Chương 86: Buổi sáng giả làm hầu gái

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Thời Tiểu Niệm sờ sờ mặt mình đang nóng bừng, bỏ đĩa với mâm qua một bên, từ trên mắc áo lấy xuống một chiếc áo sơ mi sạch sẽ, đứng trước giường bày ra thái độ cung kính, tràn đầy nụ cười, "Cung tiên sinh, đây là quần áo chuẩn bị cho ngài, ngài mặc luôn không ?"

"Ngày hôm qua thì là đồng phục học sinh, hôm nay giả bộ là người hầu gái, Tiểu Niệm, em so với tưởng tượng của tôi thật khác xa."

Cung Âu tự cười dừng ở trước mặt cô.

Muốn mê hoặc hắn sao ? Không cần phải như vậy, hắn đối với cô hứng thú rất nhiều, cô chỉ cần ngoắc ngoắc ngón tay hắn sẽ vồ tới.

"Cung tiên sinh, mặc quần áo a"

Thời Tiểu Niệm vẫn là mỉm cười đứng ở đó, trong lòng đã sớm sôi trào.

Nếu muốn ra ngoài, muốn lấy được sự đồng ý của hắn, cô cần phải chiều chuộng tên thối tha hắn.

Cô cười đến chua mặt.

Cung Âu nhìn chằm chằm nụ cười trên mặt cô quá mức xán lạn, hai mắt tà khí, làm nổi lên khóe môi, gương mặt gợi cảm đến trí mạng, "Làm nữ hầu của tôi, em không biết tôi sáng sớm đều phải tắm rửa trước rồi mới mặc quần áo sao"

Thời Tiểu Niệm sửng sốt.

Đúng, Cung Âu có một thói quen, mỗi sáng đều phải tắm.

Cô thu hồi áo sơ mi trong tay, vẫn duy trì nụ cười như nữ tiếp viên hàng không, nghiêng người đứng ở một bên, cúi đầu, "Cung tiên sinh xin mời, tôi ở chỗ này chờ ngài."

Thái độ của cô tốt đến nỗi khiến người ta thay đổi hoàn toàn cái nhìn về cô.

"Chờ tôi" Cung Âu vén chăn lên, từ trên giường đi xuống, đi tới trước mặt cô, một đôi mắt thâm thúy không có ý tốt dừng ở người cô, tiếng nói tà khí, "Làm nữ hầu của tôi, không phải nên hầu hạ chủ nhân tắm rửa"

Thân hình hắn cao lớn ép về phía cô, lồng ngực vạm vỡ khoe khoang vóc người hoàn mỹ của hắn.

Hầu hạ tắm rửa.

Thời Tiểu Niệm khóe miệng giật giật, "Tôi làm sao dám mơ ước chủ nhân, tôi ra ngoài."

"Tôi cho phép em mơ ước."

Cung Âu nhíu mày, một đôi mắt nhìn thẳng cô, ra vẻ ân ái.

Hắn muốn xem xem cô sáng sớm còn có chiêu gì.

"A, ha ha, ha ha ha" Thời Tiểu Niệm cười mỉa, "Tôi đi làm bữa sáng cho ngài."

Nói xong, cô liền muốn chạy, Cung Âu nắm lấy cổ tay cô, đưa cô kéo về bên người, Thời Tiểu Niệm không đứng vững, gương mặt va vào bộ ngực hắn, người vùi vào trong ngực của hắn, môi dán lên lồng ngực hắn.

Cung Âu nở nụ cười, thấp người nhìn cô, "Thời Tiểu Niệm, hôm nay em thật biết tạo niềm vui."

""

Thời Tiểu Niệm túng quẫn, vội vã từ trong lồng ngực của hắn thoát ra, lui về sau một bước, tay còn bị hắn nắm chặt.

Cung Âu nhìn cô từ trên xuống dưới, tầm mắt rơi vào trên cánh tay bị thương của cô, vẫn chưa có vẻ lành.

"Được rồi, tay em không thể đụng vào nước, không cần em tiến vào nhà tắm, không cho phép vào nhà bếp, để Phong Đức đi làm." Hắn nói, ngữ khí như là mệnh lệnh.

Hắn còn nhớ tay cô.

Thời Tiểu Niệm có chút ngoài ý muốn nhìn về phía hắn, sau đó gật gù, "Nha, vậy tôi sẽ chờ ở đây."

"Tôi cho phép em vào xem."

Cung Âu cố ý đem hai chữ "vào xem" nói tới ám muội phi thường.

Thời Tiểu Niệm tâm ý yêu thích đều thiêu cháy, lắc đầu đung đưa phải trái, "Không cần không cần, tôi ở ngay đây chờ anh là được rồi."

Nói xong, cô ngoan ngoãn ở một bên giường ngồi xuống, bắt đầu yên tĩnh chờ đợi.

Cung Âu liếc nhìn cô một cái, đi tới phòng tắm, bỗng dưng, hắn dừng bước lại, nhìn cô một chút, nhíu mày, "Thật sự không vào"

"Phí lời".

Cô cũng không phải nhìn trộm.

"Tôi đây là lần đầu tiên cho phép nữ nhân mơ ước thân thể của tôi, " Cung Âu vừa đi đến cửa phòng tắm vừa nói, tiếng nói tràn ngập tự phụ, ngữ khí như kiểu nói cô không vào liền thua thiệt lớn.

"Không cần, không cần, thật không cần. Ngài chậm rãi tắm"

Thời Tiểu Niệm ngoài cười nhưng trong tâm không cười nổi, nói, quay đầu đi, không dám đi xem Cung Âu trần truồng.

"Ầm."

Cửa phòng tắm đóng lại.

Thời Tiểu Niệm lúc này mới thở phào một hơi.

May là Cung Âu không mạnh mẽ đem cô ném vào buồng tắm, cô giả làm người hầu gái vì để được cho ra ngoài, làm cho tóc đều bạc hết, bao nhiêu chiêu đều nghĩ hết rồi.

Hi vọng chủ động lấy lòng Cung Âu là đủ dùng đi.

Bằng không, cô không thể rời đi tìm chân tướng.

Thời Tiểu Niệm ngồi ở bên giường suy tư.

Qua hồi lâu, cửa phòng tắm bị mở ra, cô còn không có quay đầu, người liền lọt vào trong một cái ôm ấm áp ướt át, Cung Âu cong chân ở trên giường, từ sau cuốn lấy cô, cúi đầu dùng sức mà hôn ngay ở trên cổ trắng nõn như ngọc của cô, thỏa mãn nói, "Thật là thơm."

Mùi thơm trên người nữ nhân này thực sự hợp khẩu vị với hắn.

Mới sáng sớm đã có hầu gái ngồi ở bên giường mặc hắn muốn làm gì thì làm, thật thoải mái.

"Được rồi, chúng ta đi ăn sáng đi." Thời Tiểu Niệm mỉm cười nói.

Cô ngồi ở chỗ đó không có chống cự, người bị hắn chăm chú cuốn lại, mùi thơm sữa tắm
nam trên người hắn quanh quẩn ở chung quanh cô, hơi thở của hắn bao trùm lấy cô, làm cho chóp mũi cô tất cả đều là mùi vị của hắn, hoàn toàn không có tự chủ.

"Không, ta lại ngửi cho ngài"

Cung Âu nghiêm chỉnh đem khuôn mặt chôn ở cổ của cô, môi mỏng từng điểm từng điểm cọ xát lấy làn da của cô, một hồi hôn một hồi mút, hít thật sâu mùi thơm nhạt trên người cô, tinh thần giống như đang thưởng thức ma tuý loại trí mạng.

""
Hàm răng Thời Tiểu Niệm cắn vào môi dưới, không có giãy dụa, tùy hắn làm bừa.

Nhẫn.

Vì có thể ra ngoài, phải nhịn.

"Thơm." Cung Âu cắn da cổ cô, thấp giọng nói, một đôi con ngươi híp lại, bỗng dưng, trong mắt hắn né qua một vệt u quang, mở miệng nói, "Có điều từ hôm nay trở đi không cho phép em dùng mỹ phẩm, đặc biệt là của Mộ Thị."

Hắn nhớ cô nói nước hoa
cô dùng là của Mộ Thị.

Hắn nhớ Mộ Thiên Sơ ở trước mặt hắn nói phụ nữ đều không thể rời bỏ mỹ phẩm, như đang nói tất cả phụ nữ đều không thể rời bỏ Mộ Thiên Sơ hắn.

Buồn cười.

"Không dùng mỹ phẩm" Thời Tiểu Niệm sửng sốt một chút, trước mắt thoảng qua hình ảnh Mộ Thiên Sơ ôn nhu, lông mi run rẩy, lập tức gật đầu, thuận theo, "Được rồi."

Vì có thể ra ngoài, ngày hôm nay Cung Âu yêu cầu không quá mức, cô đều thỏa mãn.

Lại nói, cô cũng không thường ra ngoài, không dùng mỹ phẩm cũng không có gì, chỉ cần hắn chịu được dáng vẻ cô mỗi ngày không trang điểm là được.

Không đúng, hắn không chịu được càng tốt hơn, cô có thể bị ghét bỏ, bị đuổi ra ngoài.

"Ngoan, hôm nay thật nghe lời."

Cung Âu đối với biểu hiện hôm nay của cô thoả mãn cực kỳ, từ sau ôm lấy cô, bàn tay từ dưới lướt qua cánh tay của cô, dừng lại ở trên mặt cô, lấy mu bàn tay ám muội vuốt ve mặt cô, mu bàn tay của hắn cực nóng, như mang theo một luồng lửa ở trên mặt cô du đãng.

Thời Tiểu Niệm có chút không chịu được thân thể căng lại, "Nên ăn điểm tâm."

"Tôi nghĩ ăn em trước."

Cung Âu cúi đầu ở lỗ tai của cô cắn trên cắn dưới.

Thời Tiểu Niệm bị cắn đến tê lỗ tai, trên mặt càng đỏ ửng, miễn cưỡng duy trì nụ cười, "Ăn xong bữa sáng nói sau đi."

Hắn lại đùa giỡn cô như thế, nét cười của cô liền muốn sụp đổ mất rồi.

Thấy cả khuôn mặt cô đã đỏ đến mức nhỏ máu, Cung Âu cười cợt, trong mắt dâng lên một vệt thích thú, không đùa cô thêm nữa, mang áo tắm từ trên giường hạ xuống, ôm ngang cô lên, "Được, ăn cơm"

Tiếp tục, bảo đảm hắn sẽ hành hạ cô một ngày đều không ăn được cơm.

Người đột nhiên bay lên không, Thời Tiểu Niệm vòng tay qua cổ hắn, nghiêm mặt nói, "Thả tôi xuống."

"Tay em bị thương."

"Tay bị thương liên quan gì đến chân, chân tôi không bị thương a."

"Nha thật không."

""

"Tôi tình nguyện ôm em"

Cung Âu thái độ lãnh đạm liếc nhìn cô một cái, tiếp tục ôm cô đi ra ngoài, một điểm ý tứ thả cô xuống cũng không có.

Phong Đức đứng trong phòng ăn chuẩn bị bữa sáng, vừa ngẩng đầu chỉ thấy Cung Âu ôm Thời Tiểu Niệm đi tới, Cung Âu luôn luôn lạnh lùng nghiêm nghị  trên mặt thậm chí có nụ cười.

Phong Đức hiểu ý nở nụ cười.

Thiếu gia từ khi có Thời tiểu thư thật hài lòng rất nhiều, tính khí cũng khác rất nhiều so với trước đây, không giống trước đây khi ở pháo đài, mỗi ngày thiếu gia đi qua nơi nào thì nơi đó đều phải thay mới vật dụng.

Thời Tiểu Niệm bị Cung Âu ôm vào trước bàn ăn ngồi xuống, trên bàn bữa sáng phong phú khiến cô phát tiếng thán phục, "Phong quản gia, thì ra ông thật sự biết nấu ăn a."

So với cô, ông càng làm tốt hơn. Bình thường cô chỉ làm được mấy món đơn giản, cũng chỉ là bánh mì trứng chiên thôi.

Mà bây giờ trên bàn ăn, lại có mười mấy món tinh xảo, lấy rau dưa làm chủ đạo, mỗi một món trang trí đẹp đến mức có thể trực tiếp mang đi thi rồi.

"Cũng là như vậy." Cung Âu không chút nào nể tình, nhìn chằm chằm thức ăn trên bàn khinh thường nói, "So với em làm khó ăn hơn nhiều."

Hắn nhìn những thức ăn này một điểm muốn ăn đều không có.

Phong Đức đứng ở một bên mỉm cười, trong lòng đang chảy máu.

""

Thời Tiểu Niệm không nói gì nhìn về phía Cung Âu, cô liền hoài nghi vị giác hắn bị hư, bếp trưởng làm mỹ thực không ăn, nhất định phải ăn đồ cô làm, ăn một lần còn không đủ, loét dạ dày cũng không quản.

Đầu óc có vấn đề.

"Thiếu gia, xin mời dùng; Thời tiểu thư, xin mời dùng."

Phong Đức rót hai ly sữa bò nóng hổi, hướng về trước mặt Cung Âu cùng Thời Tiểu Niệm đẩy một cái.

Cung Âu cầm lấy đũa khêu mấy món ăn trong mâm, lông mày nhíu đến như dây thừng chão.

Thời Tiểu Niệm thấy thế, nhớ tới đại nghiệp lấy lòng của mình, liền cầm lấy đũa kẹp lấy một khối đồ ăn ân cần bỏ vào trong bát hắn, "Món này rất có dinh dưỡng, anh ăn đi."

""
Cung Âu liếc cô một chút, không có lên tiếng.

"Còn có món tôm này làm cũng cực kỳ tốt, anh ăn a."

""

"A, tay nghề Phong quản gia thật tốt, anh cũng nếm một chút đi, cái này cho anh ăn."

""

"Cái này cũng cho anh ăn."

""

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro