Chương 31: Hắn muốn cô gái này

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lại một lần nữa..... rơi vào tay giặc.

không còn sức giãy dụa, Thời Tiểu Niệm chậm rãi nhắm mắt, tuỳ hắn muốn làm gì thì làm.

Khoảng thời gian chà đaph qua đi, Thời Tiểu Niệm bị Cung Âu vác lên vai khiên đi, rước lấy vô số ánh mắt tò mò.

Không còn một chút tôn nghiêm.

"Phịch"

Quay về phòng bệnh độc quyền cực to ấy, Cung Âu ném Thời Tiểu Niệm lên trên giường, cô nặng nề  ngã quỵ, cắn chặt răng không kêu một tiếng đau.

Cung Âu đứng cuối giường nhìn chằm chằm cô, cô ngồi ở đó, quần áo trên người bị hắn xé một mảng lớn, mái tóc dài cũng lộn xộn.

Cô rủ mắt, không biết đang nhìn đi đâu, hai mắt vẫn đỏ bừng, cũng không rơi một giọt nước mắt nào, vô cùng quật cường.

Hình ảnh như vậy không hiểu ssao hấp dẫn tầm mắt của hắn.

Hắn xoay người sang chỗ khác, đưa lưng về phía cô, chậm rãi vươn tay đặt tại ngực, chỗ này, vẫn mang theo một ít dao động kì lạ.

Lần đầu tiên, hắn đối với một người phụ nữ có cảm giác như vậy.

Rõ ràng tức giận muốn giết cô, nhưng ngay cả một câu mắng cũng không nói ra được.

Đây rõ ràng không phải là hiện tượng tốt gì.

"Shit!" Cung Âu cúi đầu mắng một tiếng, một chân đá sofa bên cạnh.

Thời Tiểu Niệm như một khúc gỗ ngồi trên giường, nghe thấy tiếng động, đôi mi dài ươn ướt run rẩy, cô ngẩng đầu nhìn người đàn ông trong phòng.

Cung Âu bỗng nhiên xoay người, lạnh lùng nhìn cô, ánh mắt thâm sâu không lường được.

"Làm người phụ nữ của tôi!" Hắn mở miệng, không phải hỏi mà là mệnh lệnh.

Hắn đứng ở đó, như một vương giả thiên hạ.

"........."

Lại nữa.

Ức hiếp cô vẫn còn chưa đủ sao?

"Có nghe hay không? Nói chuyện!" Thấy cô trầm mặc, Cung Âu tức giận đá một phát vào cột cuối giường.

Phụ nữ của hắn tới bây giờ đều là cấp dưới chuẩn bị cho hắn, có khi nào cần hắn năm lần bảy lượt tự đi kiếm đâu?

"Để tôi đi tìm bằng chứng toàn là gạt người"

Nói cái gì mà tìm bằng chứng, cô tìm, hắn đén phá.

Không những phá, hắn còn ở ngay trong phòng bệnh đem cô.....

Nghĩ đén vừa rồi trên chiếc giường nhỏ hẹp dùng để chữa bệnh, Thời Tiểu Niệm cảm thấy buồn cười, mắt lại đỏ lên cười: "Anh đã không muốn buông tha tôi, anh đùa giỡn nhiều như vậy còn giở trò làm gì? Làm ơn giết tôi nhanh đi"

Những chữ cuối cùng cô nhấn mạnh từng chữ nói ra.

".........." Đôi mắt Cung Âu dừng lại.

Cô nói cái gì? Xin hắn giết chết cô, lại muốn chết lần nữa?

Không phải chỉ muốn cô một lần thôi sao, kích động như vậy, rốt cuộc có phải đang giả vờ? Hắn lần đầu tiên ngay cả một người phụ nữ cũng không nhìn thấu.

"Cung tiên sịnh, xin hãy giết tôi đi" Cô vẫn còn nói.

".........."

"Cung tiên....."

"Câm miệng! Cô nói thêm một câu nữa tôi thật sự giết chết cô!"

Sắc mặt Cung Âu vô cùng khó coi, gầm nhẹ ra một câu, xoay người bước ra ngoài, nặng nề đóng cửa.

Hắn vừa đi ra ngoài, vệ sĩ và Phong Đức đang chờ bên ngoài đồng loạt cúi đầu "Thiếu gia"

Cung Âu lạnh lùng nghiêm mặt di sang một bê, tuỳ ý đá văng một cánh của đi vào, tức giận chạy khắp lòng ngực....

"Thiếu gia, nên truyền dịch"

Quản gia Phong Đức theo vào nhắc nhở hắn.

"Không cần!" Cung Âu trầm giọng nói, ở trong phòng thong thả bước, gượng mặt anh tuấn mang theo luống cuống.

Phong Đức an phận làm một quản gia, im lặng đứng chờ chủ nhân phân phó.

Cung Âu ở trong phòng đi tới đi lun, chân dài sải bước chân rất lớn.

Đi tới rồi lại đi lui.

Đi lui rồi lại đi tới.

Bông dưng, Cung Âu xoay người nhìn Phong Đức, bàn tay thon dài sờ mặt mình "Phong Đức, tôi không đẹp tai sao?"

Phong Đức sửng sốt, thiếu gia làm sao vậy?

"Thiếu gia là người anh tuấn nhất Cung gia, nếu đặt ở giới giải trí thì không ai sánh bằng" Phong Đức nói.

Đây là nói thật.

Rất nhiều năm trước đã lưu truyền một câu nói: Cung gia có mỹ nam.

Đén thế hệ này, dung mạo của thiếu gia lại không tỳ vết nào, là đẹp trong cái đẹp, ai dám nghi ngờ dung mạo của ngài ấy.

"Tôi không có tiền?" Cung Âu hỏi.

"Thiếu gia chình là người giàu có nhất trên thế giới"

Thiếu gia nói không có tiền, còn có người dám nói có tiền sao?

"Vậy người phụ nữ kia xem tôi không lọt vào mắt, muốn chết cũng không ngủ cùng tôi? Tôi kém như vậy sao!"

Cung Âu một phát đạp vào sofa, sắc mặt âm trầm.

Thời Tiểu Niệm chết tiệt, cô có biết rằng có bao nhiêu người phụ nữ muốn bám vào hắn, cô sau khi bị hắn chạm vào lại muốn chết, lại muốn chết!

"Ách, thiếu gia là nói....... Thời tiểu thư?"

Phong Đức thử hỏi, nghĩ nghĩ lại nói "Tôi cảm thấy Thời tiểu thư không giống loại phụ nữ có tâm cơ muốn leo lên cao, bằng không, cô ấy đã sớm chuyển ý, mang theo đứa bé trở lại bên cạnh thiếu gia"

Nhưng đến bây giờ, Thời Tiểu Niệm đều khăng khăng không mang thai, không vì thiếu gia sinh con.

"Tôi biết" Cung Âu lạnh lùng nói.

Phòn Đức biết thì làm sao hắn có thể không biết.

Thời Tiểu Niệm có địa vị bên cạnh hắn, hắn cho cô cơ hội cô phải thuận theo hắn mới đúng chứ..... Cô cuối cùng là muốn cái gì?

"Tôi tìm chứng cứ, Cung Âu, chờ khi tôi có thể chứng minh chính mình chưa từng mang thai, hi vọng anh đừng làm phiền cuộc sống của tôi nữa."

Hắn nhớ tới lời cô nói.

Thì ra cái cô muốn chính là tự do.

Ánh mắt Cung Âu bỗng nhiên run sợ, lạnh nhạt nói: "Mau tìm luật sư tới đây!"

"Vâng, thiếu gia."

Phong Đức không rõ hắn muốn làm gì, nhưng vẫn cung kính nhận lệnh.

"........"

Cung Âu đứng ở chỗ đó, tay ấn đè lên lòng ngực, trong con ngươi đen là lời thề tất cả hắn sẽ đoạt lại.

Thời Tiểu Niệm cô gái này...... hắn nhất định phải có.

Muốn hắn không làm phiền cuộc sống của cô ư, nằm mơ!

Trong phòng bệnh VIP xa hoa, Thời Tiểu Niệm vẫn ngồi trên giường, hai chân ẩn ẩn đau, đành cố chịu đựng đau đớn bước xuống giường để đi mở cửa.

Cửa bị khoá lại rồi.

Không cách nào mở được.

Hắn lại đem cô nhốt ở đây.

Cô dựa cả thân mình vào cửa, trong mắt hiện lên tia tuyệt vọng, Cung Âu là một người nóng nảy dễ dàng tức giận, việc nhỏ đến đâu hắn cũng có thể nổi trận lôi đi đình.

Nói chi hôm nây cô đã tát hắn một cái.

Thật đúng là trèo lên đầu hổ mà làm càn.

Có thể hay không hắn lại phái người vứt cô vào rừng sâu để cô tự sinh tự diệt?

Đại khái là khoảng hai tiếng sau, cửa bị đẩy mở từ bên ngoài, tiến vào không phải Cung Âu, mà là quản gia Phong Đức có khuôn mặt hiền lành.

"Thời tiểu thư." Phong Đức cười tủm tỉm đi về phía cô.

"Hắn ta nghĩ ra cách giết tôi rồi à?" Thời Tiểu Niệm ngồi ở trên giường hỏi, hốc mắt hồng hồng, mà thanh âm lại như nước nhẹ nhàng bình thản.

Phong Đức cười cuời lắc đầu, giơ cặp văn kiện trong tay lên, "Thiếu gia bảo tôi tới cùng Thời tiểu thư làm một vụ giao dịch."

"Giao dịch?"

"là như vậy, Thiếu gia nguyện ý cho cô vô hạn thời gian đi tìm chứng cứ chứng minh bản thân mình trong sạch, nhưng trong thời gian đó cô phải trở thành người của thiếu gia." Phong Đức nói.

"........"

"Một khi chứng minh cô trong sạch, hoặc là giao ra đứa consinh cho thiếu gia, thiếu gia sẽ đồng ý cho cô rời khỏi, thả cô tự do."

"Tôi không đồng ý." Thời Tiểu Niệm nghĩ cũng không nghĩ, mà đã tả lời.

Cô không tin tưởng Cung Âu. Hắn chính là kẻ nóng nảy cố chấp ngông cuồng, làm sao cô dám tin tưởng đây.

Phong Đức mỉm cười, không vội không vàng mà nói tiếp, "Thời tiểu thư, cô đừng vội đưa ra kết luận, hỳ thật đối với cô mà nói thì đây là một giao dịch có lợi."

"......." Cô lắng nghe.

"Nữ nhân bên cạnh thiếu gia rất nhiều, ngài mặc dù có chướng ngại về nhân cách, nhưng tôi chưa từng thấy ngài dây dưa không dứt với một người phụ nữ trên một tháng." Phong Đức lý trí phần tích.

"......."

Thời Tiểu Niệm trầm mặc lắng nghe.

"Thiếu gia thuận buồm xuôi gió đã quen rồi, muốn thứ gì đều phải có được, nếu cô phản kháng, ngược lại sẽ kích thích ý muốn cưỡng đoạt của ngài ấy, Như vậy, đối với Thời tiểu thư chỉ có bất lợi" Phong Đức nói "Cô không phải rất muốn có tự do sao?"

"......."

Tự do, đánh trúng vào điểm yếu.

Thời Tiểu Niệm nghe thấy hai chữ đó ngón tay không khỏi run rẩy.

Đúng vậy, cô muốn sống, muốn tự do, thoả hiệp dường như là cách tốt nhất.

"Thời tiểu thư, có cần cho cô ít thời gian để suy nghĩ không?" Phong đức ôn hoà hỏi.

Thời Tiểu Niệm mím môi, thật lâu sau, cô hỏi:"Tôi làm sao biết hắn có lật lộng hay không?"

Nghe thấy lời này, Phong Đức liền biết cô đã có đáp án, cười nói: "Thời tiểu thư yên tâm, thiếu gia chưa bao giờ lật lộng, huống chi còn có hợp đồng trong tay"

"Tôi không cảm thấy hợp đồng đối với hắn có giá trị"

Thời Tiểu Niệm lãnh đạm nói.

"Thiếu gia cũng không dễ dàng ký tên, đây là quy tắc của Cung gia. Cho nên, hợp đồng này tuyệt đối có giá trị" 

Phong Đức nói, chờ đáp án chủa cô.

Thời Tiểu Niệm nhìn cặp văn kiên kia.

Đó là phần màu đen đầy hy vọng.

Cuộc sống của cô dường như đều vuọt qua trong hy vọng và thất vọng, ba mẹ nuôi yêu thương như thế, cả Mộ Thiên Sơ cũng làm bạn.

Lần luượt hi vọng rồi lần lượt thất bại.

Nên thử một lần nữa không? 

Thử thêm một lần lấy lại tự do từ tay Cung Âu.

Như biết cô suy nghĩ điều gì, Phong Đức nói vào trong tâm "Thời tiểu thư, có hi vọng thì nên giành lấy, chỉ có sống cô mới có thể thấy phong cảnh sau naỳ ra sai"

Phong cảnh.

Thế giới của cô đã sớm không còn phong cảnh đẹp đẽ gì rồi.

Nhưng cô đồng ý, có hi vọng thì nên giành lấy, cô rất muốn tự do, mấy năm trước cô vẫn bám lấy Mộ Thiên Sơ, kỳ thật cũng không vì bản thân mình mà sống tốt.

Hiện tại, cô rất muốn vì bản thân mà sống thật tốt.

Tự do này, hoàn toàn nằm trong tay Cung Âu cao cao tại thượng.

"Được" Hồi lâu, Thời Tiểu Niệm nghe thấy giọng nói của mình trong phòng vang lên "Chỉ là tôi có mấy yêu cầu"

"Cô cứ nói"

"Tôi có thể làm người phụ nữ của hắn, nhưng hắn không thể cường bạo, bắt buột tôi làm loại chuyện này" Thời Tiểu Niệm nói ra điều kiện này có chút khó khăn.

Nhưng đây là điểm quan trọng.

Cô cũng không chuyên nghiệp trong những chuyện thế này, hắn hở một tí là thú tinhd bộc phát làm cô ghê tởm đến cực điểm.

"Không được!"

Một giọng nói bá đạo truyền đến.

Cung Âu ddayr cửa từ bên ngoài bước vào,bất mãn nhìn về phía Phong Đức 

'Ông còn nói là học qua đàm phán, bàn một cái giao dịch mà lâu như vậy! Thật là ăn hại!"

Còn để Phong Đức tiếp tục bàn nữa chắc hắn phải cắt đát đai mà bồi thường mất.

"Vâng, thiếu gia, là naưng lực của tôi không đủ!"

Phong đức một bên cung kính cúi đầu lui sang một bên.

Thời Tiểu Niệm khiếp sợ nhìn người đàn ông trước mặt, lại nhìn cánh cửa, hắn đứng ở cửa nghe lén?

"Thời Tiểu Niệm! Cô nghe kĩ cho tôi, cô chỉ có thể ra một yêu cầu" Cung Âu nhìn Thời Tiểu Niệm, vẻ mặt cao cao tại thượng không ai bì nổi "Điều kiện này không được, tôi muốn chạm cô khi nào thì chạm khi ấy!"

Bằng không hắn còn tìm cô làm người phụ nữ của hắn làm gì?

"Anh......" Thời Tiểu Niệm chán nản "Tôi không ký"

Mới vừa có được một chút hi vọng lại thiêu rụi đến tro tàn cũng không có.

Hắn thật sự là có thể làm cho cô tuyệt vọng.

"Không ký tôi sẽ chơi cô như thường lệ"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro