Chương 33: Tổng tài có dạ dày không đáy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hắn đi ra ngoài, dưới chân bị một bàn vẽ chặn ngang, Cung Âu trực tiếp dùng chân đạp bay bàn vẽ.

Tính tình nóng nảy vô  cùng.

"......."

Thời Tiểu Niệm vừa nhẹ giọng thở dài một hơi vừa lấy mì ăn liền ra, thật không nghĩ tới sinh nhật của cô lại cùng cái người đàn ông này cùng nhau 'chúc mừng'.

Sinh nhật của cô và tổng tài N.E cùng nhau an mì ăn mì ăn liền.

Thật là một tổ hợp kì lạ, nhưng nó đã thật sự xảy ra như thế.

Cung Âu là tên có dạ dày không đáy, Thời Tiểu Niệm xé nhiều gói mì ăn liền, thêm trứng và thịt nguội, bỏ vào trong nồi nấu một hồi.

Cuối cùng, cô múc ra hai tô mì lớn và một chén mì nhỏ.

Thời Tiểu Niệm đem mì đặt lên bàn, Cung Âu nghe mùi đi tới, vừa đi vừa gọi điện thoại, hình nhưlaf đang phân phó một ít công việc.

Cô không thèm để ý đến hắn, ngồi thẳng xuống bắt đầu động đũa, trộn đều chén mì nhỏ của mình.

Cô đã đói bụng.

Tuy rằng không có tác dụng gì, nhưng sinh nhật vẫn nên ane mọt chút mì cho có ý nghĩa.

"Xem ra cũng không tệ, xem như cô có tâm." Cung Âu cúp điện thoại, ngồi xuống đối diện cô, cúi đầu ngửi mùi mì ăn liền, âm trầm nói.

"......."

Thời Tiểu Niệm không nói gì nhìn người đàn ông trước mặt.

Chỉ là ăn mì ăn liền thôi mà.

Vị giác khứu giác của hắn nhất định là có vấn đề, đầu bếp trong nhà mỗi người đều là danh chấn bát phương, hắn cũng chướng mắt, mì ăn liền từ trong miệng hắn lại trở thành không tệ.

Thời Tiểu Niệm  chưa nói đây là mì ăn liền, cũng luời nói với hắn, cúi đầu ăn mì.

Một buổi tối trôi qua thật yên tĩnh, ngọn đèn màu da dịu dàng như nước, chiếu vào bàn cơm, chỉ nghe tiếng ăn mì thật nhỏ của Thời Tiểu Niệm vang lên.

Lúc đó, Thời Tiểu Niệm mới nghĩ Cung Âu này thật đúng là một quý tộc.

Hắn ăn mì ăn rât nhanh, nhưng một tiếng vang cũng không phát ra, vẫn duy trì tao nhã, cao quý.

Tuy rằng Cung Âu dễ tức giận nóng nảy lại hay hoang tưởng, nhưng bởi vì xuất thân cao quý, trong người hắn vẫn có một loại khí chất bẩm sinh, khác một trời một vực so với người khác.

Thời Tiểu Niệm thầm nghĩ, cúi đầu tiếp tục ăn mì.

Bỗng nhiên, một bàn tay cướp lấy chén mì của cô.

"......"

Cô ngẩng đầu kinh ngạc nhìn về phía người đàn ông đối diện.

Chỉ thấy bên tay trái của Cung Âu là hai tô lớn trống trơn, mà lúc hắn cướp lấy, cô mới ăn được ăn được một phần ba chén mì, vẫn ăn hết sức tao nhã, ăn một cách nghiêm túc.

"Đây là mì của tôi......" Thời Tiểu Niệm nhìn động tác ăn mì của hắn ngơ ngác nói.

Hơn nữa, đây cũng coi như là mì mừng thọ của cô.

Hắn lại cướp mì mừng thọ của cô, đay là nguyền rủa cô không thể trường thọ sao?

"Ai bảo cô nấu ít như vậy, không đủ tôi ăn" Cung Âu tự tin cướp lấy, tiếp tục ăn mì trong chén.

"........"

Dạ dày của hắn là không gian vũ trụ sao?

Cô đã cố tình làm hai tô lớn mà hắn ăn vẫn không đủ? Hắn ăn như vậy làm sao mà vẫn giữ được dáng người hoàn mỹ này, không khoa học chút nào.

Trơ mắt nhìn mì mừng thọ của mình bị Cung Âu hai ba ngụm nuốt hết, Thời Tiểu Niệm thật muốn ném mấy cái tô kia lên đầu hắn.

Cái thể loại người gì vậy, hắn là cướp sao?

Cung Âu tao nhã uống xong muỗng cuối cùng của chén mì, đẩy cái chén ra, đôi mắt đen yên lặng nhìn cô, nói "Đồ ngọt đâu?"

Sau khi ăn xong nên có đồ ngọt.

"Còn muốn đồ ngọt?" Thời Tiểu Niệm khó có thể tin "Anh còn chưa ăn no?"

"Ăn không no."

Hắn là heo sao?

Thời Tiểu Niệm rất muốn phun nước bọt vào mặt hắn, nhưng nghĩ lại vẫn nên nhịn, ngoài miệng thản nhiên nói "Anh mới bị viêm dạ dày cấp tính, vẫn không nên ăn nhiều quá!"

Cô không muốn làm đồ ngọt cho hắn.

Hôm nay là sinh nhật cô, cũng không phải là ngày cô chịu khổ!

Nghe vậy, ánh mắt Cung Âu trầm xuống, dường như nghe cô nói cũng có lý, không tiếp tục nữa, chỉ ghét bỏ liếc mắt nhìn mấy cái tô, nói "Đem những cái tô thấp kém này đổi đi, nhìn thấy cũng không muốn ăn"

"......."

Không muốn ăn hắn còn ăn nhiều như vậy, cô còn không ăn no.

Thời Tiểu Niệm như muốn phát điên, oán giận trừng hắn liếc mắt một cái, đứng lên nhận lệnh thu dọn bát đũa.

Mà Cung Âu, Cung tiên sinh soi mói hết những thứ trong nhà cô.....

"Ghế dựa này không được, đổi"

"Cái trần nhà này không được, đổi"

"Bình hoa này rất xấu, đổi"

"Thời Tiểu Niệm, cô thưởng thức cái gì vậy, trang trí trong nhà này cũng phải đổi"

".........."

Cũng không ai cầu hắn đến nhà cô, thứ nên đổi nhất trong nhà cô chính là hắn, hắn phải biến mất mới đúng.

Thời Tiểu Niệm sửa sang lại nhà bếp, Cung Âu đã không thấy đâu, về rồi sao?

Cô nhất thời vui vẻ, thở dài một hơi, ra khỏi nhà bếp, vừa muốn quay về phòng ngủ, chợt nghe một tiếng mắng truyền đến......

"Shit! Cái phòng tắm rách nát này!"

Cung Âu từ trong phòng tắm nhảy ra, trên người còn mặt quần dài, cởi nữa người trên, vừa lộ ngực, cơ bụng dưới ngọn đèn càng thêm gợi cảm, chỉ là mái tóc ngắn xối ướt có chút rối bời.

"Anh ở phòng tắm của tôi làm gì?" Thời Tiểu Niệm khiếp sợ, cô còn tưởng hắn đi rồi.

"Tắm rửa, cùng cô ngủ" Cung Âu đơn giản thô bạo.

"......."

"Chỗ này của cô quá rách nát, ngủ với cô cũng không có tâm tình, cho cô chỗ khác!" Cung Âu lắc đầu vẩy nước trên tóc, hung hăn đi về phía cô.

"Đổi chỗ? Đổi cái gì....A......"

Thời Tiểu Niệm còn chưa nói xong, đã bị câ một tay ôm lấy, cô giống như cái giỏ xách trực tiếp bị Cung Âu mang ra ngoài.....

Buổi tối sinh nhật 24 tuổi của Thời Tiểu Niệm, Cung Âu tặng cô một món quà lớn........ Một khu nhà cao cấp.

Thời Tiểu Niệm chưa bao giờ nghĩ tới giá trị bản thân trong một đêm tăng vọt.

Khi Phong Đức cầm giấy tờ bất động sản đưa cho Thời Tiểu Niệm, cô mới phát hiện chính mình trở thành chủ khu đắt nhất toàn bộ Châu Á....... Khu A một căn hộ duplex tại Thiên Chi Cảng.

Ánh đèn dịu dàng vào ban đêm ở Thiên Chi Cảng, Thời Tiểu Niệm đứng trước một nhà xe siêu dài, tay cầm giấy tờ bất động sản, khi cô nhìn thấy giá 78 vạn một mét vuông, miệng muốn đóng cũng đóng không được.....

Giớn sao trời.....

"Chưa tưng thấy nhiều tiền như vậy?" Cung Âu lười biếng đứng một bên, đem vẻ mặt kinh ngạc của cô thu hết vào mắt, không khỏi đùa cợt một tiếng.

"......"

Là chưa thấy qua giá nhà đắt như vậy, nơi này lát gạch bằng vàng ròng hả?

"Khép miệng lại" Cung Âu đưa tay nâng cầm cô lên, vẻ mặt cực kì tốt nói "Nếu như cảm động tôi cho phép cô quỳ xuống dập đầu cảm tạ."

Nghe vậy, Thời Tiểu Niệm không  quan tâm tới giá trị bản thân bị phá vỡ, nhìn Cung Âu lạnh lùng nói "Mục đích của anh chỉ là đổi nơi tốt để ngủ với tôi, tôi vì sao phải cảm động?"

Cung Âu không vui liếc cô một cái "Vậy cô theo tôi trở về nhà của tôi, nơi của tôi còn lớn hơn nữa"

Nếu không nghĩ đến cô không thích trói buộc, hắn còn mua nhà cho cô làm gì?

"......."

Trở về nhà hắn? lâu đài đế quốc nằm sâu rừng rậm kia?

Tưởng tượng đến cái nơi đó, Thời Tiểu Niệm nhất thời da đầu run lên, cô nhớ rất nhiều người phụ nữ của Cung Âu đều ở đó, ví dụ như Tạ Lâm Lâm, cùng cả dàn hậu cung của hắn.

Cô không thèm đi.

"Thế nào?" Cung Âu lạnh lùng hỏi.

Ban đêm thấm lạnh như nước, Thời Tiểu Niệm gian nan bày ra một nụ cười "Cung tiên sinh, vám ơn anh mua nhà cho tôi, tôi thật sự rất cảm động."

"Vậy còn tạm được." Cung Âu nói.

"Thiếu gia, căn hộ duplex đã được tân trang, có thể trực tiếp vào ở, tôi hiện tại sẽ chuyển đồ dùng của Thời tiểu thư vào?" Phong Đức đứng ở một bên hỏi.

Có thể trực tiếp vào ở?

Vậy còn đợi chuyển đồ gì nữa?

"Ngày mai hẵn làm"

Đem nay, hắn có chuyện quan trọng hơn cần làm.

Cung Âu nói xong liền hung hăn nắm cô tay mảnh khảnh của Thời Tiểu Niệm, đem cô ôm lấy, vác lên vai đi đến toà cao ốc to lớn phía trước.

Phong Đức và vệ sĩ xếp thành hai hàng, cúi đầu cung tiễn.

"Bỏ tôi xuống......"

Thời Tiểu Niệm bị treo ngược trên vai hắn không giẫy được, hắn nhe thế nào mỗi lần đi không phải khiêng thì xách, cô rõ ràng là người, không phải đò vật mà.

Cung Âu một chút không để ý tới cô, bước vào thang máy.

"Bỏ tôi xuống"

"Câm miệng"

Thừa dịp hắn ấn thang máy tầng trệt,Thời Tiểu Niệm giãy dụa từ trên vai hắn trượt xuống, bất ổn đứng trên mặt đất, tầm mắt vô tình nhìn ra ngoài.

Khi của thang máy sắp đóng lại.

Bên ngoài hành lang thật dài, một bòng lưng anh tuấn biến mất ở chỗ rẽ.

Mộ Thiên Sơ?

Thời Tiểu Niệm ngây người, trái tim dường như ngừng đập, kinh ngác nhìn của thang máy khép lại.

Là cô nhìn lầm sao?

Sao có thể là Mộ Thiên Sơ.

"Suy nghĩ cái gì?" Cung Âu vừa quay đầu, chỉ thấy cô mất hồn mất vía.

"Không có gì."

Thời Tiểu Niệm lắc đầu, dựa vào phía sau, đứng trong một góc.

Ánh mắt cô hạ thấp, ánh đèn rơi trên hàng mi dài của cô, hình ảnh mơ hồ, hấp dẫn kì lạ.

Cung Âu đưng đó,a nhs mắt thật sâu nhìn chằm chằm cô, bỗng dưng bước về phía cô, một tay đặt trên vách thang máy, nghiêng người ép cô, một tay năng cằm cô, cúi đầu không nói gì mà hôn lên môi cô.

Dày vò cả nữa đêm, hắn cuối cùng cũng hôn cô.

"A......."

Thời Tiểu Niệm ngạc nhiên trợn to mắt, tay đẩy hắn, lại bị hắn dễ dàng kìm lại.

Hắn ép cô vào trong góc, răng dùng sức mở môi cô, hơi nóng bá đạo tiến vào, bên trong miệng cô ngọt ngào như được làm bằng kẹo ngọt, làm hắn muốn ngừng cũng không được.

Hôn, hơi thở Cung Âu chậm rãi dồn dập, mang theo chút gấp gáp, thân thể cứng ngắc dán vào cô.

Thời Tiểu Niệm rõ ràng cảm giác biến hoá dưới thân hắn, cô thấy sợ hãi.

Hắn không phải muốn làm ở thang máy luôn chứ, hắn điên rồi sao.

Thang máy có camera Theo dõi.

Môi của cô hắn khoá chặt, nói không được, tay lại bị khống chế, dưới tình thế cấp bách, Thời Tiểu Niệm giơ chân lên dẫm lên đôi giày da của hắn.....

"A....."

Cung Âu đau khẽ kêu một tiếng, buông lỏng cô ra, hắn hạ mắt nhìn xuống giày da, lại nhìn lên, ánh mắt lạnh lùng, sắc mặt tức giận.

Thời Tiểu Niệm bị ánh mắt của hắn làm cho khiếp sợ.

Lại tức giận.

Lúc này, cửa thang máy mở ra, đã đến tầng 12.

Cung Âu ánh mắt âm u nhìn cô, từng chữ nói "Thời Tiểu Niệm, hợp đồng cô kí không phải chỉ để xem, cô đã là người phụ nữ của tôi! Còn chống đối tôi? Cô là hay không làm!"

Hắn chưa bao giờ khoan dung với phụ nữ đến mức này, vừa kí hợp đồng lại chủ động mua nhà.

Hắn hao hết tâm tư chỉ đổi lại một đạp của cô?

Hiệp ước, là giấy bán thân chứ.

Nghĩ đến giấy bán thân kia, Thời Tiểu Niệm không khỏi cười khổ một tiếng, đưa ngón tay chỉ vào camera theo dõi "Hợp đồng tôi vẫn chưa xem hết, không biết có bao gồm việc đóng cảnh 18+ trực tiếp cho phòng an ninh xem không? Nếu có, xin cứ tự nhiên."

Giọng nói của cô tràn ngập tự giễu.

Cung Âu nhìn thoáng qua theo hướng cô chỉ, ánh mắt hơi giật mình.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro