#51

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 51: Tôi thật sự là phạm tiện!

(Mới tên chương đã nghe chua xót thế nào rồi ý T^T)

"Đi nhanh, em có ra không thì bảo, tôi vừa nhờ Phong Đức tìm Thược thi (*) ."

(*) đồ chơi tình dục, dùng để ...

Cung Âu đứng ở cửa cao giọng uy hiếp nói, vòng hai tay đứng ở của, giả bộ bước đi, hắn chắc chắn rằng cô không chịu được SM.

3

2

1

Cửa ở trước mặt hắn mở ra .

Cung âu đắc ý nhìn cô.

Thời Tiểu Niệm lạnh lùng liếc hắn một cái, rồi mới đi xuống bếp.

Cung Âu đi theo sau, ánh mắt nhìn bước chân khập khiểng của cô, mi mắt giật giật, bá đạo ôm lấy nhấc bổng cô bế lên, bế đến phòng bếp.

Thời Tiểu Niệm cũng không nói gì, tùy ý cho hắn ôm.

Hắn buông cô xuống, cô xem như không nhìn hắn, ở phòng bếp loay hoay chuẩn bị nguyên liệu để bắt đầu nấu.

"Thì Tiểu Niệm em làm vậy là có ý gì? Tính cho tôi một cái tát?" Cung Âu bị lờ đi thật sự khó chịu.

Thời tiểu niệm không để ý tới hắn, chính mình làm việc chính mình.

"Thời Tiểu Niệm!"

Cung Âu nắm lấy tay cô.

Thời Tiểu Niệm giật khỏi tay hắn, sắc mặt lạnh lùng, tiếp tục làm công việc của chính mình.

Cung Âu lại nắm tay cô, lần này, hắn nắm thật nhanh, nắm chặt cổ tay cô, nắm chặc cổ tay thon của cô, nắm chặt không cho giật ra.

Thời Tiểu Niệm muốn rút tay về, nhưng không thể rút ra, chỉ có thể để cho hắn nắm chặt.

Cô không hề vùng vẫy, quật cường im lặng mà chịu, dù ở cổ tay có đau ra sao.

Cung Âu hung hăng trừng mắt, bóp chặt cổ tay cô.

Cô cũng không la lên một tiếng.

Cứ như vậy làm việc, hắn lại nắm chặt cổ tay lực đạo nhiều hơn.

Trên khuôn mặt cô không biểu hiện một chút tâm trạn nào.

Shit!

(Cung Âu anh chửi bậy nha== Không nên)

Cung Âu buông ra tay cô ra, ánh mắt âm trầm nhìn cô: "Thời Tiểu Niệm, tôi thật sự là phạm tiện!"

Hắn là có bệnh.

Thời Tiểu Niệm không vui liếc hắn một cái, xoay người lại bận rộn làm việc.

" Tội phạm tiện nên mới tìm mẹ của con ta làm người phụ nữ của mình! Tôi phạm tiện mới sợ em thương người khác hơn tôi! Tôi phạm tiện nên mới cam tâm tình nguyện theo em! Tôi phạm tiện nên mới quan tâm em nhiều hơn quan tâm đứa nhỏ!"

Cung Âu ở phía sau cô rống lên, đài khởi cước hung hăng địa đá một cái lên cái tử bên cạnh, rồi mới rời khỏi với tâm trạng bức bối.

". . . . . ."

Thời Tiểu Niệm đứng ở chỗ nấu ăn của căn bếp, nghe nói xong thân không khỏi chấn động, chấn kinh mà nhìn bóng dáng hắn.

Hắn nói, hắn hôm nay là sợ cô thương người khác hơn hắn? Hắn quan tâm cô nhiều hơn đứa nhỏ?

Quan tâm.

Cung Âu sẽ không đối với cô . . . . .

Thời tiểu niệm bị ý nghĩ của chính mình làm cho kinh hãi , còn cảm thấy hoang đường, kể từ lúc hắn và cô kí hiếp ước thì cô chỉ biết cung âu là đối với cô có chút hứng thú, hắn hiện ở trước mặt cô biểu hiện là thích cô nhưng lại không được như ý.

Thích, cái này căn bản không có khả năng giữa cô và Cung Âu, khả hắn chính miệng bày tỏ hai chữ
"Quan tâm"

Nếu Cung Âu vui vẻ khi thượng cô, vậy không phải là cô khó có thể thoát khỏi hắn sao ?

Thời Tiểu Niệm càng nghĩ càng sợ, hai bàn tay đặt tại bếp, thân mình phát rung.

Ổn định một hồi, Thời Tiểu Niệm mới khôi phục lại tinh thần, làm tốt cơm trưa.

Cô dọn cơm ra bàn.

Một tiếng, hai tiếng trôi qua Cung Âu không có thấy xuất hiện.

Thời Tiểu Niệm ăn một chút để tránh việc đổ đi, mãi cho đến buổi tối, cô lại làm thức ăn, cô ý thức đươch đến này Cung Âu là thật rất tức giận .

Hắn có cái đại dạ dày không đáy cư nhiên liên bắt cô làm rồi lại không ăn.

Cô dọn chén bắt, lấy một ít thức ăn, cô bưng lên phòng cho Cung Âu

Phong Đức cầm một ít hành lí, cúi đầu chào cô "Thời tiểu thư."

"Phong quản gia, ông là muốn đi đâu?"

Thời Tiểu Niệm dừng bước hỏi.

"Thiếu gia quay về căn nhà trong rừng rậm ở, tôi cũng muốn trở về, cho nên lại đây đơn lấy một ít hành lý." Phong Đức nho nhã nói.

Nguyên nhân là Cung Âu đãquay về cái căn nhà lớn kia, khó trách lại không xuống ăn cơm.

Thời Tiểu Niệm tìm hiểu địa điểm đầu, "Việc này cũng đúng, hắn không nên ở lại đây quá lâu?"

Phong Đức gật đầu, "Là, tôi xem ý tứ của thiếu gia chuẩn bị trở về trường trụ."

"Hảo, tôi đã biết. Ông đi thong thả, ta cước không có gì nên sẽ không tặng ngươi cái gì được ." Thời Tiểu Niệm lễ phép nói.

Trường trụ.

Một đoạn thời gian Cung Âu không ở lại đây, không cần gặp mặt hắn, cô âm nhẹ nhàng thở một hơi.

Trung thực mà nói, cô hiện tại không biết làm thế nào mặt đối với Cung Âu, chỉ là quan hệ hợp đồng không cần dẫn đến nhiều tình cảm phát sinh khác.

Không gặp mặt như vậy tốt nhất.

Phong Đức quan sát sắc mặt Thơì Tiểu Niệm, gật gật đầu, xách hành lí hành lý rời khỏi.

Rừng rậm vực thẩm, đế quốc tòa thành đắm chìm trong không khí mát mẻ.

Tòa thành rất cao.

Cunh Âu đứng ở một mảnh sân rộng mày xanh lục, một thân nho nhã mặc đồ trắng, ,tay cầm cây gậy golf, nhưng chưa đánh golf, hắn nhìn một nơi nào đó, trong mắt hiện lên một tiêu cự, ánh mắt âm trầm, không biết hắn đang nghĩ cái gì.

Tạ Lâm Lâm cùng mấy nữ nhân ăn mặc thanh lương gợi cảm, ngồi ở một bên tán dương khuyên nhủ đủ điều, đều tự so đấu với Yêu Diễm, minh tranh ám đấu.

Mạch Địa, Tạ Lâm Lâm cầm lất một ly lương trà hướng Cung Âu mà đi tới, Vẫy Duệ hình dáng người chữ S, Yêu Nhiêu đưa cho cái ly: "Cung tiên sinh, uống ly nước, nghỉ ngơi chút đi."

Cung Âu thu hồi ánh mắt, không có liếc ả một cái, tay lấy lương trà.

Hắn đã uống hết ly nước, Tạ Lâm Lâm có chút đắc ý hướng Không Xa Xử tươi cười, rồi mới nhu nhược không xương dựa vào Cung Âu, thanh âm kiều mị, "Cung tiên sinh, hôm nay tâm trạng không tốt, hay là em giúp anh mát xa."

Cung Âu trở về thành bảo đã một thời gian, hắn luôn là tâm điểm chú ý của mọi người.

Ả dựa vào hắn, sự khó chịu về mùi nước hoa xông lên tới mũi.

Cung Âu lập tức không vui tránh xa ả, nói, "Ngươi dùng nước hoa gì vậy? Rất hôi "

Tạ Lâm Lâm bị mất chỗ dựa té ngã trên đất, một khuôn mặt ủy khuất nói, "Loại nước hoa này không phải anh rất thích hay sao?"

Cung Âu từng thích mùi nước hoa này?

Hắn hỗi trước vẫn thực vui vẻ khi ả đung nước hoa này.

". . . . . ."

Hắn thích loại nước hoa này? Hắn đây cảm thấy hôi.

Cung Âu giật giật mi, xem ra hắn lần sau phải tra vấn Thời Tiểu Niệm xài nước hoa gì, kia chủng thản nhiên chính là mùi hắn thích rất thơm.

Hắn cư nhiên lại muốn tìm Thời Tiểu Niệm, đáng chết, giờ hắn chẳng muốn nghĩ đến người phụ nữ nào ngoài cô.

Hắn Cung Âu cái gì cũng không nhiều, chính là tiền và rất nhiều phụ nữ!

Cung âu biến mất não tử lí đích ý tưởng, lạnh lùng địa nhìn về phía tạ lâm lâm, một tay đặt tại gậy golf thượng, một tay thi ân bàn địa thân hướng nàng, "Trở nên."

"Cung tiên sinh." Thấy tình trạng đó, Tạ Lâm Lâm một khuôn mặt được sủng ái mà lo sợ, vội vàng cầm tay hắn đứng lên, Tiểu Điểu Y Nhân địa dựa vào hắn "Ngươi đối với ta thật tốt."

Lúc này mới giống nữ nhân.

Đối với cô giống như dây leo quấn quanh vậy, một chút cũng không được sơ sẩy.

Thời Tiểu Niệm, không bao giờ chịu thức cùng hắn, không bao giờ chiều lòng hắn, không phải là đánh vì bản thân cư nhiên lạnh nhạt với hắn. Hắn không lạnh nhạt lại với cô, cô chính là được hoàn sủng lên tận trời .

Cung Âu sắc mặt thực trầm, Tạ Lâm Lâm trên người nước hoa đó ngửi mùi rất khó chịu.

" Đổi nước hoa khác cho ta !"

Cung Âu cuối cùng vẫn nhẫn không được, phản cảm tránh xa cô.

"Được rồi, Cung tiên sinh." Tạ Lâm Lâm bị hắn hỉ giận vô thường biến thành rất lạnh lùng, ủy ủy khuất khuất rời khỏi.

Mấy nữ nhân kia liền bị đuổi đi, liền liền cười rồi rời khỏi

Phong Đức đưa hành lí được yêu cầu về nhà, hành lý rất nặng. chậm rì rì đi về phía Cung Âu.

Cung Âu liếc liếc mắt một cái, lão đầu tử chính là lão đầu tử, đi đường đều rất chậm.

Hắn thu hồi ánh mắt, nắm lấy cây gậy golf.

" Thiếu gia, tôi trở về ." Phong Đức đi lại thấp đầu nói.

"Ân." Cung Âu cũng không nhìn hắn , chú ý đánh cầu, ngoài miệng vân đạm phong khinh nói, "Nữ nhân kia có phải hiện tại đang nháo ở bên kia khônh?"

Hiện tại hắn đi rồi, cô có khóc muốn hắn trở về không?

Phong Đức nghe nói ho khụ một tiếng, lùi sau từng bước, thấp giọng nói, "Thời tiểu thư không có nháo."

"Không đúng? Em ấy chắc chắcn yêu cầu ông nói ta quay về." Cung Âu trạng giống như không lịch sự ý nói, "Ông mau lấy xe chở ta về, cô ấy chắc đang chờ ta."

"Ách." Phong Đức thanh thanh tiếng nói, không thể không đánh vỡ chủ nhân tự tin quá mức này, "Thời tiểu thư cũng không cầu ta."

Cung Âu cầm gậy golf cứng đờ, lạnh lùng nhìn về phía Phong Đức, "Ngươi nói cái gì?"

"Thời tiểu thư xem thực sự bình tĩnh." Phong Đức nói.

Thực bình tĩnh? Hảo thực sự bình tĩnh.

Cung Âu ánh mắt tràn đầy sự giận dỗi "Ông có không có cho biết em ấy ta sẽ không trở về! Ta ở đây rất nhiều nữ nhân, ta ở đây có bal nhiêu nữ nhân!"

Hắn cũng không tin, cô sẽ không ghen.

"Nửa câu tôi cũng không có nói, nhưng tôi nghĩ Thời tiểu thư biết rõ điều này." Thời Tiểu Niệm thấy qua đám người Tạ Lâm Lâm.

Rõ ràng? Nói đúng là, rất rõ hắn có rất nhiều nữ nhân nhưng cô hoàn toàn bình tĩnh.

Thời tiểu niệm, em rất giỏi!

Cung Âu tức tối vứt rảnh cây gậy golf lên không trung, lạnh lùng nói "Tiến hành chúng sách trói buộc kinh tế em ấy cho ta!"

Lại một lần, cô không nên đối đầu với hắn.

"Ách, thiếu gia, không có phòng ở, ngài định không cấp cho Thời tiểu thư tiền sao?" Phong Đức hảo tâm địa nhắc nhở hắn.

Một người có công ăn việc làm, thế nào lại bị kinh tế ước bó buộc.

Cung Âu ánh mắt dừng lại một chút, cô cùng hắn tới nay, hắn chu cấp tiền cho cô?
Nữ nhân không phải vì hắn nhiều tiền mà theo đuổi sao?

"Đồ ăn này . . . . ."

"Đồ ăn này đều là Thời tiểu thư tự dùng tiền mua ." Phong Đức mười lời như một nói.

Thời Tiểu Niệm không vui nếu có người quấy nhiễu cuộc sống của cô, Phong Đức cũng sẽ không an bài qua loa, nàng luôn luôn đều là dùng tiền của chính mình.

"Em ấy làm việc?" Cung Âu giật mình một chút, khi ở nhà, hắn đều ăn bằng tiền của một nữ nhân?

Lần trước đi xuống siêu thị, cô dùng tiền của chính mình chứ không phải do Phong Đức cấp?

Đáng chết.

Cung Âu không khí lạnh lại, trừng mắt nhìn Phong Đức, "Vì cái gì không còn sớm cho ta biết, lão đầu tử là càng lúc càng không có quy cũ!"

Cư nhiên cho hắn ăn miễn phí!

"Thiếu gia, là lỗi của tôi."

Phong Đức nhận lổi.

Thời Tiểu Niệm một ý, thiếu gia một ý, hắn cũng không thể một mình làm chủ.

" Vậy là tiền em ấy tự quản, tóm lại, ta muốn em ấy lại đây cầu ta! Có nghe không?" Cung Âu lạnh lùng nói, đi lên phía trước.

Mấy nữ nhân lập tức đuổi theo, nghĩ muốn cùng đi nhưng bị cung âu đạp cho một cước

Hắn thích ở một mình, ghét bị làm phiền

Người cần thì không theo, người không cần lại theo một đám!

..

Công sức 3 tháng trời, ngồi gõ hơn 20 chương của truyện mình viết. Giờ vì một kẻ không ra gì mà mất hết. Truyện tự sáng tác chứ đâu phải là dịch đâu. Phải làm lại từ đầu rồi

LỤC PHONG HỘI
Con gió xanh đem đến niềm vui, thổi tan muộn phiền

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro