Chương 82+83+84

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 82: TIỄN CŨ ĐÓN MỚI

Lúc Đỗ Minh còn ngồi Lâm Phiên Phiên không cảm thấy điều gì, nhưng khi Đỗ Minh vừa đứng lên Lâm Phiên Phiên mới thấy kinh ngạc, Đỗ Minh thật sự rất cao, một người có chiều cao 1 mét 72 như cô đây vẫn còn thấp hơn một hai phân.

Cô đoán sơ sơ cũng phải cao trên 1 mét 75.

Hơn nữa, Đỗ Minh rất gầy, nhìn trông mảnh khảnh nhưng lại không khiến người ta cảm thấy quá cao, vậy nên từ trong xương tủy cô ấy toát ra một vẻ đẹp không hề giống những người xung quanh.

Lâm Phiên Phiên ngây ra một lúc sau đó mới vội vàng đứng dậy, đưa tay phải ra bắt lấy tay của Đỗ Minh, vui mừng cười nói: "Cảm ơn chị Man, sau này trong khi làm việc em nhất định sẽ biểu hiện thật tốt, cảm ơn chị."

Đỗ Minh cũng mỉm cười gật đầu rồi lại ngồi xuống: "Đừng có vui mừng quá sớm, làm quản lý điều hành lương không cao như làm thư ký trưởng của tổng giám đốc đâu."

"Điều này em biết, lương không phải là vấn đề, em chỉ muốn có một môi trường làm việc việc bình đẳng, lành mạnh thôi." Lâm Phiên Phiên trả lời.

Cô đã từng làm quản lý điều hành của tập đoàn Triệu thị nên cô biết mức lương của ngành nghề này. Nhưng giống như những gì cô vừa nói, cô chỉ cần một môi trường làm việc công bằng, lành mạnh, có thể để cô tự dựa vào thực lực của chính mình mà phấn đấu chứ không phải giống như ở tập đoàn Triệu thị, lúc nào cũng nơm nớp lo sợ bị hãm hại, không biết lúc nào sẽ bị tổng giám đốc ăn sống nuốt tươi mà chẳng còn đường khóc.

Đỗ Minh gật đầu hài lòng: "Vậy được, đúng 8 giờ sáng mai đến làm việc. Người tiếp theo."

Lâm Phiên Phiên nói cảm ơn thêm lần nữa rồi đẩy cửa phòng phỏng vấn để Đỗ Minh phỏng vấn người tiếp theo, nhưng khi bước đến cửa, cô không kìm được sự tò mò trong lòng hỏi mà quay người lại hỏi: "Chị Minh, em có thể hỏi tại sao chị có thể dễ dàng để em vượt qua vòng phỏng vấn như vậy không?"

Rõ ràng ngay từ đầu, dù là Đỗ Minh đặt câu hỏi cho cô hay ánh mắt nhìn cô đều mang theo sự dò xét, sao đột nhiên lại quay phắt 360 độ, cũng không hỏi cô các thứ liên quan đến kinh nghiệm công việc, cứ như vậy dễ dàng bảo cô ngày mai đến làm.

Đỗ Minh mỉm cười nhún vai nói: "Lí do rất đơn giản, tôi chỉ hi vọng cấp dưới của mình là một người thành thật, tự tin, luôn giữ mình trong sạch, mà cô lại hoàn toàn đáp ứng đủ những yêu cầu đó."

Lâm Phiên Phiên kinh ngạc chớp chớp mắt, vừa nãy cô chỉ nói có mấy câu, vậy mà người phụ nữ này đã nhìn rõ được suy nghĩ và bản chất của cô, quả là người có con mắt sắc sảo, suy nghĩ quá thấu đáo.

Dường như nhận ra ánh mắt của Lâm Phiên Phiên còn mang chút hoài nghi, Đỗ Minh tự tin cười nói: "Nhìn tôi làm gì, tôi nói có gì sai à?"

"Nói không sai." Lâm Phiên Phiên phục sát đất.

Cô không thể không thừa nhận, Đỗ Minh là nữ hoàng trong giới phụ nữ, dù cho là về thần thái hay trí tuệ.

Ra khỏi tập đoàn FL, Lâm Phiên Phiên không kìm được mà thở phào một hơi, sau đó liền lập tức gọi điện cho Sở Tường Hùng, nói cho anh biết cô đã tìm được việc rồi.

Nhưng lúc vừa nói nơi cô làm việc là tập đoàn FL, phản ứng của Sở Tường Hùng có chút kì lạ, sau đó liền lập tức cười nói chúc mừng cô. Lâm Phiên Phiên thực sự quá vui nên không hề chú ý, hai người ngọt ngọt ngào ngào hồi lâu mới cúp máy.

Ngay sao đó cô lập tức gọi điện cho Lâm Sương Sương, chia sẻ tin tốt lành này với người bạn thân nhất của mình.

Ai ngờ đầu dây bên kia, giọng của Sương Sương đặc biệt khàn và yếu ớt, vừa nghe là đã nhận ra ngay là biểu hiện khi vừa khóc xong.

Lâm Phiên Phiên lập tức lo lắng, nhanh chóng hẹn Sương Sương đến quán cà phê mà trước giờ hai người vẫn hay đến. Lúc Sương Sương đến chỗ hẹn, hai mắt vẫn còn đỏ hoe, có lẽ cô đã khóc trên đường đến đây.

"Sương Sương, cậu sao thế? Xảy ra chuyện gì rồi?"

Lâm Phiên Phiên vội vàng kéo Sương Sương ngồi xuống lo lắng hỏi.

"Phiên Phiên, tớ..."

Sương Sương vùi mặt vào hõm vai của Lâm Phiên Phiên bật khóc tu tu, nức nở không nói lên lời.

"Có phải là do Triệu Dân Thường không?"

Có thể biến Sương Sương thành bộ dạng thế này trừ Triệu Dân Thường ra, Lâm Phiên Phiên không thể nghĩ ra được người thứ hai.

Quả nhiên, Sương Sương mặt đầy nước mắt gặt gật đầu, nghẹn ngào nói: "Từ sau khi cậu thôi việc, hắn liền cho tớ lên làm thư ký trưởng, nhưng mà... hắn còn tuyển thêm hai thư ký mới nữa, hơn nữa còn là hai chị em sinh đôi, năm nay mới đầy 17 tuổi, chỉ có trình độ văn hóa cấp hai. Bọn họ căn bản có đủ tư cách càng không đủ khả năng để làm thư ký của tổng giám đốc, nhưng mà Triệu Dân Thường hắn... hắn lại ngắm trúng vào vẻ trẻ trung xinh đẹp của hai chị em họ, cũng giống như ngày hôm ấy ở thôn Ôn Ôn, hắn mê đắm Lưu Tử Nhi mới có 16 tuổi. Bây giờ hắn ngày càng thích gặm cỏ non, còn tớ đối với hắn mà nói đã hết hạn sử dụng từ lâu rồi, cũng giống như hôm nay, hai chị em sinh đôi đó hợp nhau lại bắt nạt tớ, Triệu Dân Thường hắn còn giúp bọn họ. "

Ngày hôm đó khi rời thôn Ôn Ôn, Triệu Dân Thường không hề đưa Lưu Từ Nhi đến thành phố, Lâm Sương Sương cô đã từng thầm tưởng rằng Triệu Dân Thường cuối cùng cũng đã lựa chọn cô, mà không hề nghĩ rằng Triệu Dân Thường không đưa Lưu Từ Nhi đi không phải là vì hắn đã hồi tâm chuyển ý, mà là hắn đã chơi chán Lưu Từ Nhi rồi, bây giời hắn cần tìm cảm giác mới mẻ hơn.

CHƯƠNG 83: RA TAY TÀN NHẪN

Quả nhiên Lâm Phiên Phiên vừa nghe nói như vậy đành thở dài bất lực nói: "Sương Sương, cậu đã biết Triệu Dân Thường là một tên khốn như thế, hãy nghe tớ chia tay hắn đi."

Lâm Sương Sương lắc đầu đau đớn: "Bây giờ từ bỏ đã quá muộn rồi. Vài ngày trước, em trai tớ được chẩn đoán bị ung thư máu. Cậu biết đấy, bệnh này phải mất rất nhiều tiền mới có hi vọng chữa khỏi, ba mẹ tớ đều là những người nông dân thật thà, muốn kiếm được khoản tiền đó chỉ còn hi vọng vào tớ, nhưng tớ.... Tiền lương của tớ không nhiều, chỉ dựa vào đồng lương ít ỏi đấy căn bản không thể chữa được bệnh cho em trai tớ. Tớ chỉ còn cách tìm đến Triệu Dân Thường, anh ta đã sắp xếp cho em trai tớ vào một bệnh viện tốt nhất cùng với đội ngũ bác sĩ có chuyên môn cao, tiền thuốc, tiền viện phí cũng giúp tớ chi trả. Ngoài cảm kích sự giúp đỡ của anh ta đối với tớ, thật sự không biết nói gì hơn."

Nghe những lời đó bên tai, Lâm Phiên Phiên vô cùng sốc: "Tại sao cậu lại không nói chuyện này với tớ?"

"Nói xong rồi sẽ thế nào, chỉ khiến cậu thêm lo lắng mà thôi, tớ biết những ngày này vì bận đi tìm việc cậu đã đủ phiền lòng rồi."

Lâm Sương Sương vội lau những giọt nước mắt và kéo lên một nụ cười.

Hôm nay cô bị hai chị em nhà đó ăn hiếp sắp không chịu được nữa rồi, không phải cô không muốn nói cho Lâm Phiên Phiên biết chuyện giữa cô và Triệu Dân Thường, vì cô biết ngay từ đầu Lâm Phiên Phiên đã không tán thành cô đến với Triệu Dân Thường, tất cả hậu quả bây giờ đều là do bản thân cô tự tìm đến.

Lâm Phiên Phiên chau mày, trầm ngâm một lúc rồi nói: "Sương Sương, hay là vậy đi, tớ sẽ đi tìm Sở Tường Hùng để giúp đỡ em trai cậu, như vậy cậu sẽ không cần dựa vào Triệu Dân Thường nữa, cũng sớm được tự do."

"Không!"

Lâm Sương Sương lại một lần nữa lắc đầu, "Tớ không muốn cậu biến thành người giống như tớ, đi cầu xin sự giúp đỡ từ đàn ông, như vậy sẽ khiến anh ta coi thường cậu. Kể cả anh ta không thế thì gia đình anh ta cũng xem thường cậu. Phiên Phiên, cậu đừng nói nữa, cậu đối với tớ rất tốt, cả đời Lâm Sương Sương này sẽ nhớ mãi trong lòng, không bao giờ quên. Còn chuyện của tớ... tớ sẽ tự giải quyết, chúng ta đừng nhắc đến chuyện này nữa được không?"

Lâm Phiên Phiên vẫn muốn khuyên nhủ, Lâm Sương Sương lập tức lảng tránh sang chuyện khác: "Quên không nói với cậu, anh Hàn Phiêu ra nước ngoài rồi."

Lâm Phiên Phiên vừa nghe xong hết sức ngạc nhiên, từ sau khi chia tay ở thôn Ôn Ôn, cô cũng chưa gặp lại Hàn Phiêu, không ngờ anh ấy đã xuất ngoại rồi. Lâm Phiên Phiên ngập ngừng hỏi: "Anh ấy đi nước nào vậy?"

"Hàn Quốc."

Lâm Sương Sương nói: "Bố anh ta là người Trung Quốc, mẹ là người Hàn Quốc, điểm này cậu không thể không biết chứ."

"Thì ra là như vậy."

Lâm Phiên Phiên hiểu ra, chẳng trách vẫn luôn cảm thấy sự nam tính ở Hàn Phiêu khác người bình thường, thì ra anh ấy mang hai dòng máu Trung Hàn.

"Tớ nghĩ cậu đã biết người anh ta luôn thích thật ra là cậu, đúng không?"

Lâm Phiên Phiên cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt Lâm Sương Sương, "Tớ xin lỗi."

Lâm Sương Sương cười trong đau khổ, "Không cần nói xin lỗi, trong chuyện này cậu không có lỗi, lỗi ở Hàn Phiêu. Bây giờ anh ta một lần nữa mất đi cơ hội theo đuổi cậu, coi như là báo ứng đi. Lúc này anh ta ở Hàn Quốc cũng tốt, để mọi người bình tĩnh mà suy nghĩ cho kĩ."

Lâm Phiên Phiên thật sự không muốn tiếp tục nói về mối quan hệ giữa cô và Hàn Phiêu nữa, nói thêm một câu thì giống như sát thêm muối lên nỗi đau của Lâm Sương Sương, "Đúng rồi, Sương Sương, tớ còn một chuyện muốn nói cho cậu biết, tớđược nhận vào làm quản lý hành chính của tập đoàn FL rồi."

"Đây đúng là sở trường của cậu rồi, không tệ."

Lâm Sương Sương cảm thấy vui thay cho Lâm Phiên Phiên.

"Đúng vậy, tớ đang rất mong đến ngày mai để được đi làm đây..."

Hai người đang nói chuyện với nhau, đột nhiên ngoài cửa vang lên một tiếng hét lớn: "Lâm Phiên Phiên!"

Lâm Phiên Phiên và Lâm Sương Sương cùng hoảng sợ, vội vàng ngẩng đầu nhìn lên, lại thấy Hoắc Mạnh Lam không biết đã xuất hiện ở quán cà phê từ lúc nào, gương mặt hung dữ đó đang vội vã tiến về phía Lâm Phiên Phiên.

"Hoắc Mạnh Lam!"

Lâm Phiên Phiên đang vô cùng kinh hãi, vội đứng lên cầm túi định bỏ chạy.

Nhưng Hoắc Mạnh Lam đã xông lên, dùng hết sức nắm chặt cánh tay của Lâm Phiên Phiên, nghiến răng: "Lâm Phiên Phiên, mấy ngày nay cô đi đâu mà không chịu về nhà, hôm nay cuối cùng cũng bắt được cô rồi, đi về với tôi."

Vừa nói vừa kéo Lâm Phiên Phiên ra ngoài.

"Không muốn, aaa...., tôi không muốn về với anh."

Lâm Phiên Phiên kêu thét, cầm cái túi trong tay đập loạn lên Hoắc Mạnh Lam.

"Hoắc Mạnh Lam, anh bỏ Lâm Phiên Phiên ra... A!"

Lúc này Lâm Sương Sương cũng tiến đến giúp, nhưng chưa kịp đến gần thì đã bị Hoắc Mạnh Lam đạp vào bụng không thương tiếc khiến cô ngã dúi xuống đất mãi không đứng lên được.

Lâm Phiên Phiên nhìn thấy Sương Sương bị thương như vậy thì càng kích động hơn, "Hoắc Mạnh Lam, anh bị điên rồi, sao anh lại có thể động tay với Sương Sương như vậy, anh bỏ tôi ra, bỏ tôi ra, aaa...!"

Nhưng cô không biết rằng Hoắc Mạnh Lam thật sự đã bùng nổ rồi, hắn vung tay lên cho Lâm Phiên Phiên một cái bạt tai tàn nhẫn, "Tiện nhân, cô tưởng rằng cô không đi làm là tôi không tìm được cô sao, để xem về nhà tôi sẽ trừng trị cô thế nào!"

Vừa nói, tay kia vừa túm lấy tóc của Lâm Phiên Phiên lôi ra cửa một cách tàn bạo.

CHƯƠNG 84: KHÔNG THỂ CHỊU ĐỰNG ĐƯỢC

"Aaa!!!... Đau, cứu mạng, cứu mạng...."

Bây giờ Lâm Phiên Phiên cảm thấy vừa đau, vừa tức giận, vừa sợ, cô thật sự rất sợ bị Hoắc Mạnh Lam đưa về nhà, cô không dám nghĩ đến số phận sắp tới của mình sẽ ra sao nữa.

Chuyện lớn như vậy lập tức làm kinh động đến những vị khách và cả nhóm người phục vụ trong quán cà phê, có một vài vị khách và nhân viên phục vụ trẻ tiến lên can ngăn.

Hoắc Mạnh Lam dùng bộ mặt hung dữ đạp cái bàn dịch sang một bên, lạnh lùng nói với mấy người đó: "Đừng ai quản chuyện của tôi, cô ta là vợ của tôi, trốn tôi ra ngoài lén lút với người đàn ông khác, đã hơn 10 ngày không về nhà rồi. Bây giờ tôi đưa cô ta về nhà có gì không đúng, các người nói xem, tôi làm gì sai sao?"

Mọi người nghe thấy vậy liền nhốn nháo đứng lại xem, ánh mắt nhìn Lâm Phiên Phiên không còn có lòng thương tiếc và không đành nữa, chỉ còn khinh thường và ghét bỏ.

"Không phải, không phải, tôi không phải vợ của anh ta, ...aaa...."

Lâm Phiên Phiên muốn giải thích ,nhưng không ngờ Hoắc Mạnh Lam lại trở tay tát tiếp một cái đầy đau đớn nữa. Lâm Phiên Phiên bị hắn ta đánh tới hoa cả mắt không nhìn thấy trời đất đâu nữa, hai tai ù đi không nghe thấy gì cả.

"Hoắc Mạnh Lam... anh đúng là đồ cầm thú, bỏ Phiên Phiên ra.... Rõ ràng là anh vụng trộm ngoại tình mà vẫn còn mặt mũi ở đây trâng tráo không biết ngượng, anh không phải là đàn ông..."

Lâm Sương Sương một tay ôm phần bụng vừa bị Hoắc Mạnh Lam đá cho một cú đến giờ vẫn còn đau dữ dội, một tay cố chống cả người đứng dậy dịch chuyển về phía trước, rất muốn ngăn chặn cơn bạo ngược mà Hoắc Mạnh Lam trút lên Lâm Phiên Phiên.

Nghe đến đây, tình thế quay ngoắt 360 độ, lúc này mọi người xung quanh không biết rốt cuộc ai đúng ai sai, cứ như vậy thì càng không có ai muốn giúp đỡ nữa.

Thanh quan cũng khó giải quyết chuyện gia đình, hơn nữa họ cũng chỉ là người đi đường vào đây uống cốc cà phê mà thôi.

Đương khi Hoắc Mạnh Lam đang rất đắc ý tiếp tục kéo Lâm Phiên Phiên ra ngoài thì cửa quán cà phê đột nhiên mở ra, một người đàn ông cao to đẹp trai, khôi ngô tuấn tú ôm lấy một cô gái trẻ đẹp yêu kiều vừa đi vừa cười nói bước vào bên trong.

Lâm Phiên Phiên vừa nhìn thấy người đàn ông này, trong mắt liền ánh lên ngọn lửa hi vọng, cô vội vàng hét to: "Mạc Tiên Lầu, cứu tôi, cứu tôi với!"

Không sai, người đàn ông đó chính là Mạc Tiên Lầu.

"Mẹ kiếp !"

Mạc Tiên Lầu nghe thấy có người gọi tên mình liền ngước mắt lên, nhìn thấy Lâm Phiên Phiên đang bị Hoắc Mạnh Lam túm tóc lôi đi, trông bộ dạng rất thê thảm.

"Ở đâu ra cái thằng nhãi ranh này, dám động vào người phụ nữ của anh Tường Hùng, muốn chết à?"

Mạc Tiên Lầu chửi rủa một trận, bước lên phía trước đấm thẳng một cú lên khuôn mặt khôi ngô của Hoắc Mạnh Lam.

Hoắc Mạnh Lam lúc đó không ngờ rằng Mạc Tiên Lầu nói đánh là đánh, hơn nữa động tác còn rất nhanh, hắn cơ bản không kịp né tránh. Bên má trái vừa bị ăn một cú đấm đau đớn Hoắc Mạnh Lam không còn tâm tư đâu mà để ý đến Lâm Phiên Phiên nữa, tay phải đang túm tóc Lâm Phiên Phiên bất giác buông lỏng ra.

Lâm Phiên Phiên vừa được cứu liền chạy một mạch về phía Sương Sương.

Mạc Tiên Lầu đấm một cú đắc thủ, bèn giơ chân lên đạp thẳng lên ngực Hoắc Mạnh Lam.

Mạc Tiêu Lâu là thượng tá trong quân đội, bản lĩnh tất nhiên hơn người. Hơn nữa hình thể của anh ta rất cao to, khí chất cũng mạnh mẽ, người ngồi trong văn phòng làm việc cả ngày như Hoắc Mạnh Lam làm sao chịu nổi cú đá ấy, nhất là lại còn đá vào ngực.

"Ọc!"

Một ngụm máu phun từ miệng ra kèm với một chiếc răng gãy, Hoắc Mạnh Lam mất hết sức lực dựa vào cạnh bàn, đến đứng còn không đứng vững.

Mạc Tiên Lầu đánh anh ta bầm hết mắt lên, vẫn còn muốn tiến lên phía trước, Lâm Phiên Phiên cuối cùng cũng không thể tiếp tục nhìn cảnh này được nữa, liền lên tiếng can ngăn: "Mạc Tiên Lầu, thôi bỏ đi, đừng đánh nữa, đánh chết người là anh phải ngồi tù đó."

Nếu không dừng tay lại, Hoắc Mạnh Lam đảm bảo sẽ bị Mạc Tiên Lầu đánh cho tới chết.

Mạc Tiêu Lâu lúc này mới chỉnh lại trang phục, vuốt tóc lấy lại vẻ tuấn tú, chỉ tay thẳng mặt Hoắc Mạnh Lam đầy khinh bỉ, sau đó quay ra nói với Lâm Phiên Phiên với Lâm Sương Sương: "Ngoài kia tôi có xe, đi thôi, tôi đưa hai cô đi bệnh viện khám xem sao."

Lâm Sương Sương đau bụng đến mức không đứng thẳng được, Lâm Phiên Phiên thì hai bên má sưng phù lên. Hai người chắc chắn phải đi bệnh viện kiểm tra.

Còn cô gái xinh đẹp đi cùng Mạc Tiên Lầu thấy anh ta đột nhiên dẫn theo cô gái khác rời đi thì lập tức đỏ bừng mặt, vội vàng đi theo.

Không ngờ Mạc Tiên Lầu lại đóng cửa, không cho cô ta lên xe.

"Tiên Lầu, anh mở cửa xe ra, em còn chưa lên xe."

Cô gái với gương mặt đáng thương chực khóc nhìn Mạc Tiểu Lầu ngồi trong xe.

"Không cần, sau này chúng ta sẽ không gặp lại nữa, vậy đi, tạm biệt!"

Nói xong, anh ta nổ máy rời đi, chỉ còn lại cô gái bật khóc nức nở trên đường.

Ở trong xe, Lâm Phiên Phiên chứng kiến cảnh này, chút thiện cảm vừa có đối với Mạc Tiên Lầu lập tức hóa thành tro bụi.

Vốn tưởng rằng Mạc Tiên Lầu sẽ đưa cô và Sương Sương đến bệnh viện của Hứa Thịnh, nhưng Mạc Tiên Lầu lại đưa bọn họ đến một bệnh viện khác.

Bác sĩ khám bệnh cho hai người, chỉ là vết thương ngoài da, không có gì phải lo lắng, uống thuốc rồi bôi thuốc lên vết thương, vài ngày sau sẽ khỏi.

Rời khỏi bệnh viện, Mạc Tiên Lầu lại đề nghị đưa Lâm Phiên Phiên và Lâm Sương Sương về nhà.

Sau khi Sương Sương xuống xe, trong xe chỉ còn lại Mạc Tiên Lầu và Lâm Phiên Phiên.

Mạc Tiên Lầu không nói tiếng nào, vẻ mặt lạnh băng chở Lâm Phiên Phiên. Anh ta lái xe nhanh như bay, tốc độ đó khiến cho trái tim của Lâm Phiên Phiên như treo ngược lên cành cây, cuối cùng, chiếc xe lao nhanh rồi đột nhiên dừng lại ở ven đường nơi ít người qua lại.

Chiếc xe đột ngột dừng lại khiến Lâm Phiên Phiên theo quán tính nghiêng về phía trước, suýt chút nữa đập đầu vào cửa kính.

"Mạc Tiên Lầu, anh bị điên rồi à?"

Lâm Phiên Phiên cuối cùng cũng không thể chịu đựng nổi nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro