ngoài. 

Vừa nhìn, khóe miệng Lâm Sương Sương đã toát lên một nụ cười ẩn ý, xem ra Hàn Phiêu trong trí tưởng tưởng của cô cũng không nhát gan đến thế, bế Lâm Phiên Phiên đến trước mặt Triệu Dân Thường như thế, tiếp theo cô muốn xem đến lúc đó bộ mặt của Triệu Dân Thường sẽ biểu hiện như thế nào.

CHƯƠNG 49 : CÔ GÁI VÙNG NÚI THUẦN KHIẾT  

Vừa nhìn, khóe miệng Lâm Sương Sương đã toát lên một nụ cười bí ẩn, xem ra Hàn Phiêu trong trí tưởng tượng của cô cũng không nhát gan đến thế, vì thế ôm Lâm Phiên Phiên một cách thân mật đến trước mặt Triệu Dân Thường, tiếp theo, cô muốn xem xem đến lúc đó biểu cảm trên khuôn mặt của Triệu Dân Thường sẽ như thế nào. 

Nhưng lại không biết rằng, thành phố nhiều cô gái xinh đẹp như thế, vùng núi này cũng chẳng thiếu, muốn biết rằng thứ không bao giờ thiếu trên thế giới này chính là những cô gái xinh đẹp. 

Khi Lâm Sương Sương cùng với Hàn Phiêu đang ôm Lâm Phiên Phiên đi vào trong thôn, trên bàn tiệc, từ lúc nào đã có một cô gái trẻ đang ngồi bên rót rượu và gắp thức ăn cho Triệu Dân Thường. 

Cô gái xinh đẹp, đôi mắt tròn như trái hạnh, đôi môi đỏ như trái anh đào, khuôn mặt trái xoan, xinh xắn đáng yêu, thân hình thôn như đều nhỏ nhắn như thế, lại để cho cô ấy ngồi bên cạnh Triệu Dân Thường lúc này, nhưng có thể thấy rằng, chiều cao của cô gái ấy tuyệt đối không quá một mét sáu mươi. 

Làn da của cô ấy rất trắng, mà lại hồng hào, không dùng phấn son để đánh lừa mắt người khác như những cô gái thành thị, mà có lẽ đó là làn da vốn có của cô gái ấy, trên khuôn mặt của cô không hề dùng bất kì loại phấn nào, đến ngay cả nét xinh tươi hồng hào của cô cũng là làn da ấy mang lại. 

Đây chắc chắn là một cô gái tự nhiên mà thuần khiết. 

Nhìn cô ấy mặc chiếc sườn xám màu vàng dài và rộng, cũng giống như những cô thôn nữ khác trên núi, chẳng cần nói cũng biết, chính là cô gái sinh ra và lớn lên ở vùng núi này, hơn nữa nhìn độ tuổi, e rằng cũng chỉ mới 15, 16 thôi. 

Chợt nhìn, Lâm Sương Sương sững sờ. 

Trong cô xuất hiện một loại trực giác về cô gái bên cạnh Triệu Dân Thường, trực giác nói với cô, cô gái ấy xuất hiện lúc này, tại nơi đây, lí do nhất định không hề đơn giản. 

Lưu Đà Hàn từ xa thấy Lâm Sương Sương đã đến, liền mỉm cười, chỉ vào chiếc ghế bên cạnh bàn tiệc đã bày đủ thức ăn :”Mời hai quý cô ngồi dùng bữa, quý cô đây là?” 

Thực sự anh ta không nhanh nhạy chút nào, nói hồi lâu mới phát hiện đến sự tồn tại của một người lạ mang tên Hàn Phiêu. 

“Bạn tôi.” 

Lâm Sương Sương lạnh lùng đáp, đôi mắt cứ mãi nhìn thẳng vào cô gái xinh đẹp bên cạnh Triệu Dân Thường. 

“Đã như vậy thì xin mời ngồi cùng bàn này đi.” 

Lưu Đà Hàn cũng không nghĩ gì nhiều, nhưng cứ nhắc đi nhắc lại Lâm Sương Sương ngồi vào bàn khác, rõ ràng là vì không muốn Lâm Sương Sương quấy rầy đến cuộc nói chuyện của Triệu Dân Thường và cô gái xinh đẹp kia. 

Nhưng Lâm Sương Sương không làm theo ý của ông ta, để cho Hàn Phiêu và Lâm Phiên Phiên ngồi vào chiếc ghế bên cạnh, lạnh lùng ngồi xuống đối diện Triệu Dân Thường, để ý từng hành động của cô gái xinh đẹp kia. 

Khi thấy Hàn Phiêu ôm Lâm Phiên Phiên đi vào trong phòng, sắc mặt của Triệu Dân Thường tối sầm lại, đôi mắt cứ chằm chằm nhìn vào đôi tay ôm Lâm Phiên Phiên của Hàn Phiêu, còn Lâm Phiên Phiên đang ngoan ngoãn nằm trong lòng của anh ta, tay phải đang cầm chiếc đũa dần dần nắm chặt lại. 

Một tiếng “rắc”, dòng chất lỏng đỏ thẫm chảy ra từ bàn tay Triệu Dân Thường, không kiềm chế được bản thân, đôi đũa trong tay đã bị anh bẻ gãy, đâm vào chính tay của mình. 

Triệu Dân Thường không hề cảm thấy đau, đôi mắt không rời khỏi nụ cười chói mắt của Hàn Phiêu đang gắp thức ăn cho Lâm Phiên Phiên, thật là một cảnh tượng hài hòa và ấm áp, nhưng lại làm Triệu Dân Thường đau lòng. 

“Tổng tài!” 

“Anh Triệu!” 

Trong khi đó, Lâm Sương Sương và cô gái xinh đẹp kia nhìn thấy Triệu Dân Thường tự làm bản thân mình bị thương, cả hai đều đưa tay ra nắm chặt lấy bàn tay bị thương ấy, Lâm Sương Sương vì ngồi đối diện Triệu Dân Thường nên kết quả đã để cô gái xinh đẹp kia đi trước một bước. 

“Anh Triệu, chảy máu rồi, nhất định là đau lắm, để Từ Nhi thổi cho anh nha.” 

Cô gái xinh đẹp ấy nắm lấy tay của Triệu Dân Thường đưa đến gần miệng và thổi, sau đó lấy trong túi một chiếc khăn tay giúp Triệu Dân Thường băng vết thương, tiếng nói yểu điệu nhẹ nhàng và êm tai. 

Lâm Sương Sương chứng kiến sự việc xảy ra ngay trước mắt, nổi giận đến mức từng tế bào trên cơ thể cô cũng không thể kìm nén được. 

Cô gái trông có vẻ thuần khiết vô hại ấy, còn có thể bạo dạn đến mức nào? 

Lúc này, ánh mắt của Triệu Dân Thường không còn nhìn Lâm Phiên Phiên nữa, mà lạnh nhạt nhìn khuôn mặt Lâm Sương Sương, toàn thân tỏa ra một luồng sát khí, tiếng nói lạnh lùng nghiêm nghị trước giờ chưa từng thấy: “Anh ta là ai?” 

Lâm Sương Sương phút chốc bị làm cho sợ hãi, bỗng nhiên quên đi việc ghen tuông, liền vội nói: “Anh ấy là bạn của Lâm Phiên Phiên.” 

“Vừa rồi chẳng phải cô nói anh ta là bạn của em sao?” 

Ánh mắt Triệu Dân Thường nhìn Lâm Sương Sương không dời. 

Lâm Sương Sương trả lời trong sự sợ hãi: “Thời đại học anh ấy là sinh viên khóa trên của em và Lâm Phiên Phiên.” 

Triệu Dân Thường cười nói: “Sinh viên khóa trên? Sao anh ta lại đến đây? Có phải là cô đã gọi anh ta đến?” 

“Không phải em.” 

Lâm Sương Sương vội vàng xua tay. 

Nhưng có nhiều lúc khi càng nhanh chóng phủ nhận, lại càng thể hiện rõ bản thân đang chột dạ, Triệu Dân Thường khếch môi cười, nhưng khóe mắt lại chẳng thể hiện rằng đó là nụ cười, tay trái đưa lên ôm trọn cô gái vùng núi xinh đẹp kia vào lòng, nói những lời tàn nhẫn với Lâm Sương Sương: “Sương Sương, cô có biết rằng cô càng ngày càng không nghe lời nữa không, Triệu Dân Thường tôi ghét nhất loại phụ nữ không nghe lời, đi ra, đừng bao giờ ngồi trước mặt tôi nữa, từ nay trong thôn Ôn Ôn, Từ Nhi sẽ thay thế vị trí của cô.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro