Chương 43: Mộ Thiên Sơ mất tích

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đảo trên mây cách bọn họ càng ngày càng xa, chỉ còn lại một hòn đảo nhỏ phát sáng.

Ánh trăng chiếu lên mặt biển sâu thẳm, gió mát như thế.

Thời Tiểu Niệm đứng trước boong tàu đón gió, tay vịn lang can, bỗng nhiên cảm thấy buổi tối ngồi du thuyền dao biển cũng không tệ, gió có thể mang đi tất cả cảm xúc tồi tệ.

"Này, tôi đưa cô lên đây không phải để nhìn cô như một người chết không nói lời nào!"

Giọng nói bất mãn của Cung Âu ở phía sau cô vang lên, hắn đi tới, chân dài đạp lên lan can, cách xa lan can ra, đôi mắt đen bất mãn nhìn cô.

"Tôi cảm thấy hiện tại nên im lặng thưởng thức cảnh đêm, hơn nữa tôi không biết nói gì." Thời Tiểu Niệm thành thật nói.

"Vậy nói một chút vì sao không trả lời tin nhắn của tôi." Cung Âu sắc mặt âm u, vô cùng không vui nói.

Đây là lần đầu tiên hắn gửi tin nhắn cho phụ nữ, mà đối phương không trả lời.

Cô không thèm để ý đến hắn.

"A, di động tôi hết pin, không mang đồ sạc pin." Thời Tiểu Niệm tìm lí do.

"Hệ thống di động của cô là gì?"

"N.E" Thời Tiểu Niệm thốt ra.

Nghe vậy, Cung Âu cười lạnh một tiếng "Phàm là di động thuộc hệ thống N.E đều có thể sạc không dây, mà trên đảo này ở đâu mà chả có chỗ sạc."

"........"

Nói dối cứ như vậy không chút lưu tình mà bị vạch trần.

Thời Tiểu Niệm không biết phải trả lời như thế nào, lấy tay sờ sờ cái mũi, nhìn thấy sắc mặt Cung Âu càng ngày càng khó coi, có điềm báo sắp phát hoả, cô vội chỉ hướng mặt biển "Đẹp quá a....."

Cung Âu nhìn theo hướng cô chỉ, mặt biển trong đêm phát ra ánh sáng lấp lánh, những sinh vật biển phát sáng nhảy lên rồi lại lại lặn xuống, lưu lại một ánh sáng rực rỡ.

"Thật là đẹp quá."

Vốn chỉ muốn dời sự chú ý của Cung Âu, nhìn những ánh sáng lấp lánh trên mặt biển, Thời Tiểu Niệm lại thật sự bị hấp dẫn "Đó là cái gì? Sao có thể phát sáng lên được vậy?"

Cô chưa bao giờ biết biển về đêm lại đẹp như vậy.

Cung Âu thu hồi tầm mắt, nhìn về phía Thời Tiểu Niệm ánh mắt dần dần bình tĩnh lại.

Thời Tiểu Niệm đứng đó, hai tay vịn lan can, một đôi mắt xinh đẹp tò mò nhìn mặt biển, cái mũi xinh xắn, đôi môi hơi nhợt nhạt lộ ra ý cười, mái tóc dài bị thổi loạn, có vài sợi rớt xuống da mắt trắng nõn của cô, sợi tóc đen vương trên môi cô, cô nhẹ nhàng mím môi, càng thêm hấp dẫn.

Cung Âu gắt gao nhìn sợi tóc vương trên môi cô, không hiểu sao cảm giác ghen tị lại trỗi dậy.

Hắn ghen tị với sợi tóc kia.

Hắn một tay ôm lây cô vào lòng, cúi đầu hôn lên môi cô.

Môi cô thật mềm mại, hương vị không tồi.

"A......."

Thời Tiểu Niệm kinh ngạc mở to mắt, hắn sao vậy?

CÔ không dám phản ứng lại, cô đã bị ôm khỏi lan can, dưới chân chính là mặt biển, cả người cô hoàn toàn dừng ở không trung, dừa vào tay Cung Âu ôm bên hông mới không xuống biển.

Mà lúc này, du thuyền còn đang chạy.

Cô chợt nghe tiếng gió ở bên tai điên cuồng thổi qua.

"A......." Thời Tiểu Niệm la lên, tay chân luống cuống ôm lấy cổ Cung Âu "Anh muốn làm gì, tôi sẽ ngã đó."

Cô không có một chút cảm giác an toàn.

"Thế này vừa hay, cô có thể đi hỏi vật phát sáng kia là gì." Cung Âu cười một tiếng, mi nhíu lại, lại lần nữa hôn lên môi cô, tinh tế thưởng thức.

Đón gió biển hôn môi cô, rất có cảm giác.

"Đừng như vậy......"

Thời Tiểu Niệm hoảng sợ, hai tay ôm chặt lấy hắn, một chân đạp muốn leo lên, mới đạp lên lan can, đã bị Cung Âu đạp trở xuống.

Cô lại đạp lên lan can, lại bị hắn đạp xuống.

Qua vài lần, Thời Tiểu Niệm cảm giác bản thân đang bên bờ vực sinh tử, hồn phách đều bay tán loạn.

"Anh đừng có phá nữa, anh muốn tôi chết thì buông tay đi, không cần tra tấn tôi như vậy."

Cảm giác treo lơ lửng như vậy thật là đáng sợ.

"Tra tấn cô thì sao, cô làm gì được tôi?" Cung Âu cong môi tà mị, cánh tay ôm lấy eo cô, hôn khắp mặt cô.

Du thuyền còn đang chạy.

Thời Tiểu Niệm gắt gao ôm lấy hắn, chân không đạp lên lan can, biến thành quấn lấy người hắn.

Lần này, Cung Âu không gạt chân cô ra nữa.

Hắn hôn cô, đáy mắt xẹt qua một tia đắc ý.

Bình thường chạm vaoc một chút thì cứng nhắc như người gỗ, hắn thả lỏng tay, Thời Tiểu Niệm trực tiếp tuột gục xuống trên boong tàu, hai chân như nhũn ra, đầu toàn mồ hôi lạnh.

Người đàn ông này thật giỏi tra tấn người.

Mỗi lần đều có thể khiến cô dạo một vòng quỷ môn quan.

Cung Âu hoạt động cánh tay, tay hắn cũng có chút mỏi, nếu bình thường mỗi ngày không rèn luyện, cô đúng thật là ngã xuống rồi.

"Ha........"

Thời Tiểu Niệm như được sống lại, từng ngụm hít thở, trước ngực khi lên khi xuống, vẽ ra đường cong duyên dáng.

Ánh mắt Cung Âu không khỏi đen lại.

"Thiếu gia." Vệ sĩ bưng lên lu rượu vang đỏ.

"Lá gan cô chỉ có chút đó thồi sao?" Cung Âu nhìn Thời Tiểu Niệm khinh thường nói, tiếp nhận hai lu rượu vang đỏ, ngồi xuống canh cô, đưa cho cô một ly "Uống chút rượu để bớt sợ."

"Doạ tôi sợ vui lắm sao?"

Thời Tiểu Niệm chống tay ngồi xuống boong tàu.

"Cô hẳn là may mắn, cô nói dối tôi, tôi chỉ là doạ cô..... mà thôi." Cung Âu nói, bưng ly rượu uống một hớp, yết hầu chuyển động, từ cầm cho tới đường cong ở cổ gợi cảm cực kỳ.

Hắn đối với cô đã đặt biệt khai ân rồi, đổi lại tính tình ngày thường của hắn, cô hiện tại đã làm mồi cho cá mập rồi.

'Vậy sao, thật đúng là cám ơn anh."

Thời Tiểu Niệm ngoài cười nhưng trong không cười nói, cả người đột nhiên bị Cung Âu kéo qua, cô yếu ớt vô lực dựa vào lòng hắn, cũng lười phản kháng, ngẩng đầu lên uống hết ly rượu.

Đúng là cô cần bình tĩnh lại.

Vừa rồi quả thật rất đáng sợ.

Thời Tiểu Niệm nhìn phía xa, đêm đã khuya, nước biển nhìn như mặt kính, mặt biển phía xa phát ra ánh sáng, ngâu nhiên có bầy cá nhảy lên rồi lặng xuống.

Thật sự rất đẹp.

Cô dựa vào trong lòng Cung Âu, nhìn cảnh sắc xinh đẹp, không khỏi có chút thổn thức.

Trước kia, cô cảm thấy Mộ Thiên Sơ sẽ không cùng người khác kết hôn, sau đó, cô cảm thấy ngày Mộ Thiên Sơ và Thời Địch kết hôn nhất định sẽ là ngày khủng khiếp khó khăn nhất trong đời cô.

Nhưng hiên tại, căn bản không phải như vậy.

Cô ở đây thưởng thức biển đêm, không khóc, không nước mắt, không tuyệt vọng muốn chết.

Đời người có khi thật kì lạ.

"Nghĩ gì đó?" Cung Âu cúi đầu nhìn người trong lòng mình.

"Ngắm cảnh, rất đẹp không phải sao?" Thời Tiểu Niệm thì thầm.

"Thật là hiểu biết nông cạn." Cung Âu châm chọc cô "Cái này mà gọi là đẹp, hôm nào đưa cô đi lặn biển."

"Đáy biển rất đẹp?"

"Đương nhiên."

".........."

Thời Tiểu Niệm dựa vào lòng hắn, một mình lẳng lặng nhìn xa xa.

Cung Âu một tay vòng lấy cô, bỗng nhiên động tác xấu nổi lên, giở trò trên người cô.

Cô nhíu mi, đang muốn ngăn cản, Phong Đức đi tới báo cao "Thiếu gia, đảo trên mây đã xảy ra chuyện."

Thời Tiểu Niệm giật mình.

"Chuyện gì?" Cung Âu hỏi, trong giọng nói không có một chút thân thiết.

"Tôi mới vừa nhân được điện thoại, nghe nói là trước khi tiệc tối bắt đầu thì chú rể đã mất tích, đến bây giờ mọi người trong Mộ gia đang ở trên đảo tìm người." Phong Đức nói.

"Mộ Thiên Sơ mất tích?"

Thời Tiểu Niệm khiếp sợ đứng lên, tay cầm ly rượu khẽ run lên.

Chẳng lẽ là đau đầu quá mức, ngất xỉu đâu đó rồi chứ?

Trong lòng ngực Cung Âu bỗng nhiên trống rỗng, có chút không vui nhìn Thời Tiểu Niệm "Cô khẩn trương như vậy làm gì? Cũng không phải chú rể của cô mất tích."

Nghe vậy, Thời Tiểu Niệm thu lại cảm xúc, nói "Đó là em rể tôi, tôi đương nhiên khẩn trương."

"Chờ người đàn ông của cô mất tích thì mới khẩn trương đi." Cung Âu lạnh lùng nói.

"......Tôi đi gọi điện thoại." Thời Tiểu Niệm nói, vội vàng rời boong tàu, tìm một nơi im lặng khởi động di động.

Vừa khởi động may, chính là vài cuộc gọi nhỡ của mẹ nuôi.

Cô vội vàng gọi lại, không đến , giây mẹ nuôi bắt máy, giọng nói mẹ nuôi kích động như sắp khó "Tiểu Niệm, con ở đâu? Thiên Sơ mất tích rồi, hiện tại ai cũng nói là con đưa nó đi, con không phải ngồi du thuyền số 23 đi sao, sao thuyền số 23 còn ở đây? Rốt cuộc có phải con làm không?"

Thời Tiểu Niệm bị bà nói thế ngây cả người.

Lại một thùng nước bẩn tát vào cô.

Mộ Thiên Sơ mất tích, sao lại liên quan đến cô.

"Con chưa đi, con thấy trời đêm rất đẹp nên đi dạo bờ biển." Thời Tiểu Niệm chỉ có thể nói như vậy, "Mộ Thiên Sơ mất tích sao có thể liên quan đến con."

"Nhưng mọi người hiện tại đều nói....."

"Kiểm tra camera giám sát chẳng phải sẽ biết anh ấy đi đâu sao?" Thời Tiểu Niệm ngắt lời bà.

"Đã kiểm tra rồi, Mộ Thiên Sơ vốn tự mình lái xe đi, nhưng trên đường đi thì không thấy tung tích đâu nữa, bên ngoài đảo lại không có camera theo dõi." Mẹ nuôi gấp đến độ giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở "Mẹ nói với họ, khẳng định không phải con đưa đi, nhưng mọi người đều không tin......"

"Con sẽ giúp mẹ đi tìm."

Thời Tiểu Niệm không còn lòng dạ để giải thích, cúp điện thoại, quay đầu đi lên boong tàu.

Cung Âu đứng đó uống rượu vang đỏ.

"Cung tiên sinh, tôi muốn tìm người, có thể phái một vài người giúp đi tìm không?" Thời Tiểu Niệm cầu xin hắn.

"Tôi vì sao phải giúp?"

Cung Âu không muốn để ý đến chuyện của Mộ gia.

Bỗng nhiên, tay hắn bị nắm chặt.

Cung Âu cúi đầu, chỉ thất Thời Tiểu Niệm chủ động cầm tay hắn, đầu ngón tay mềm mại dán trên tay hắn, vẻ mặt van xin của cô nhìn hắn "Làm ơn....."

Giọng nói của cô mang theo cầu xin.

Như là đem tất cả hy vọng đều đặt trên người hắn.

Cô rõ ràng đang cần hắn.

Hắnc ảm thấy ngực mình bỗng nhiên bị người ta gõ một cái.

"Shit!" Cung Âu nhìn cô, mắng một tiếng, sau đó cầm tay có chút lạnh của cô, hướng Phong Đức quát "Quay về!"

"Vâng, thiếu gia."

Nghe vậy, Thời Tiểu Niệm nhẹ nhàng thở ra, nhìn Cung Âu cười cười "Cám ơn."

Cung Âu hừ lạnh một tiếng, lấy tay gõ lên trán cô một cái.

Du thuyền cập bờ, Phong Đức cầm bản đồ, đưa cho hắn "Thiếu gia, đây là bản đồ đảo trên mây, đa số người Mộ gia hiện đang tìm người ở khu vực bên này, phía nam thì không có mấy người."

"Vậy đi bên này." Cung Âu nói.

Thời Tiểu Niệm nghe xong lập tức một mình chạy về phía nam.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro