Chương 30: Hắn không cho cô kiểm tra

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Chỉ sợ không được." Thời Tiểu Niệm nhìn về phía người đang gọi tên cô, nói: "Tôi đang tìm chứng cứ, Cung Âu, chờ đến khi tôi chứng tỏ được chính mình chưa có thai, hy vọng anh đừng quay lại quấy nhiễu cuộc sống của tôi."

Cung Âu chính là nhân vật nổi tiếng cô không thể trêu chọc vào, thầm nghĩ kế hoạch sẽ không bao giờ thành công.

"Cái gì? Cô....."

"Hẹn gặp lại."

Hộ vệ lần nữa thúc giục, Thời Tiểu Niệm đi xuống, trực tiếp kết thúc cuộc gọi, đi về hướng hộ vệ.

Ngồi ở khoa sản, Thời Tiểu Niệm thừa nhận chính mình không được tự nhiên.

Cô chưa từng nghĩ rằng sẽ có một ngày mình có thể đến phòng phụ khoa.

Thời Tiểu Niệm gắt gao nắm chặt vạt áo trên người, mặt cố tỏ ra bình tĩnh lên tiếng: "Chào bác sĩ, tôi muốn kiểm tra một chút xem tôi đã có con hay chưa?"

Bác sĩ tầm bốn, năm mươi tuổi là người đàn ông trung niên, mặc áo blouse trắng, nghe nói xong kinh sợ nhìn về phía cô:"Hả? Cô nói cái gì?"

Bác sĩ vẻ mặt khoa trương như thấy đuược cái gì đáng sợ, gắt gao mà đánh giá cô từ trên xuống dưới.

Thời Tiểu Niệm càng thêm nắm chặt quần áo, suy nghĩ một chút, cô liền đặt ra một lời nói dối "hợp lí": "Là như vậy, bác sĩ, tôi cùng chồng tôi vừa kết hôn, nhưng hắn nghe lời đồn đại cho là tôi từng sinh con, đối tôi không có tốt như trước kia. Cho nên tôi muốn chứng tỏ....."

Nghe vậy, bác sĩ thông cảm mà nhìn cô:"Giới trẻ ngày nay, ai cũng giống như ai."

"Không biết phải kiểm tra thế nào?" Thời Tiểu Niệm hỏi.

"Ta làm việc này đã gần 20 năm, vừa thấy liền biết." Bác sĩ thở dài, đứng lên chỉ vào một cái cửa đóng chặt:" Theo ta vào trong."

Thời Tiểu Niệm theo vào, bên trong là một căn phòng trống sáng sủa. Ở giữa căn phòng là một cái giường để chữa bệnh.

"Nằm trên đó, đem quần áo cởi ra." Bác sĩ vừa nói vừa đeo bao tay.

"........"

Nghe nói, Thời Tiểu Niệm ngây người, toàn thân lạnh ngắt, một cảm giác bị sỉ nhục chạy dọc toàn thân:" Không, không thể dùng phương thức khác kiểm tra sao?"

Phương thức kiểm tra này rất khó chịu đựng.

"Đây là phương thức nhanh nhất." Bác sĩ đeo bao tay, thúc giục nói: "Mau nằm trên đó, ta còn có bệnh nhân khác đang chờ."

Thời Tiểu Niệm yên lặng nhìn chằm chú cái giường phía trước kia, tay lạnh đến phát run.

không có gì, chỉ là kiểm tra thôi mà.

không có gì.

Làm như vậy thì cô mới có thể chứng minh chính mình trong sạch.

Thời Tiểu Niệm hít sâu một hơi, rồi mới từng bước một giang nan mà hướng giường đi đến, bắt đầu cởi từng cái nút, mỗi một lần cởi cô đều đã dùng hết khí lực.

"Ầm!"

Đột nhiên truyền tới một thanh âm doạ Thời Tiểu Niệm nhảy dựng.

"Thời Tiểu Niệm cô dám đi, cổ hẳn con mẹ nó muốn chết, dám đi kiểm tra?" Cung Âu đứng ở ngoài cửa gaò to, giống như bệnh nhân tâm thần.

Cung Âu?

Thời Tiểu Niệm sững sờ, hoàn toàn chưa kịp phản ứng, liền nghe thấy một trân âm thanh dữ dội.

Giây tiếp Theo, đôi môi đang mím bị hung hăng mở ra.

Cung Âu, đứng ở cửa với khuôn mặt giận dữ, tròng mắt đen gắt gao trừng cô. Trên người mặn bộ trang phục bệnh nhân màu trắng, thân hình cao lớn, lửa giận cao ngút giống như có thể thiểu cháy tất cả, một chút không giống các người đang bệnh khác.

"Anh...."

Thời Tiểu Niệm đành phải lên tiếng, liền khiến Cung Âu đang ở trên người cô di chuyển.

Tiếp Theo đó, Cung Âu một bước xa tiến vào trong, dùng sức của mình mà vác cô lên mà đi, do lực quá mạnh mà khiến cho lưng cô  có chút đau.

"Anh làm đau tôi." Thời Tiểu Niệm nhíu mày, thân thể vô thức lun về sau, dựa người lên giường.

"Ai cho cô kiểm tra?" Cung Âu đứng ở trước mặt cô, hung hăng nói.

"Tôi muốn tìm chứng cứ."

Hắn nghĩ cô muốn kiểm tra thật?

Nếu không phải vì chứng cứ, cô cũng không chịu nhục nhã như vậy.

"A!" Cung Âu giận quá hoá cười, một tay chỉ vào vị bác sĩ nói: "Tìm chứng cứ chính là tìm ông lão hói đầu này nhìn vào nơi tư mật của cô?"

Thời Tiểu Niệm hoàn toàn không kịp phản bác cái gì, một bên vị bác sĩ nâng mắt kính vô tội nói: "Tôi là bác sĩ, Cung tiên sinh, hãy tôn trọng nghề nghiệp của tôi. Còn có, anh là chồng của cô ấy đi? Anh sao có thể nghe lời đồn đại mà nghi ngờ cô ấy đã từng mang thai a....."

Cung Âu lập tức bắn ánh mắt lạnh lẽo về phía vị bác sĩ.

Bác sĩ thấy thế liền lùi về sau mấy bước, gương mặt nhăn nheo suy nghĩ, thì đột nhiên ý thức đến hắn là ai, lập tức cúi đầu: "Cung, Cung tiên sinh, là ngài, ngài a, xin thứ lỗi xin thứ lỗi, ta ta có mắt không có tròng, ta đi ra ngoài trước, tán gẫu thông thả, tán gẫu thông thả."

Nói xong, bác sĩ vội vàng chạy ra ngoài, sợ đi chậm một bước sẽ bị Cung Âu dùng ánh mắt giết chết.

Dĩ nhiên là Cung Âu.

Bác sĩ sợ hãi, một thân mồ hôi lạnh.

"Bác sĩ....."

Nhìn bác sĩ rời khỏi, Thời Tiểu Niệm lập tức hô.

Cô muốn làm kiểm tra, tự nhiên bác sĩ bỏ chạy.

Cung Âu quả nhiên là người thần quỷ ghét.

"Gọi cái gì mà gọi!" Cung Âu trừng cô, khuôn mặt anh tuấn giờ phút này bị tức giận: "Cô rất muốn bị một lão nam nhân xem?"

Cô không có một điểm giống nữ nhân rụt rè.

Nhìn hắn tức giận, Thời Tiểu Niệm khẳng định hắn là mắc chứng rối loạn nhân cách hoang tưởng, không cùng hắn tức giận, chỉ nói: "Trong mắt bác sĩ không có phân biệt giới tính."

"Ông ta cũng là thằng đàn ông!"

"Được, tôi đi tìm phụ nữ." Thời Tiểu Niệm thì thầm.

"Có thể là một lesbian" (lesbian: đồng tính nữ)

".....Làm sao có thể" trí tưởng tượng của hắn quá phong phú đi.

"Sao lại không có khả năng?"

"Được, tôi sẽ bảo bệnh viện dùng cách khác kiểm tra là được rồi chứ gì" Thời Tiểu Niệm chịu không nổi người đàn ông này.

"Còn muốn kiểm tra? Tôi đã kiểm tra cho cô từ trong ra ngoài rồi!"

Cung Âu vẻ mặt không vui trừng mắt với cô, bỗng dưng, hắn giận dữ cười, đôi môi mỏng gợi lên một đường cong châm chọc: "Thời Tiểu Niệm ,cố có phải muốn đem bản thân lột sạch cho người ta xem?"

Giọng điệu hắn tất cả đều là đùa cợt.

"......."

Thời Tiểu Niệm chống đỡ đứng ở đó, nghe vậy, sắc mặt tái nhợt.

"Thời Tiểu Niệm, hoặc là cô mau đem sự lẳng lơ của cô thu lại cho tôi!" Cung Âu bỗng nhiên một tay ôm lấy cô, ép cô ngồi xuống giường, nói: "Hoặc là cô bày hết tất cả sự phóng đãng của cô trước mặt tôi, đừng lộ liễu với người ngoài làm Cung Âu tôi......"

Hắn còn chưa nói xong đã bị một cái tát mạnh cắt ngang.

Bị một tát của cô cắt ngang.

Thời Tiểu Niệm ngồi trên giường, một bàn tay hung hăn tát vào mặt hắn.

"........"

Cung Âu bị đánh nghiêng mặt sang một bên, cả người cứng đờ không nhúc nhích được, đôi mắt đen thâm thuý không thể tin, gương mặt anh tuấn không biểu cảm gì.

Thời Tiểu Niệm chậm rãi bỏ tay xuống, hốc mắt đỏ lên.

Từ lúc đi vào bệnh viện, bị Thời Địch và người đại diện đừa cợt, chơ đợi rất lâu để kiểm tra phụ khoa, lại còn phải cởi quần kiểm tra.

Cả người cô luôn căng thẳng, như một cây cung bị kéo căng, mà cây cung này hiên tại bị Cung Âu hắn phá hư tất cả.

"Cung Âu , làm người cần phải có điểm dừng!" Thời Tiểu Niệm trừng mắt nhìn hắn, từng chữa một nói: "Anh nghĩ tôi muốn làm thứ kiểm tra này? Nếu không phải anh giônhs như con chó điên cắn tôi không tha, tôi sẽ tới đây sao?"

Là hắn ép cô phải giao ra đứa bé mà hắn chắc là có.

Là hắn không nói gì liền chiếm đoạt cô.

Cũng là hắn luôn miệng nói cô là kẻ lừa đảo, nói cô phóng đãng, nói cô có mưu kế, cô rốt cuộc đã làm sai cái gì?

"Cô nói ai là chó điên, cô dám đánh......."

Cung Âu xoay mặt quát, lời chưa kịp nói ra đã phải dừng lại ở môi hắn.

Lúc này không phải vì tay cô, mà là vì ánh mắt của cô.

Cô ngồi ở đó, gầy gò yếu đuối, gương mặt ngoại trừ yếu ớt thì vẫn là xanh xao, đôi mắt đỏ đến đáng sợ, giống như một màu mắt nhợt nhạt.

Lòng hắn chấn động mạnh, giống như bị cái gì đó mạnh mẽ đập vào.

Đập vào có chút đau.

Thời Tiểu Niệm trừng mắt nhìn, không cho nước mắt rơi xuống, môi mềm mại khẽ run, nói: "Các người đều dùng quan niệm để đánh giá tôi, các người có ai thật sự hiểu tôi? Các người chỉ muốn bắt nạt tôi mà thôi, các người chỉ muốn bắt nạt tôi."

Muốn đổ tội cho người khác, chỉ sợ không có lí do.

Em gái nói ánh mắt của cô rất ác độc, cô liền thật ác độc?

Mộ Thiên Sơ chán ghét cô bám lấy anh, nhưng anh có biết, lúc trước là anh muốn cô ở bên anh.

Cung Âu càng quá đáng, tự dưng nói cô đã sinh con, liền nhận định còn kiểm tra cô......

"........"

Cung Âu im lặng nhìn chằm chằm cô, đôi mắt đen chiếu lên gương mặt cô.

Giọng nói cô có chút run rẩy, run run nói, các người bắt nạt tôi, oan ức như một đứa nhỏ.

Oan ức như vậy sao,không phải là hắn nói nặng lời quá chứ.

Các người?

Các người là ai?

Cung Âu nhíu mày, bàn tay hắn chạm vào khuôn mặt cô, ngay cả chính hắn cũng chưa phát hiện, bàn tay hắn rất lớn.

Ở dưới bàn tay hắn, mặt của cô có vẻ rất nhỏ, tay hắn vuốt ve mặt cô, ngón tay cảm giác mềm mại, mềm mại khiến lòng người cảm thấy nhộn nhạo.

 Thời Tiểu Niệm quay đầu đi, không cho hắn chạm, chỉ nói: "Cung Âu, tôi chắc đã làm rất nhiều chuyện xấu nên mới đụng phải anh."

Nếu trên đời này thật sự có Thượng đế, cô bằng lòng về sau chỉ sẽ làm việc thiện, chỉ cần đừng có liên quan tới Cung Âu nữa.

"........."

Cung Âu nhìn chằm chằm cô không nói lời nào, trên gương mặt anh tuấn có mấy dấu vân tay rõ ràng.

Là do cô đánh.

"........."

Thời Tiểu Niệm đảy hắn ra xuống giường phải rời khỏi, mới vừa đi nửa bước, đã bị Cung Âu kéo trở về.

Cung Âu vươn cánh tay dài ngan cản eo cô, dễ dàng đem cô ném lên giường, cúi đầu liền hôn lấy môi cô, dùng sức mà hôn.

"A......."

Thời Tiểu Niệm khiếp sợ mở to mắt, hắn lại đột nhiên phát thú tính gì đây?

Cô liều mạng đảy hắn, hắn một tay ngăn thân thể cô, dễ dàng khiến cô không thể nhúc nhích.

Cung Âu từ trên cao nhìn cô, đôi mắt đen sâu như biển, cô gắng nhấn chìm cô.

"Thời Tiểu Niệm, tôi muốn cô! Ngay bây giờ!" Tiếng nói Cung Âu trở nên khàn khàn, gợi cảm mà bá đạo. 

Nụ hôn của hắn tựa như trời đất rơi xuống.

Cô bị hôn đến mức không thể thở được.

Cô ở dưới thân hắn giãy dụa, nhưng cũng vô dụng, Cung Âu như điên cuồng mà hôn cô, nắm lấy cổ tay cô, đem bàn tay nhỏ bé mềm mại cô đặt ngay ngực mình, giống như như vậy mới có thể làm hắn yên ổn được một chút.

Tay cô thật mềm, thật thoải mái.

Cung Âu hôn càng thêm mãnh liết, như mưa rền gió dữ trút xuống phòng khám nho nhỏ của bác sĩ phụ khoa.

Trên người Thời Tiểu Niệm đều nhiễm hơi thở của hắn.

"A...... Tránh ra..... Ách"

Không một chút dịu dàng, Cung Âu bỗng nhiên bừa bãi tiến vào, Thời Tiểu Niệm đau kêu ra tiếng.

Tiếng kêu rất nhanh bị hắn nuốt mất.

Cô có chút tuyệt vọng nẳm ở đó, nhìn trần nhà trắng toát.




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro