Chương 8: Máy phát hiện nói dối

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hắn là một tổng giám đốc tập đoàn N.E, cô là một người bình thường, hắn có năng lực và quyền lực rất lơn.

Nhưng cô thì căn bản là không còn cách nào để phản kháng.

Nghe vậy, Thời Tiểu Niệm thống khổ mà nhắm mắt lại, đoi tay ai đó đang gắt gao bắt lấy trên chiếc áo khoác của cô, hận không thể chống trả lại được, không cách nào chống lại được.

Căn nhà giống như lâu đài, nằm giữa một rừng cây, rất nguy nga và lộng lẫy, cứ tưởng đây là một công ty nào đó, nhưng đây không chỉ là một căn nhà ở mà thôi.

Đó chính là tư gia của Cung Âu.

Nơi này cấm người ngoài ra vào.

Thời Tiểu Niệm bị trói đưa đến......, đổi lại lúc bình thường, cô có lẽ mang đi ý nghĩ lúc đầu sẽ tận lực ngắm nhìn căn nhà này, nhưng bây giờ cô chỉ có thể đứng yên không làm gì cả.

Trên đường đi, cô cũng đã cầu xin giúp đỡ của bảo an, cũng đã từng có ý đồ chạy trốn, best-seller cơ báo động, nhưng tất cả đều bị bảo an chế ngự: không có đồng phục.

Cô chỉ là một đứa con gái yếu ớt như vậy thì sao có thể đánh thắng được nhiều bảo tiêu thân thể khoẻ mạnh chứ.

Vì thấy thương cảm cho cô nên một tên bảo tiêu đã nói một câu khiến cô càng thêm sợ hãi:

"Tiểu thư, ai bảo người trêu chọc phải Cung tiên sinh. Cung tiên sinh thật sự đáng sợ, người đó muốn người sống thì sống, muốn người chết thì chết, làm gì thì làm nhưng không nên phản kháng."

Một cấu đó thôi cũng đủ để doạ chết cô rồi.

Đụng một cái đằng trước xâm phạm chính mìnhlaij không còn cách nào trả thù, thậm chí ngay cả chạy trốn đều trốn không thoát hắn, không chết lặng đi mới là lạ.

Thời Tiểu Niệm bị mang vào trong biệt thự đó, rồi bị ấn vào tong thang máy, bị đẩy vào một nơi xa hoa như thể cung điện của phương tây vào thế kỉ 14 chứ không giống như những gian phòng bình thường.

Đứng trong phòng là một lão nhân tầm sáu mươi tuổi, tinh thần sáng lạng, mặt mũi rất hiền lành, hai tay chắp lại để ở phía sau, mặc y phục của quản gia.

"Thời tiểu thư, người tốt, ta là quản gia Phong Đức của nhà Cung tiên sinh". Lão nhân mỉm cười hướng về phía cô ngắn gọn giới thiệu, sau đó rồi mới đưa tay ra, "Mời ngồi".

Lúc này Thời Tiểu Niệm mới chú ý tới lão nhân đó, bên cạnh người có một cái ghế nằm công nghệ cao, cùng với một chiếc màn hình loại cứng, nhìn ở trên đó có một bàn số nhìn rất phức tạp, nhìn nó khiến cô cảm thấy nhức đầu.

Cô nhìn thoáng qua đã có thể biết đây là cái gì nha.

"Đây là máy phát hiện nói dối, mời ngồi."

Phong Đức lẽ phép ôn hoà nói, mặt mũi rất hiền lành, không giống Cung Âu trên người cái loại này hung hăng càn quấy cuồng vọng cố tình gây sự.

"Các người rốt cuộc muốn làm gì vậy?"

Thời Tiểu Niệm mặt tái nhợt đi nhưng vẫn cố nghiêm giọng hỏi.

Bắt đầu cùng với ghế phát hiện nói dối này ư, rốt cuộc là hắn muốn làm gì vậy?

Cô rốt cuộc đã đắt tội gì với Cung Âu, tại sao lại bắt cô làm vậy?

"Thiếu gia nói Thời tiểu thư vắn cứ khăng khăng không thừa nhân ba năm trước đây đã sinh con, muốn ta làm thử một số kiểm tra đo lường." Phong Đức kiên nhẫn giải thích cho cô nghe.

Lại là ba năm trước đây, lại là sinh con......

Trước đây, cô ngoại trừ xem tin tức của Cung Âu qua báo chí thì căn bản cô còn chưa thấy qua hắn ở ngoài đời, vậy thì nói gì đến việc sinh con cho hắn.

"Các người hiểu lầm rồi."

Thời Tiểu Niệm hết can đảm lên giọng phân minh.

Bảo tiêu không vì thế mà lưu tình đem Thời Tiểu Niệm đẩy vào ghế phát hiện nói dối, đem dây ghế phát hiện nói dối trên mặt ghế quấn lên ngón tay của cô, cánh tay, thân thể, buộc cô chặt đến mức không thể động đậy được......

Thời Tiểu Niệm dùng bản năng chỉ có thể giãy dụa, chắc tại lần đối đầu với Cung Âu tong phòng tắm hơi cô đã dùng hết sức nên giờ mới yếu ớt như vậy.

Cô ngồi đó bất lực nhìn Phong Đức.

Cô yếu ớt ngồi trên ghế phát hiện nói dối mà bản thân như một con cá đang hấp hối bị cái thớt đập lên đầu.

"Thời tiểu thư, ta bắt đầu vào thẳng vấn đề."

Phong Đức nhìn cô hiền lành mà khẽ cười nhẹ, phía sau để lộ ra một tập hồ sơ lớn được mở ra.

"Hỏi xong rồi thì tôi có thể đi chứ?" Thời Tiểu Niệm cô hiện tại rất muốn rời khỏi cái chỗ quỷ quái này.

Phong Đức khẽ cười, không trả lời, mà là nhìn xem trong tay hồ sơ khởi đầu ôn hoà mà vấn đề.

"Tính danh."

"Thời Tiểu Niệm."

Phong Đức liếc mắt nhìn chiếu màn hình bên cạnh, khẽ gật đầu, tiếp tục hỏi, "Thời tiểu thư, cô ba năm trước đây đã làm gì vậy?"

"Ba năm trước đây tôi sáng tác {{ Hắn độc chiếm dục }} một bộ manga." Bộ manga này từng làm cho cô nổi tiếng tuy chỉ trong một thời gian ngắn nhưng cô nhớ rất rõ.

"Trừ lần đó ra, còn có thêm cái gì không? Chuyện quan trọng ấy?" Phong Đức tiếp tục hỏi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro