#50

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 50: Thời Tểu Niệm nổi giận

--Đền bù tổn thất?

Muốn đền bù tổn thất?

Thời Tiểu Niệm nhìn Mộ Thiên Sơ trước mặt, đột nhiên cảm giác được anh có chút gì đó khác lạ.
Cô muốn anh phải xin lỗi, cũng muốn anh đền bù tổn thất.

Nhưng mà, hiện tại cô cũng chẳng để ý nữa.

"Đều qua cả rồi." Thời Tiểu Niệm thản nhiên nói, tay nắm ly, uống một ngụm nước "Tôi đây đi trước, anh hảo hảo dưỡng thương."

Cô khập khiễng mà đi lên phía trước.

"Chân của cô bị sao vậy?" Mộ Thiên Sơ chú ý tới cô hoạt động không tiện, anh mày nhăn lại, "Cô tốt nhất nên đi gặp bác sĩ, tôi cùng cô đi."

"Không cần, mình tôi đi là được rồi."

Cô có thể cầm cự thêm một chút, quá đau, so với tưởng tượng của cô thì cái này đau quá

Mộ Thiên Sơ đuổi theo "Tôi quen bác sĩ ở dây, chuyên khoa của anh ta là chấn thương, tôi cùng cô đi......

"Thật sự không cần."

Thời Tiểu Niệm lần nữa cự tuyệt, ngữ khí rất chắc chắn, dứt khoát mà nói với hắn.

Mộ Thiên Sơ muốn dìu cô lập tức dừng tay bị lại giữ giữa không trung.

"Cám ơn lòng tốt của anh." Thời Tiểu Niệm lễ phép nói từ khoảng cách khá xa: " Anh là chồng của Thời Địch, tôi là chị của Thời Địch hai ta không nên dây dưa, như vậy không tốt lắm. Anh yên tâm, tôi sẽ tự mình đi gặp bác sĩ."
"......"

Mộ Thiên Sơ nhìn cô, bờ môi khẽ nhúc nhích, muốn nói cái gì đó, nhưng lại không thể nói ra.

"Gặp lại."

Thời Tiểu Niệm nhẹ giọng chào tạm biệt, quay người rời khỏi, bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện, cô quay đầu lại, chỉ thấy Mộ Thiên Sơ ánh mắt phức tạp mà nhìn cô
Cái loại ánh mắt này cô chưa bao giờ thấy, cô sửng sốt nhẹ.

Mộ Thiên Sơ rất nhanh thu hồi ánh mắt, khôi phục mây trôi nước chảy(*) , mỉm cười nhìn cô: "Xảy ra chuyện gì?"

(*): trạng thái ban đầu. Đây là một câu thành ngữ của Trung Quốc.

Thời Tiểu Niệm có chút kỳ quái ánh mắt dò xét, nói: "Tôi nhớ là anh cũng tốt nghiệp Đại học A, vậy làm sao có thể liên lạc với bạn học cũ? Ở trường có không?"

"Trường học đều có lưu tài liệu của các sinh viên đã tốt nghiệp, cô muốn tìm người ư?" Mộ Thiên Sơ hỏi.

"Đúng, tôi muốn tìm một người bạn thời đại học." Thời Tiểu Niệm gật đầu, cứ đi tới đi lui, không biết cô có thể tìm được thông tin ở trường không đây.

Tiếng xấu của cô chắc còn được lưu lại ở trường Đại học A
Các giáo viên cùng một đám bạn cùng khóa ghét cô đến tận xương tủy.

Mộ Thiên Sơ nhìn ra được cô đang khó xử, dịu dàng mà nói, "Qua vài ngày nữa tôi cũng phải về đại học A diễn thuyết, cô không biết cách nói chuyện chi bằng tôi thay cô lấy giúp, tên bạn học kia là gì?"

Nghe vậy, Thời Tiểu Niệm theo phản xạ có điều kiện mà muốn từ chối.

Cô không biết chắc mình có thể tìm hiểu được hay không, Cung Âu hắn không biết có phải cố ý nói vòng vo, một mực không có cho cô biết chính xác hắn muốn gì...... Cái này nhờ Mộ Thiên Sơ là nhanh nhất rồi.

"Có là hiền anh không?" Thời Tiểu Niệm nhìn Mộ Thiên Sơ, muốn mình luôn được thế chủ động

"Chuyện nhỏ."

"Cám ơn anh trước." Tiểu Niệm thì thầm, "Tên cô ấy là Đường Nghệ, học khoa nghệ thuật, tôi muốn biết cách liên lạc với cô ấy."

"Được, tôi giúp cô tìm hiểu." Mộ Thiên Sơ gật đầu.

"Cám ơn, gặp lại."

Thời Tiểu Niệm cúi đầu với anh, quay người rời đi.

Mộ Thiên Sơ nhìn theo bóng cô càng ngày bóng lưng càng khuất dần, tâm tình phức tạp, qua nửa ngày anh mới xích lại đầu giường.
Vách tường lạnh như băng.

Mộ Thiên Sơ dựa lưng vào tường, ánh mắt nhìn về phía trước vô định, ánh mắt dần dần ảm đạm xuống.

Cám ơn, cám ơn......

Cô khách sáo, cùng anh nói mấy tiếng cám ơn.

Trên hành lang dài của bệnh viện, Thời Tiểu Niệm chân đau lê từng bước, một bước đi giống như bị dao đâm, đau đến trên trán cô mồ hôi như tắm.

"Uy!"

Cái âm thanh như đi đòi nợ vậy, mang theo giận dỗi.

Thời Tiểu Niệm ngẩng đầu lên, thấy Cung Âu đứng cách đó vài mét, một thân lệ khí, trên mặt biểu lộ âm khí.

Hắn còn chưa rời khỏi bệnh viện.
TNội tâm cô kinh hãi, trước mặt thấy Lý ca bị đánh cho bầm mặt, như phản xạ có điều kiện mà nhìn lại về sau , vừa mới thấy Mộ Thiên Sơ giờ đã không có thấy người nữa rồi.

"Cô nhìn cái gì nha?"

Cung Âu đến bên cạnh cô, không có tức giận gì cả.

"Không có gì."

Thời Tiểu Niệm đối với hắn thái độ không vui.

"Thái độ này của cô là sao? Đừng quên, quan hệ của chúng ta, ta vi thượng, cô tại hạ!" Cung Âu lần nữa nhắc nhở cô.

Thời Tiểu Niệm không thèm để ý tới hắn, đau đớn bước chân đi lên phía trước.

"Chân đều sưng giống như móng heo mà còn chạy!" Cung Âu hung dữ mà trừng mắt liếc cô, tiến lên một bước, đem cả người của cô dễ dàng khiêng trên vai.

"Anh làm gì vậy, thả tôi xuống."
Thời Tiểu Niệm bị vác trên người hắn, đau đầu mắt hoa.

Cung Âu bá đạo khiêng cô đi, bắt gặp ánh mắt hiếu kì của mấy người bên ngoài, Thời Tiểu Niệm ngại quay đầu giấu mặt đi, Cung Âu lại công khai mà khiêng cô đi.
Đem nàng khiêng đến phòng của bác sĩ.

Bác sĩ cùng hai cái y tá đứng ở đó, nơm nớp lo sợ mà nhìn về phía Cung Âu.

Cung Âu đem Thời Tiểu Niệm đặt trên ghế, cao cao tại thượng mà liếc bác sĩ "Có thể xem cho cô ấy ."

"Là, Cung tiên sinh, tôi vừa mới kê nhiều loại thuốc tốt cho ngài trẹo chân không phải là bệnh nguy hiểm gì, tôi đến xem ngay." Bác sĩ vội nói, ngồi xổm xuống trước mặt Thời Tiểu Niệm , hèn mọn mà xem chân cho cô.

"......"

Thời Tiểu Niệm nghe thấy, biết được Cung Âu vừa rồi rời khỏi là tới tìm bác sĩ, kê đơn thuốc trước cho cô.

Bác sĩ chuyển động chân của cô, Thời Tiểu Niệm đau đến đổ mồ hôi, "Đau, đau, bác sĩ, xin ông nhẹ tay một chút."

"Uy! Ông làm được hay không được?" Cung Âu nạt bác sĩ, mắt lộ ra sự hung ác, "Ông tin hay không hôm nay ông và cái bệnh viện này đều biến mất!"

"Là, là, lỗi của tôi, lỗi của tôi, tôi sẽ nhẹ tay."

Bác sĩ liên tục cười làm lành xin lỗi, càng thêm nhu hòa mà nhẹ tay xoa nân chân của Tiểu Niệm.
Thời Tiểu Niệm biết nếu cứ la thì bác sĩ sẽ bị chửi nên cứ thế mà nhịn đau.

Cung Âu càng thêm bất mãn, chân như muốn đạp bác sĩ: "Ông xem cô ấy nhịn đạu vất vả như thế, ông rõ ràng là lang băm, gọi viện trưởng của cáu ngươi đến cho ta!"

Bác sĩ sợ tới mức đầu đầy mồ hôi.

"Tôi không đau." Thời Tiểu Niệm nhịn không được, sinh khí mà nhìn về phía Cung Âu, "Anh là khống chế không nổi nắm đấm của mình cùng chân sao, động một chút lại đánh người."

" Người phụ nữ này, tôi là vì cô?" Hắn là vì tốt cho cô.

"Dù sao tôi không cần anh đánh người."

Thời Tiểu Niệm lạnh lùng nói ra, quay đầu đi.

"Em——"

Cung âu lần nữa chán nản, chân không có đạp bác sĩ, mà là đem cái ghế dựa bên cạnh đạp một cái, một thân lửa giận không chỗ phóng ra.

"Ách, tiểu thư, những ngày này không được vận động chân hảo hảo nằm nghỉ."

Bác sĩ vừa nói vừa cẩn thận từng li từng tí mà quan sát đến hai người, tác động qua lại, đối với Thời Tiểu Niệm biểu lộ ra ánh mắt kính nể, cô gái trẻ này dám cùng Cung Âu cãi nhau.

Nhìn lại hình như cô đã thắng.

Lợi hại, thật lợi hại.

Băng bó xong, Thời Tiểu Niệm bị Cung Âu trực tiếp bá đạo ôm ra khỏi bệnh viện.

Cảnh vật cứ lướt quá, Thời Tiểu Niệm không cùng Cung Âu nói một câu, mặt lạnh nhìn ra ngoài cửa sổ, không thèm nhìn hắn xem hắn là không khí.

Thấy thế, cung âu lửa giận dâng trào.

Vừa xuống xe, Thời Tiểu Niệm đẩy cửa xe xuống xe, người lại bị Cung Âu một bả nâng lên, thẳng đến cửa nhà.

Tiến vào nhà, Cung Âu khiêng nàng đi đến phòng khách, đem nàng đặt trên ghế sa lon, đang muốn nói chuyện, Thời Tiểu Niệm lại mặt lạnh đứng lên, một chân đạp đất, nhảy lò cò hướng thư phòng.

Cô là lò xo hay sao?

Cung Âu tức khí đạp một chỗ, lấy cái gối trên ghế salong ném vỡ bình hoa, tiếng bình hoa thủy tinh rơi xuống đất, mấy cành hoa chật vật mà rơi trên mặt đất.

Phong Đức từ phía sau, yên lặng nhặt những mảnh vở trên mặt đất, thu thập tàn cuộc.

"Thời Tiệm Niệm em muốn tạo phản phả không? Bây giờ là muốn xem tôi xem sắc mặt em mà sống?" Cung Âu giận không kềm được mà quát, "Phong Đức, lôi cô ta ra đánh một trận!"

"Thiếu gia, trên hiệp ước viết rõ không thể đánh Thời tiểu thư."
Nếu đáng tức làtrái với điều ước.

"Vậy đẩy ra ngoài mắng, dừng lại! Tạo phản!" Cung Âu tức giận đi đạp cái ghế, đạp đèn đặt dưới đất, toàn thân hỏa không có chỗ phát, "Chẳng lẽ lại cô vẫn chờ ta nói xin lỗi ta nhận lầm?"

Chẳng phải đánh cho bản thân!
Phong Đức đứng ở một bên, nghe nói như thế, không khỏi thở dài một hơi, "Thiếu gia, có câu này không biết có nên nói hay không?"

"Nói"

Cung Âu buồn bực nói.

"Theo tôi được biết, Thời tiểu thư quan hệ với bạn bè rất ít, nếu nói tóm lại cô rất cô đọc, qua hệ với vị biên tập kia đối với cô ấy rất tốt , cho nên Thời tiểu thư mới sinh khí a, sinh khí là vì làm phiền chồng của bên tập Hà " Phong Đức bình thản nói.

Hôm nay toàn bộ quá trình ông cơ bản đều ở đây, ngồi ở vị trí kế bên tài xế mà quan sát.

"......"

Cung Âu nghe vậy lặng im, cô quan hệ nhân mạch là rất ít, bình thường cả ngày cũng không thấy cô có một cuộc điện thoại.

"Hơn nữa thiếu gia hôm nay ngài....." Phong Đức quan sát sắc mặt Cung Âu, kéo dài thanh âm nói, "Có chút quá đáng"

Đem một người tốt vô duyên vô cớ mà đánh thành như vậy.

"Lão nhân, ông theo phe em ấy?" Cung Âu bất nói "Lăn đi chỗ khác, đứng đất chướng mắt ta!"

"Là. Thiếu gia."

Phong Đức không hề nói cái gì, cung kính mà lui ra.

Cung Âu nhìn về phía thư phòng , môi mỏng lay lay, con mắt màu đen thâm thúy.

Hắn hôm nay thật sự quá đáng sao?

Quá mức thì sao, hắn là Cung Âu, chẳng lẽ lại thật muốn hắn cúi đầu? Hắn tối đa...... Chủ động bắt chuyện với cô.

Thời Tiểu Niệm ngồi trong thư phòng vẻ Cung Âu, hắn bị người ta đánh, hăn ngồi trong góc bệnh viện mà khóc thút thít.

Vẽ, vẽ, vẻ, Thời Tiểu Niệm tâm tình mới đỡ một ít.

"Phanh! Phanh! Phanh! Phanh!"
Một hồi rung trời tiếng nổ tiếng phá cửa truyền đến.

"Thời tiểu niệm! Lăn ra đây làm cơm trưa! Tôi bữa sáng đều không ăn!" Cung Âu bên cạnh phá cửa bên cạnh la lớn.

Bữa sáng không ăn trách ai?

Là ai không hiểu thấu đem cô đẩy xuống xe, là ai không hiểu thấu đem người đánh cho họ đến bệnh viện?

"......"

Thời Tiểu Niệm căm giận mà nghĩ đến, cũng không mở cửa, ôm chủ ý không làm cơm trưa.

"Thời Tiểu Niệm, em tốt nhất xem lại hiệp ước, em nấu cơm cho tôi ăn sẽ bị trừng phạt cái gì nha." Cung Âu lớn tiếng nói.
Không làm cơm trừng phạt?
Thời Tiểu Niệm kéo cái ngăn kéo, lấy ra bản hiệp ước, không cần tìm quá lâu, nấu cơm với Cung Âu nhận định là chuyện rất trọng yếu, tại trang thứ ba, chính xác viết ——

【 Bên B nếu không làm đồ ăn cho bên A, tức coi là đồng ý sẽ bị bên A SM đến không xuống giường được.】

Thời Tiểu Niệm im lặng nhìn xem cái này là một điều khoản mà cô chưa xem qua.

Cái này là cái gì vậy?

Người đàn ông này còn có trừng phạt nào mà hắn không nghĩ ra được, rõ ràng ghi SM cái gì đấy!
Hắn thật sự là bệnh không hề nhẹ!

....


Cung Âu anh thật dã man quá đi. SM nữa... sắc nữ như em sắp có xôi thịt ăn rồi. Không phải ăn chay. * chấm nước mũi*
Ăn ăn ăn suốt ngày ăn. Em phục anh đấy Cung Âu à!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro