84.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Jungkook mơ thấy mình đang nằm chơ vơ trong một căn phòng tối tăm, anh mở mắt nhìn xung quanh nhưng không hề tìm được bất kì ai cả. Anh rời chiếc giường mình đang nằm,  trước mắt anh là một cánh cửa gỗ. Anh chập choạng đi đến vặn chốt. Anh muốn thoát khỏi căn phòng này.

Cửa mở. Một thứ ánh sáng chói lòa của mặt trời rọi vào mắt anh. Jungkook theo phản xạ cúi đầu, một cơn gió mát lạnh mang chút hương hoa cỏ lướt qua cánh mũi anh, anh ngẩng mặt lên nhìn ra phía trước.

Cánh đồng hoa oải hương màu tím biếc trải dài vô tận không thấy chân trời, những cánh hoa đong đưa trong gió tại thành những đợt sóng dập dờn, dập dờn. Jungkook nhấc chân đi. Anh đang loay hoay không biết phải làm gì, thì bỗng...anh nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc xoay lưng về phía anh. Người con gái với mái tóc dài màu nâu đỏ, dáng hình nhỏ nhắn, gầy gò co ro vì lạnh. Trong tiềm thức của anh, cô ấy luôn ở trong tiềm thức của anh. Jungkook nhanh chóng tiến lại gần, gọi thật to tên cô gái ấy. Có phải, Lisa của anh không?

Anh chạm tay vào vai cô. Ngay lập tức, cô quay lại. Gương mặt xinh đẹp cùng nét cười hiện ra, Jungkook mừng rỡ vươn tay lên ôm lấy cô, nhưng cơn gió kia hình như đẩy cô ra xa anh lắm. Jungkook nhận ra Lisa của anh đang khóc, anh cảm giác trái tim anh cũng đang ướt mèm vì nước mắt của cô. Lisa vẫn còn đưa tay về phía anh, thống thiết nói:
- Jungkook...anh đến đây đi. Em đã đợi anh rất lâu rồi.

Âm thanh của giọng nói đó vang dội trong lòng anh, trong trí óc anh và nó trở thành lời thôi thúc anh hơn cả. Anh sựng lại vài giây, anh nghe thấy tiếng thở trên trán mình, và có cả hương tóc mềm trên mũi anh. Jungkook choàng tỉnh...chậm rãi, cẩn trọng hé mắt ra.

Điều đầu tiên anh nhận thấy đó là không gian mờ nhạt của anh đèn vàng. Mùi bồ kết thanh mát dập dìu đâu đây. Lẫn trong đó có cả mùi thuốc sát trùng. Anh có cảm giác nằng nặng ở lồng ngực, anh cúi xuống nhìn, một mái đầu nhỏ đang gục mặt khóc rưng rức, anh muốn xoa đầu người con gái này nhưng sức lực không có là bao, anh mấp máy gọi tên Lisa nhưng cũng chẳng hiểu sao lại không thể nói to hơn được. Nhưng mà, dường như Lisa nhận ra tiếng anh.

Anh thấy cô nhìn mình, ánh nhìn đầy nghi hoặc và lo lắng. Anh thấy thái độ ngỡ ngàng của cô, và thấy luôn những giọt nước mắt đã nhòe đi trên gò má. Anh nghe tiếng cô thốt lên đứt quãng:
- Jung...Jungkook...A...Jungkook...là thật...th...ật rồi...

Anh không thể hiểu hết mọi thứ nhưng anh có thể hiểu rằng Lisa đã ở bên cạnh anh rất lâu. Anh chưa nhìn rõ được cô, anh chỉ biết sau đó Lisa có chạy đi đâu đó, và anh nghe có tiếng của mẹ anh, mẹ Son của anh. Sao anh lại nghe được giọng bà nhỉ, rất nhiều âm thanh vọng lại, nhưng anh chẳng thể biết rằng bản thân mình đã trải qua những gì.

Jungkook mơ màng...mơ màng.

----------------------------------------

Jimin nhận được tin Jungkook đã tỉnh lại, liền vui mừng như muốn vỡ òa. Chaeyoung nằm bên cạnh anh cũng mừng rỡ lây theo. Cô giục anh mau thay quần áo rồi hai người lập tức đến bệnh viện. Ban đầu mẹ chồng cô không muốn cô đi, trời đã khuya sẽ rất lạnh nhưng cô nói chuyện này liên quan đến bạn thân của cô nên năn nỉ mãi mẹ cũng để cô đi nhưng phải tuyệt đối giữ ấm. Bà trực tiếp chuẩn bị áo khoác cho cô, bắt cô phải mặc 4 lớp áo, choàng thêm khăn quàng cổ, mang găng tay và cả tất. Cô thở dài, không chịu nhưng ngoài trời tuyết đang rơi, anh cũng không theo ý cô. Mãi tới khi ra ngoài rồi, Chaeyoung mới thầm cám ơn mẹ Min, lạnh kinh khủng khiếp luôn ấy.

---------------------------------------------

Jimin lái xe đưa cô đi. Anh sực nhớ ra không biết Taehyung đã hay tin chưa. Anh nói với Chaeyoung:
- Em lấy điện thoại của anh quay số Taehyung giúp anh.
- Dạ!
Cô rút chiếc điện thoại trong túi áo Jimin, bấm số Taehyung. Xong xuôi, cô đưa ra trước mặt anh, Jimin bảo cô bấm loa ngoài và giữ cho anh nghe máy.

Tiếng chuông đổ khá lâu, một lúc sau mới có một giọng nói ngái ngủ lên tiếng:
- Alo!
Jimin nói:
- Taehyung, đến bệnh viện đi, Jungkook tỉnh rồi.

Đầu dây bên này, Taehyung dụi mắt, cơn buồn ngủ không cánh mà bay. Anh khẩn trương gật đầu:
- Ừ, tao biết rồi. Tao đến ngay đây.
- Ok!

Cúp máy. Taehyung nhẹ nhàng quay sang chỗ Jisoo còn đang say ngủ, từ từ nhấc đầu cô kê lên gối, sau đó nhích người ra khỏi giường, nhưng có lẽ vẫn kinh động đến cô. Jisoo ngọ nguậy ôm lưng anh, khoảng cách hơi xa khiến cô nheo mắt mơ màng hỏi:
- Taehyung...Taehyung!
Anh lật đật trở lại giường, đáp lời cô:
- Anh đây.
Jisoo ngước nhìn anh:
- Anh đi đâu thế?
Taehyung dỗ dành cô:
- Bây giờ anh phải đi, em ngủ ngon nhé! Sáng mai anh sẽ đến.

Cô nhướng người dậy, hỏi anh:
- Anh đi đâu, khuya rồi.
- Anh đến bệnh viện. Jungkook tỉnh lại rồi.
Jisoo bất ngờ mở mắt:
- Cái gì? Thật á? Anh mau đi đi . Cảm tạ trời đất. Anh đi cẩn thận! À, để em lấy áo cho anh.

Cô lật chăn ngồi dậy, bật đèn lên. Đi đến chỗ móc treo quần áo, lấy cho anh áo khoác và khăn choàng cổ. Taehyung ngạc nhiên:
- Khăn choàng này...
Cô mặc áo cho anh, song nhón chân choàng khăn qua cổ anh một vòng.
- Là em đặc biệt đan cho anh, định Giáng sinh sẽ tặng nhưng bây giờ lại phải dùng đến.

Taehyung hết nhìn chiếc khăn màu nâu trên cổ lại nhìn cô. Anh mỉm cười, hôn trán cô một cái.
- Cám ơn em, không ngờ lại đan cho anh.
Cô lúng túng đẩy anh vai anh đi:
- Mau lên, sáng mai phải đến đón em đấy.

Anh đi rồi, Jisoo mới khép cửa vào phòng ngủ. Đồng hồ đã điểm hơn 1h sáng.

-----------------------------------------------

Mọi người có mặt tại phòng bệnh 905. Hồi hộp chờ đợi vị bác sĩ đứng tuổi đang kiểm tra lại cho Jungkook. Anh đã thật sự tỉnh lại, không cần phải thở bằng oxi như trước nữa, vết mổ để gắp đạn cũng đã lành lặn, chỉ có vết thương ở bả vai là phải đợi thêm một thời gian.
Bác sĩ khám cho anh xong, rạng rỡ mỉm cười:
- Yên tâm, cậu ấy tỉnh lại thì coi như chuyện trở nên tốt hơn rồi đó. Nhưng mà còn bả vai cậu ấy thì vẫn tiếp tục điều trị, chưa thể cầm nắm được gì đâu, cũng phải hạn chế hoạt động, cậu ấy nếu muốn làm gì cũng phải sử dụng xe lăn.

Ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm, riêng Lisa thì vui đến mức không biết nói được gì hơn. Cô đến bên cạnh anh, ngồi xuống, Jungkook nhìn cô, ánh mắt anh chợt long lanh.
- Jungkook, thật may mắn.
Trông thấy anh đang cố gắng nói gì đó, Lisa cúi thấp xuống kề tai lên môi anh. Jungkook thì thầm:
- Anh...muốn chạm vào em. Muốn chạm vào khuôn mặt em.

Cô bật cười, chủ động quỳ gối xuống đất, dịch chuyển tay anh nhẹ nhàng đặt lên gò má mình, vì anh không thể cử động nhiều nên cô không ngại mà làm mọi thứ anh muốn. Anh vuốt ve gương mặt cô, lại nói rằng anh muốn cô hôn anh. Lisa đều chấp nhận, ngay lập tức, mẹ anh đùn bố anh, Jimin đùn Taehyung một mực ra khỏi phòng. Bà Son ôm ngực, thở hồng hộc:
- Trời ơi! Bệnh tật mà còn như thế, lúc chưa bệnh...không biết thằng Jungkook có làm gì không?

Jimin thêm vào mấy câu:
- Chắc là có rồi. Hai người đó còn đi du lịch Singapore cả tuần ấy mà.

Son phu nhân quay phắt lại, nghiêm giọng:
- Cái gì?
Taehyung véo lưng Jimin rõ mạnh, Jimin đau quá liền hiểu vấn đề, vội vã xua tay:
- À không, con nói đùa thôi.

Ông Jeon thì bình tĩnh cười sáng lạn, Jungkook thật giống ông hồi đó, nếu mặt không dày thì làm sao chinh phục được Son tiểu thư xinh đẹp lạnh lùng như tảng băng kia. Nhưng riêng bà Son thì không chấp nhận, bà nói:
- Không được, không thể để nó làm vậy với con gái nhà người ta. Bọn đàn ông con trai biết ra sao, khổ con gái nhà người ta.

Đoạn, bà mở cửa bước vào. Ban đầu đúng là rất hùng hổ, mạnh mẽ lắm, oai nghiêm lắm. Rồi sao, đùng một cái đã khẩn trương đi ra. Mặt mũi ngượng ngùng đỏ như gấc chín. Ông Jeon thấy hơi lạ, liền hỏi bà:
- Sao thế? Sao đã đi ra rồi?
Son Seugne gượng gạo nở một nụ cười, phất tay:
- Ha...ha...tôi nghĩ lại rồi. Chuyện chăn gối trước hôn nhân là bình thường ấy mà. Có gì đâu?

Ba người đàn ông còn đang ngơ ngác chưa hiểu vì cái gì mà bà lại nhanh chóng thay đổi như vậy. Định vào trong xem sao nhưng bà kịp ngăn cản:
- Chuyện tụi nhỏ, để tụi nó quyết định ha. Thật sự là tốt mà.

Nhưng trong thâm tâm thì: " Hic...thật xấu hổ quá đi. Sao lại đáng yêu như thế? "

Chuyện là lúc nãy, Son phu nhân mới đặt chân vào, đập vào mắt là một khung cảnh toàn trái tim tung bay. Lisa ngồi chống cằm bên giường, Jungkook thì đắm đuối ngắm nhìn người yêu mà không để ý đến ai. Hai mắt họ chạm nhau, tràn ngập yêu thương, bà thấy con trai bà cười rất tươi, Lisa lúc lắc đầu, bày ra mấy biểu cảm hết sức đáng yêu, nhìn Jungkook như kiểu nếu ta đây không bị thương ta sẽ vật nàng ra mà ăn tươi nuốt sống. Đôi trẻ còn âu yếm nhau, chốc chốc, bà thấy Lisa nghe Jungkook nói gì đó, nghe xong lại mỉm cười hôn chụt lên môi anh. Bà bị cho xem phim tình cảm đến độ ngượng đỏ mặt luôn rồi. Nếu không đi ra ngoài chắc chắn sẽ chịu đựng không nổi.
" Thôi thì con trai, chỉ mong con hạnh phúc nhé. Người làm mẹ như ta cũng đủ an lòng rồi."

Thật ra thì Jungkook cũng không có nói gì nhiều. Anh chỉ muốn cô hôn anh thôi, anh cũng không biết vì sao cô lại nghe lời anh như vậy nữa. Bình thường sẽ phản đối lắm, ngại ngùng không làm đâu, nhưng hôm nay anh nói đùa là anh muốn cô hôn thì cô đã nhào xuống hôn anh liên tiếp mấy cái.  Lúc trước cũng không có làm nũng anh, không có dịu dàng, nói chung là anh nhận ra Lisa dường như đang muốn vừa lòng anh, nhưng anh có đòi hỏi gì đâu, miễn sao là cô thì anh hạnh phúc lắm rồi.

Lisa phụng phịu mè nheo:
- Người ta đã đợi anh rất lâu ấy. Ngày nào cũng ở bên cạnh anh, người ta còn lo cho anh muốn chết, mà anh cứ nằm im lìm. Này nha, ngày hôm nay anh mà không tỉnh thì em quyết định ngày mai em đi hẹn hò người khác đấy. Anh biết chưa?

Jungkook thừa hiểu, lo lắng quá nên mới nói vậy. Lên giọng với anh thế thôi, chứ anh tự tin một điều là Lisa sẽ chẳng làm vậy đâu. Nhưng vì cũng muốn hưởng ứng cô nên anh làm bộ buồn buồn. Lisa trông thấy thế, lại sà xuống kề cận mặt anh, môi hai người chỉ cách nhau vài milimet, cô mỉm cười hôn anh:
- Nhưng mà, em lại nhận ra em thật sự chỉ yêu anh thôi. Anh có biết lúc anh hôn mê, em đã hứa gì không?
Jungkook thì thầm:
- Không, em hứa gì với anh sao?
- Ừm.
- Là gì?
- Em hứa chỉ cần anh tỉnh lại, em nhất định sẽ gả cho anh. Hắc.
Jungkook đơ ra vài giây, nhìn biểu cảm vui vẻ của cô khiến anh chợt bồi hồi một trận. Anh ra hiệu cho cô mau kề tai xuống môi anh, anh muốn nói điều này. Cô cũng liền kề xuống.

Hơi thở nóng hổi của Jungkook phủ qua vành tai cô, mang theo tông giọng khàn đặc nhưng mạnh mẽ, và trái tim cô khẽ rung động khi anh đột ngột nói với cô rằng:
- Bây giờ anh tỉnh rồi. Em  thực hiện lời hứa đó đi. Gả cho anh nhé, được không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro