[Tống Tiết] Duyên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Author: 姜一恬
*Cảnh báo OCC
*Đoản ngắn một lần hoàn
*Viết dở cầu phun nhẹ nhàng
-------------------------------------------

Nghĩa Thành một trận chiến trăm năm sau, Tống Lam một thân một mình đi trên đường phố phồn hoa tại Quỳ Châu.

Bằng hữu y, dưới cố gắng của chính mình đã tập hợp đủ hồn phách, sớm đã đi vào vòng luân hồi. Bởi vì bản thân làm liên lụy đến nữ hài A Tinh, dưới sự giúp đỡ của Ngụy Vô Tiện đã tập hợp đủ hồn phách đưa vào vòng luân hồi. Tình yêu của y... Tiết Dương sao? Ai biết?

Từ lúc nào phát hiện mình yêu Tiết Dương ư? Ở Nghĩa Thành tám năm đã phát hiện rồi.
Tòa tử thành kia, chỉ có bọn họ một thi một người, tuy nói là quan hệ kẻ thù, nhưng Tiết Dương không có triệt để làm mất đi lý trí của y. Y nhìn Tiết Dương vì Hiểu Tinh Trần si cuồng thành bộ dáng ma quỷ, có một loại cảm giác kỳ quái xông vào đầu óc của chính mình, nhưng không suy nghĩ nhiều.

Thời điểm Tiết Dương lại một lần vì Hiểu Tinh Trần chuốc bản thân say bí tỉ , Tiết Dương dựa trên người y kể khổ, nói mình trong lòng oan ức.

Vì sao một đứa trẻ chỉ là muốn một món tráng miệng lại bị đứt ngón tay? Vì sao hắn chỉ muốn báo thù lại bị bắt lên Kim Lân đài? Vì sao hắn chỉ trả thù Hiểu Tinh Trần cản trở hắn trả thù lại bị thế nhân căm ghét? Vì sao hắn chỉ giết người nhục mạ Hiểu Tinh Trần lại bị trách cứ? Vì sao... vì sao hắn chỉ lưu luyến một tia ấm áp này, vì lưu luyến một tia ấm áp giả dối này, nhưng lại hại chết Hiểu Tinh Trần?

Tống Lam cũng một mực suy nghĩ, nhưng cho đến bây giờ vẫn không tìm được đáp án.

Cứu thế sao? Không nhìn ra hồng trần, làm sao cứu? Không hiểu thế gian này ngươi lừa ta gạt, không hiểu bình dân bách tính chỉ biết bắt nạt kẻ yếu, không hiểu tại sao bọn họ chỉ là nhúng tay vào một án diệt môn, nhưng liên lụy nhiều như vậy.

Trái tim của mình cũng bị kẻ ác này dắt đi rồi đó......

Mỗi lần nhìn Tiết Dương uống say khóc lóc kể lể ở trên người mình, y cũng rất muốn ôm hắn.

Trong tám năm, Tống Lam tự nhiên đã quen nhìn Tiết Dương ở trong mắt.

Vốn dĩ ác nhân trên miệng thế nhân ẫu trĩ như vậy. Sẽ bởi vì đụng vào góc bàn liền chỉ vào cái bàn mắng to, tuyên bố muốn hủy đi, đến cuối cùng vẫn không thấy hắn  động thủ, mỗi lần uống say đều ở trong lồng ngực của mình khóc đến như đứa bé, nhìn chằm chằm viên kẹo đường Hiểu Tinh Trần lưu lại muốn ăn lại không thể ăn, dáng vẻ chỉ có thể nhìn chằm chằm, không được khả ái, lại càng làm cho nhân tâm đông cứng, đi trên đường nhặt được cái trống lắc, nhặt lên lắc tới yêu thích một quãng thời gian, rất giống hài tử không có hiểu biết, thời điểm đi đến cạnh trấn nhỏ mua đồ, lúc nhìn thấy trên đường phố còn cửa hàng bán kẹo hồ lô, con mắt kia liền trừng đến rất lớn, trong mắt đều là kẹo, có một lần suýt nữa đụng vào thân cây......

Rõ ràng là đứa bé, thế nào lại là ác nhân?

Mình tại sao lại yêu thích hắn? Rõ ràng có mối thù diệt Bạch Tuyết quan, rõ ràng có mối thù giết bằng hữu, nhưng chính mình lại khống chế không được tâm của bản thân a!

Thời điểm khi hắn mỗi lần uống say nằm nhoài trên người mình la lớn lên, luôn nghĩ, vị đạo trưởng trong miệng hắn tại sao không phải là mình nhỉ? Nhìn hắn vì Hiểu Tinh Trần hành hạ thân thể của chính mình, đau lòng đồng thời lại có chút ghen. Có lúc y thậm chí đố kị Hiểu Tinh Trần, Tiết Dương vì Hiểu Tinh Trần thủ thành trống này tám năm.

Thế nhưng đã nhiều năm như vậy, những cừu hận đó cũng không cần rối rắm nữa, thản nhiên tiếp thu sự thật này đi, chính mình thích Tiết Dương.

Tống Lam đi trên chợ, mang theo cái nón rộng vành, che lại thi vân trên cổ. Hắn tồn tại trên thế gian hành tẩu mấy trăm năm, đi khắp nơi, đi khắp thế gian, đều tìm không thấy người nọ chuyển thế, chẳng lẽ thật sự hồn phi phách tán sao? Không phải nói gieo vạ lưu lại ngàn năm sao?

Đi tới vùng ngoại ô, Tống Lam không biết dẫm lên cái gì, xung quanh âm phong quỷ dị thổi mạnh, bốn phía lá cây vang sào sạt, y còn chưa kịp làm gì, đã mất đi ý thức.

Tỉnh lại lần nữa đập vào mắt chính là một căn phòng nhỏ, Tống Lam đi ra ngoài đã nhìn thấy bằng hữu của y vội vội vàng vàng lôi kéo mình hỏi y làm sao vậy, tại sao lại đột nhiên té xỉu.
Tống Lam cảm nhận bàn tay tại cánh tay mình có nhiệt độ, con mắt có chút vị chát, mình đây là trở về rồi sao? Tinh Trần vẫn còn, thật tốt. Vậy... Tiết Dương đâu?

Nghĩ vậy Tống lam tùy tiện kể qua loa một chút với Hiểu Tinh Trần liền vội vàng đi ra ngoài. Là đường phố quen thuộc, Quỳ châu?!

Một tiếng la khóc của tiểu hài đồng truyền vào tai Tống Lam, Tống Lam vừa quay đầu lại liền thấy một thiếu niên có răng nanh quỳ rạp trên mặt đất, xe ngựa sắp đi tới nghiền lên tay hắn, đó là... Tiết Dương!

Tống Lam một bước nhanh chóng vọt qua , vớt tiểu Tiết Dương lên, nhân tiện dùng Phất Tuyết chẻ xe, đời trước chính là chiếc xe ngựa này nghiền đứt mất lương thiện của Tiết Dương! Thường Từ An cũng không dám nói cái gì, vị đạo sĩ này một thân chính khí, công lực chắc chắn thâm hậu, tùy tiện mắng vài câu liền đi.

Tống Lam nhìn Tiết Dương còn đang khóc ở trong lồng ngực mình, cũng không màng tới thói ở sạch, đau lòng dùng tay áo lau khô bày ra khuôn mặt nhỏ tinh xảo, ôn nhu nói: "Ta mang ngươi đi y quán lại mua chút kẹo đường cho ngươi có được không?"

Tiết Dương tùy tiện gật gật đầu, thấp giọng nức nở. Hắn chẳng qua muốn một mâm điểm tâm thôi, bị đánh thiếu chút nữa muốn chết, ít nhiều vị đạo sĩ ca ca này, vớt lên còn muốn cho mình kẹo đường. Đường?! Trong nháy mắt Tống Lam ở trong lòng Tiết Dương trở nên cao to lên gấp mấy lần...

Cho Tiết Dương cầm lấy thuốc ngoại thương, lại đi mua bánh hoa quế cùng kẹo đường, Tống Lam cứ như vậy ôm Tiết Dương về tới khách điếm.

"Tử sâm? Đứa nhỏ này là?"

"Tinh trần, đây là ta ở trên đường cứu một hài tử, nghĩ muốn thu nhận giúp đỡ một chút."

"Cũng tốt, đứa nhỏ này cũng rất đáng thương, mang về Bạch Tuyết quan xem ."

"Ừ."

Tống Lam nói xong liền ôm Tiết Dương tới trong sương phòng, y thấy Tiết Dương nhìn chằm chằm bánh hoa quế, nước miếng đều rơi xuống, Tống Lam nhấp nhấp miệng, áp xuống khóe miệng nhếch lên buông Tiết Dương xuống, gọi tiểu nhị đặt bồn tắm để xong, liền ôm Tiết Dương đi vào, tắm sạch sành sanh. Lại giúp Tiết Dương đắp thảo dược lên vết thương trên người, mới để bánh hoa quế trước mặt Tiết Dương.

Tiết Dương thấy bánh hoa quế tâm tâm niệm niệm để trước mặt mình, đôi mắt hoàn toàn sáng lấp lánh, thật cẩn thận nhìn nhìn sắc mặt Tống Lam, phát hiện y cũng nhìn chằm chằm mình, có chút ngượng ngùng mở miệng nói: "Ca ca..."

Bị gọi ca ca Tống Lam lập tức mới phản ứng lại là mình vừa mới nhìn đến có chút nhập thần, mặt ngoài vẫn cường trang trấn định nói: "Ăn đi." Nhận được câu trả lời Tiết Dương lập tức ăn bánh hoa quế ngấu nghiến.

Tống Lam nghĩ đến vừa rồi Tiết Dương cẩn thận từng li từng tí nhìn ánh mắt mình liền rất là đau lòng, hắn mới bao nhiêu tuổi? Lẽ ra nên ở trong lồng ngực cha mẹ làm nũng, là độ tuổi đi ra ngoài chơi đùa , lại lớn lên ở chợ, học xem sắc mặt người, đời này, chính mình nhất định phải bảo hộ hắn chu toàn! Như vậy trong lòng hắn có thể có mình hay không?

Dừng lại Quỳ Châu mấy ngày, Tống Lam dự tính cứ về Bạch Tuyết quan trước, mà Hiểu Tinh Trần quyết định tiếp tục hành tẩu thế gian, hai người đường ai nấy đi, Tống Lam nhìn Tiết Dương cẩn thận lôi kéo góc áo của mình, lập tức ôm hắn lên (trước kia Tiết Dương uống say y ôm hắn lão luyện, hiện tại muốn ôm về)

"Ca ca?!" Tống Lam đột nhiên bế Tiết Dương lên làm Tiết Dương sợ tới mức kinh hô một tiếng.

"Ta mang ngươi về Bạch Tuyết quan có được không?"

"Đó là nơi nào thế?"

"Là một đạo quán."

"Ca ca cũng ở đó sao?"

"Chỉ cần ở cùng ca ca thì đi đâu cũng được."

"... Ừ" ( Tống Lam OS: Thiệt đáng yêu, như mặt trời ấy... Chảy máu mũi.ing)

------------5 năm sau------------

"A... Ca ca tại sao phải hôn ta?"

"Ngươi ăn nhiều kẹo đường, sẽ sâu răng, ta truyền linh khí cho ngươi."

-------Lại một lần 5 năm sau--------

"Mẹ nó Tống Tử Sâm ngươi lại hôn lão tử!"

"A Dương trước không phải là gọi ca ca sao?"

"Phi, đó là do ngươi lừa lão tử nói, ngươi là lão già lưu manh!"

"Trước còn rất tốt, hồi phục ký ức thế nào lại dữ tợn như vậy ?"

"Thế nào, lão tử chính là như vậy, có bản lĩnh ngươi đừng hôn lão tử!"

"Ai, làm sao mà được đây? Ta thích A Dương nhất mất rồi!"

Tiết Dương bị lời nói này của Tống Lam làm cho khuôn mặt đỏ tới mang tai, đôi mắt đều không biết nên nhìn hướng nào, mất tự nhiên quay đầu thầm nói: "Cái rắm! Lão tử mới không tin ngươi!"

Tống Lam thấy thế nhẹ nhàng kéo hắn vào trong lồng ngực, nhẹ giọng nói: "Làm sao vậy, tại sao lại đột nhiên tức giận? Ai chọc giận ngươi? Hả?"

Tiết Dương hét lên: "Mới không có." mới không phải bởi vì ngươi tối hôm qua quá dùng sức, eo đau......

Tống Lam thấy bộ dáng này của bạn nhỏ Tiết Dương lại càng vui vẻ, lại hôn một cái: "Hôn một chút rồi hết giận ha?"

"Cút...lão già lưu manh..."

Duyên để chúng ta lại lần nữa tương ngộ, ta đã dùng toàn bộ chân tâm đợi ngươi, chỉ vì ngươi nắm tay cùng nhau đi khắp thế gian......

-------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro