chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Nóng... nóng quá... giám đốc em... cởi ra" Nhược Đàm vừa nói vừa đưa tay với tới anh.

"Nhược Đàm cô... cô cô đừng đến đây" Vương Nhật Minh vừa nói vừa lùi về phía sau né tránh cô.

"Ưm nóng... nóng quá... giúp em với" Cô đưa ánh mắt vô tội nhìn anh, nhưng đâu đó vẫn mang theo chút dục vọng lẫn bi thương.

"Cô đừng làm bậy, tôi đã có vị hôn thê rồi, cô đừng đến gần tôi" Anh nhìn cô sợ hãi, quay người muốn bỏ chạy.

"Rầm"

"Anh định đi đâu vậy?? Đến đây giúp em với" Nhược Đàm chắn trước cửa không cho anh bước qua.

Vừa nói cô vừa đưa tay lột sạch y phục trên người ra.

"Cô... bình tĩnh lại, tôi tìm người đến giúp cô" Anh nỉ non cầu xin.

"Không được. Em sắp chịu không nỗi rồi, anh đến đây giúp em với"

"A... cô làm gì vậy??... áo tôi đừng... quần tôi đâu rồi.... dừng lại quần nhỏ của tôi..." Mặc cho anh la thét cô vẫn tiếp tục giúp anh cởi đồ.
...
"Ư sướng quá... sâu hơn nữa" Cô bất mãn nhìn anh bảo.

"A... a... Đau quá.... anh làm tôi đau"

"Nói anh biết... ưm... đây không phải lần đầu của tôi đâu đấy... aa đau...."

Đương nhiên tư thế lăn giường bây giờ là cô nằm... trên, anh nằm... dưới.

"Ưm... nhỏ... sao của anh lại nhỏ dữ vậy??" Cô cúi xuống nhìn anh bất mãn nói.

"A... ưm... aa anh anh"

Anh lật người lại, đè cô dưới thân mình.

"Nhược Đàm cô nói ai nhỏ??" Anh rít lên từng từ.

"Tôi nói anh đấy, vừa nhỏ vừa không có kinh nghiệm" Cô ngước mắt nhìn anh thách thức.

Anh nhếch môi cười rồi men thêm đường cong cô thể cô vuốt nhẹ xuống bên dưới tiểu huyệt, đôi môi nút lấy cặp nhũ hoa của cô.

Không cho cô cơ hội kịp phản ứng anh rút hung khí lên đâm thẳng vào bên trong cô.
"Đau... đau quá... buông tôi ra... ưm mạnh mạnh hơn"

"Vậy em muốn tôi lấy ra hay giữ nguyên??" Anh nhếch môi lên nhìn cô.

"Đừng đừng rút ra... mạnh... mạnh hơn nữa... aaa"

...

"Hic hic"

"Tôi... Tôi xin lỗi"

"Hu Hu, lần đầu của tôi"

"Đây cũng là lần đầu của tôi"

"Vị hôn thê của tôi sẽ bỏ tôi mất"

"Vậy thì tôi lấy anh" Cô thở dài nhìn anh vỗ dành.

"Hic Hic đời trai tân của tôi, Nhược Đàm cô phải chịu trách nhiệm với tôi đấy" Anh thút thít nhìn cô.

"Tôi biết rồi"

"Thật không. Vậy chúng ta đi" Anh vui vẻ đứng dậy nắm lấy tay cô.

"Đi đâu??" Nhược Đàm nghi ngờ nhìn anh hỏi.

"Đi đăng kí"

"..."

Lời tác giả: chỉ có trời biết, đất biết, tác giả biết người bỏ thuốc cô là ai. Đừng hỏi anh, vì anh sẽ không bao giờ phản bội nam chính đâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dii