Chương 87: Nhà độc tài cuồng khống chế

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Editor : Khiết Khiết ( Gọi là Tiểu Tam cũng được. Tên em nó thế, không phải là kẻ thứ 3 đâu à nha!)
Nhân viên mới ạ ^^
Mong tốt lành!!!

-------------------------------------------

"Khó ăn, không ăn, tiếp tục kẹp."

Cung Âu ra lệnh, hắn hưởng thụ cảm giác cô phục vụ, quá trình làm hắn cui lòng.

Thời Tiểu Niệm cắn môi, từ trước bàn ăn đứng lên nói "Hay là để tôi đi nấu bữa sáng cho anh."

"Không được tay em đang bị thương" Cung Âu cự tuyệt.

"Tôi đi nướng vài miếng bánh mỳ,sẽ không ảnh hưởng" Thời Tiểu Niệm nói xong muốn đi, Cung Âu ngồi ở chỗ đó, ngữ khí lạnh lùng hạ xuống "Tôi nói không cho phép chính là không cho phép, em không được đi vào nhà bếp"

Trong giọng nói của hắn rõ ràng có sự tức giận.

Thời Tiểu Niệm bất đắc dĩ nhìn hắn, duỗi cánh tay ra " Vết thương của tôi nhỏ, cũng phải mấy ngày khôi phục, lẽ nào anh không muốn ăn cơm."

"Không ăn chết đói là chuyện của Cung Âu tôi." Hắn trừng mắt nhìn nàng, cố chấp cực kỳ.

Thời Tiểu Niệm bó tay hết cách đứng ở đó.

Cô làm căn bản không ngon như vậy, hắn lại dựa vào cái này tuyệt thực. Đầu óc là đánh bị thương hay sao.

"Của em." Cung Âu hướng cô nói, con ngươi đen bên trong hướng đến mặt cô. "Ăn xong nói ra mục đích của em."

"Cái gì." Thời Tiểu Niệm sửng sốt một chút.

"Sáng sớm giả làm hầu gái, lại còn chăm sóc ân cần, còn không để ý tay bị thương đi làm bữa sáng, tôi không muốn nhìn ra em có ý đồ thì đôi mắt Cung Âu này chính là bị mù."

Cung Âu nhìn cô một chút, cầm lấy cốc sữa bò uống một hớp, lông mày nhíu chặt.

Đáng chết không phải sữa bò Thời Tiểu Niệm làm đều khó uống như vậy.

Hắn đều nhìn ra rồi.

Thời Tiểu Niệm ngượng ngùng nở nụ cười, trước bàn ăn ngồi xuống nói " Tôi không phải là có ý đồ, chỉ là..."

Nên làm sao mở miệng.

"Chỉ là gì?" Cung Âu nhìn chằm chằm cô, tiếng nói trầm thấp.

"Chỉ là tôi muốn nghỉ một ngày." Thời Tiểu Niệm nhìn về phía Cung Âu, trên mặt lộ ra vẻ khẩn cầu. "hai ngày nữa tôi nghĩ tôi có việc, hỏi mượn anh cái xe có được không?"

Cô hỏi cẩn thận từng chút một.

Nghe vậy, Cung Âu con ngươi sâu thêm  sâu. "Đi đâu."

"Chính là muốn đi phong lầu." Thời Tiểu Niệm không dám nói mình đi thăm dò thực hư chuyện ba năm trước. Nói ra như vậy thì đừng hòng bước ra khỏi nhà.

"Hôm nay tôi liền đưa em đi phong lầu."

Cung Âu đem sữa bò hướng về bên cạnh đẩy một cái, trầm giọng nói.

Ai muốn hắn đi theo chứ.

Thời Tiểu Niệm cắn cắn môi, giọng càng thêm ôn nhu nói "Là thế này, tôi muốn vẽ vời, cần cảm hứng sáng tác, vì thế muốn ra ngoài để tìm."

"Em muốn đi đâu, tôi dẫn em đi."

Thanh âm của hắn từng điểm từng điểm trầm xuống, biểu thị tâm tình hắn từng điểm từng điểm trầm hơn.

"Tôi", Thời Tiểu Niệm quan sát vẻ mặt hắn, chần chờ vài giây vẫn làn cắn răng một cái nói ra "Thật ra tôi muốn đi một mình."

Không ngoài dự đoán Cung Âu trong nháy mắt sắc mặt chìm xuống.

Thời Tiểu Niệm bất an nhìn hắn, một bên Phong Đức hiểu chuyện lui về sau hai bước.

Trong phòng ăn nhất thời một mảnh yên tĩnh, bức rèm thủy tinh ở của nhẹ nhàng lắc, khúc xạ từng đạo hào quang giống như lưu ly.

Cung Âu ngồi ở đó, một bộ mặt anh tuấn không lộ vê gì, mắt cứ đen kịt như vậy thẳng tắp mà nhìn người đối diện. Thời Tiểu Niệm môi mỏng mím thành một đường, lộ rõ đường nét căng thẳng, cả người hắn xem ra lãnh khốc mà âm trầm.

Rõ ràng là một buổi sáng đẹp trời, nhưng trong nháy mắt tựa như sắp có giông bão.

"Em ngày hôm nay phí hết tâm tư lấy lòng tôi chính là muốn bỏ tôi qua một bên." Cung Âu bỗng nhiên cười lạnh một tiếng, trong mắt ngập tràn trào phúng. "Ngươi cũng thật là cho ta khinh hỉ." ( Chỗ này em không hiểu, thôi để nguyên.)

Cô sáng sớm cho hắn khoan khoái. Bây giơd lại đâm cho hắn một đao. Cây đao này đủ tàn nhẫn.

"Không phải, tôi có thói quen khi đi tìm cảm hứng thường đi một mình." Thời Tiểu Niệm nỗ lực giải thích, nhìn về phía tầm mắt của hắn có chút sợ.

Hắn so với cô tưởng tượng còn không đủ.

"Thật không tiện, từ nay trở đi thói quen này nhất định phải bỏ." Cung Âu nhẹ nhàng nói, từ bàn ăn đứng lên, cách một cái bàn, cúi thấp đâu nhìn cô, thanh âm lạnh lùng vô tình từ môi mỏng phát ra " Nếu không thì tôi thấy từ nay em không cần vẽ vời gì nữa rồi."

Không còn chố trống nào để trao đổi.

Hắn căn bản không cho cô ra ngoài một mình.

Thời Tiểu Niệm sắc mặt tái nhợt "Tại sao tôi không có không gian riêng tư của mình."

"Em ở cạnh tôi đương nhiên không cần không gian."

"Cái này không giống nhau. Mỗi người đều cần có không gian."

"Tôi không cần" Cung Âu ngữ khí lạnh lẽo đến cực điểm "Tôi không muốn, em dựa vào cái gì muốn."

Thời Tiểu Niệm á khẩu không nói gì được.

Đúng là từ khi hắn đưa cô 24h theo bên người, hắn cũng không có không gian của mình, nhưng hắn không cần không có nghĩa là hắn bình thường.

Thấy cô không nói gì, nghĩ là cô đã thoả hiệp liền mặt lạnh muốn rời đi, Thời Tiểu Niệm không nhịn được mở miệng "Anh nhất định phải như thế à?"

Khống chế tự do của cô.

Khống chế thời gian của cô.

Khống chế thân thể cô, cô hết thảy đều bị hắn khống chế, khác nào hắn coi cô là con rối.

Cung Âu quay người lại, ánh mắt sắc bén lạnh lùng ác liệt đến cực điểm "Đúng."

Chặt chư đinh đóng cột nói một chữ.

Bên trong cái nhà này tất cả là của hắn định đoạt.

Thời Tiểu Niệm trừng mắt nhìn hắn, hoả khí cũng bốc lên trong đầu, vẻ giận dữ trên mặt không nhịn được mà lộ ra " Nhà độc tài cuồng khống chế "

Cô hướng hắn mà la lớn, la xong hai tay chống lên bàn không quay người lại mà chạy mất.

Cung Âu sắc mặt triệt để âm u.

"Ầm"

Hắn một cước đạp cái ghế lắn qua một bên, đôi mắt âm u trừng chố Thời Tiểu Niệm quay người rời đi.

"Nhà đọc tài cuồng khống chế."

A cô thay đổi như vậy là muốn từ bên hắn thu được cái gọi là không gian riêng, tự do, coi hắn là virus mà tránh né.

Đừng hòng mớ tới.

" Canh chừng, đừng cho cô ấy cơ hội chạy trốn." Cung Âu tàn bạo gầm nhẹ. Một tay xiết chặt thành quyền đánh xuống bàn ăn phát tiết tức giận.

Phong Đức thấy thế cúi đầu "Dạ thiếu gia."

Cung Âu cầm khăn tay đi đến phòng tập thể hình, một tay đè nén dạ dày trống rỗng cảm giác này càng làm hắn tức giận nhìn cái gì cũng không thuận mắt, một cước đạp đồ vậy, đạp đến đâu hỏng luôn đến đó.

Không gian, không gian.

Hắn còn tưởng cô gái này đã rút kinh nghiệm, học yên tĩnh, kế quả vẫn là bộ dáng này.

Lại còn dám gọi hắn là nhà độc tài cuống khống chế.

Hắn còn không chê mỗi ngày mang theo cô vướng víu, trái lại cô còn muốn có không gian riêng, nói trắng ra
là muốn rời xa hắn.

"Ầm."

Cung Âu nặng nề đi về hướng máy chạy bộ, đôi chân thon dài bắt đầu chạy, một khuôn mặt anh tuấn đầy mù mịt gân xanh trên trán bắt đầu hiện ra.

Không nói ra được buồn bực trong lòng, Cung Âu lấy điện thoại trực tiếp gọi về công ty, dùng điện thoại mắt từng người một.
(Chỗ này Tam thích nè^^ anh giận cá chém luôn cua~)

"Lần trước thu mua kế hoạch làm cũng không được, ngươi là đồ bỏ sao, đầu óc ngươi là để trang trí sao, ngươi đi ăn óc heo bồi bổ may ra có tác dụng."

"Hệ thống tối ưu hoá ở nơi nào sao cái gì tôi cũng không thấy, cho anh một tuần để sửa chữa, còn không được nữa thì cút đi cho tôi."

"Cô không cảm thấy ngại khi lĩnh tiền lương giám đốc NE sao, tôi thấy phòng nhân sự nên đuổi hết đi cho rồi."

Bùm bùm cạch cạch.

Hy lí hoa lạp.

NE cao tầng, toàn bộ từng người từng người nhận điện thoại, sau đó bị mắng máu chó đầy đầu.

Chửi đến khi sảng khoái một ít Cung Âu ném điện thoại qua một bên, tằn nhanh tốc độ trên máy chạy.

Phong Đức cầm khăn mặt sạch sẽ đi vào, Cung Âu mặt lạnh liệc qua hắn một chút nổi giận nói " Đi đường đều chậm rãi nhàn hạ, tôi thấy ông cũng đến thời điểm nghỉ làm, cầm tiền của ta chuyện gì cũng làm không được, đến nấu cơm cũng không xong."

Để cho hắn đến bây giờ còn đói bụng.

Phong Đức vô tội đứng đó.

Hắn lớn tuổi, chuyện gì cũng làm tốt, cơm cũng nấu ngon, chẳng qua là thiếu gia không thích.

Ôi! Thời tiểu thư đúng là chạm đến một cái gia hoả.

Thật là lạ, thiếu gia giận Thời tiểu thư nhưng lại không mắng, mà đem bọn hắn mắng.

"Cút đi đừng ở chỗ này vướng mắt ta"
Cung Âu rống hắn.

Phong Đức than nhẹ một tiếng, một lát đi tới chỗ Cung Âu cung kính cúi đầu ngữ khí chậm chạp" Thiếu gia thứ cho tôi tội lắm lời."

"Biết mình lắm miệng liền biến."

Cung Âu càng chạy càng nhanh, thái dương chảy ra chút mồ hôi.

"Tôi tin tưởng Thời tiểu thư nói lời này khônh có ý nghĩ gì khác." lời nói có chút ôn hoà " Đúng là giữa nam nữ cần
có không gian."

Cung Âu ánh mắt lẫm liệt " Chuyện này cần ông nói."

Có má gì không gian.

Hắn đối với cô thú vị chính là 24h ở cùng nhau, đây chính là tác phong của Cung Âu.

Phong Đức dừng một chút, liều lĩnh nói tiếp "Nhớ hồi còn ở nước Anh tôi cùng bạn gái thân mật, chỉ tiếc không thế dính sát vào nhau. Đáng tiếc..."

Hắn kéo dài âm thanh.

Vốn đang chạy bộ, nghe vậy không tự chủ, ánh mắt trở nên âm trầm hỏi "Đáng tiếc gì?"

Thấy Cung Âu có hứng thú, Phong Đức liền than thở nói " Đáng tiếc tiệc vui
chóng tàn,mỗi ngày cùng nhau chúng tôi đều hiểu rõ nhau, không hề có một chút thần bí, lại không có không gian riêng, sau một tháng chúng tôi không còn yêu đối phương nữa, cuối cùng phải ảm đạm biệt ly.

----------------------

Em đột nhập vào đây từ chương 85 cơ (Có mỗi chương đấy thôi) nhưng bây giờ mới xuất đầu lộ diện. Em xin chân thành cảm ơn sự tốt bụng của Trang tỷ tỷ đã cất nhắc em vô đây. Vâng, em xin hết, bay ạ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro