Chương 4: Tạm biệt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mấy tiếng sau, Ðông Ca ðýợc ðýa vào phòng phẫu thuật, Thanh Dao cũng vào ngay sau ðó.

Sau cuộc phẫu thuật ðầy cãng thẳng, cuối cùng Thanh Dao cũng ðýợc ðýa ðến phòng hồi sức. Khi cô tỉnh lại, nhìn thấy mẹ ðang cýời trýớc mặt, cô ngạc nhiên hỏi:

- Mẹ õi, sao mẹ lại cýời?

Mẹ: - Con phẫu thuật thành công rồi, ðýõng nhiên là mẹ phải vui chứ!

Nụ cýời rạng rỡ nở trên môi, một niềm hạnh phúc tột cùng.

- Vậy là con ðã có ðýợc một trái tim bình thýờng rồi ðúng không ạ?

Mẹ cô nhìn cô bằng ánh mắt trìu mến, dòng nýớc mắt không thể kìm nén ðýợc, bà ôm lấy cô trong sự hạnh phúc.

Sau ðó Thanh Dao liền hớn hở, ðòi chạy ra ngoài:

- Mẹ õi, mẹ õi, còn Ðông Ca? Cậu ấy cũng thành công ðúng không ạ? Con phải chạy ði khoe cậu ấy mới ðýợc bởi vì chúng con ðã hứa sẽ cùng ði chõi với nhau sau khi phẫu thuật!

Nụ cýời trên môi bỗng vụt tắt, bà trầm mặt xuống:

- Cậu bé..cậu bé ðã....ch....chết..chết rồi

- Dạ? Mẹ nói gì? Con không nghe rõ. Mẹ bảo cậu....cậu ấy..chết rồi ý?

Thanh Dao ðau khổ tột cùng, Ðông Ca là ngýời bạn ðầu tiên của cô, vì nhà cô rất nghèo, cô lại còn bị bệnh tim bẩm sinh không giống ngýời bình thýờng nên ai cũng xa lánh cô. Cô bé ngã vào lòng mẹ, òa lên khóc, tiếng khóc của cô thật khiến ngýời nghe ðau xót cho số mệnh của những ðứa trẻ tội nghiệp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro