[ Tống Tiết ] Trọn thành thân thuộc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Author: 姜一恬
* Báo động trước ooc
* Đoản ngắn một lần xong
* Hành văn dở cầu nhẹ phun
-------------------------

Lại là một buổi sáng tươi đẹp, nhân viên Tống Thị xa xa nhìn thấy tiểu công tử Kim gia đang chạy về phía này, tất cả mọi người đều đã tập mãi thành thói quen.

Tiết Dương, tiểu công tử Kim gia đón về từ cô nhi viện, đánh nhau ẩu đả trốn học đều có hắn chen một chân, nhưng cố tình lại là nhân gia có quyền thế, thành tích tốt, trường học cũng không thể làm gì được, chỉ hy vọng vị tiểu tổ tông này đừng làm lớn sự việc lên, ảnh hưởng danh dự của trường học. Nhưng chính là một vị tiểu tổ tông như vậy, lại coi trọng Tống tổng đáng thương của bọn họ, bị cự tuyệt cũng không thèm để ý, mỗi ngày đều chạy tới nơi này, không phải đưa kẹo đường thì cũng là đưa sô cô la, nhìn đến làm người ta vừa đau lòng lại vừa phiền chán.

Kỳ thật Tiết Dương đối Tống Lam cũng không đến mức là nhất kiến chung tình, mà là lúc trước ở cô nhi viện có một ca ca rất thân thiết, mỗi ngày đều cho mình kẹo, chính mình khi còn nhỏ sớm đã đơn phương hứa hẹn, sau đó cái vị ca ca kia bị người đón đi mất cuối cùng tìm không thấy. Sau đó mình được Kim gia đón về, sau này để Kim Quang Dao tìm thật lâu sau mới tra được đương nhiệm Tống Thị tổng tài Tống Lam chính là cái vị ca ca trước kia. Đã nhiều năm như vậy, mặc kệ thay đổi thế nào, Tống Lam suy cho cùng so với quá khứ vẫn có chút giống nhau, cái này làm cho Tiết Dương càng thêm xác định, Tống Lam chính là vị ca ca mà mình đã tìm thật lâu, vì thế bắt đầu mãnh liệt theo đuổi Tống Lam.

"Tống Lam Lam! Ta tới rồi!" Tiết Dương phá cửa đi vào, Kim Quang Dao ở một bên bộ dáng rèn sắt không thành thép trừng Tiết Dương một cái, hiển nhiên đối phương không có thu vào, trong tâm trong mắt đều là Tống Lam "...... Xin lỗi Tống tổng, đệ đệ nghịch ngợm, mạo phạm."

"...... Không sao cả."

Tống Lam đối Tiết Dương băng băng lãnh lãnh, tiềm thức của y nói với chính mình, mình đang rất yêu thích một người, chính là cố tình lại nghĩ không ra. Tiết Dương vừa đến chỗ y đã điên cuồng biểu đạt tình ý, không khỏi có chút chán ghét. Chính là Kim gia lại là đối tác lớn nhất của Tống gia, Tống Lam lại không thể đối với Tiết Dương như thế nào, cho nên mới có một bộ dáng không mặn không nhạt như thế này.

"A, đây là kẹo đường ta ăn qua thấy ngon nhất! Cho ngươi!"

"...... Cảm ơn."

Đợi Kim Quang Dao cùng Tiết Dương hai người đi rồi, Tống Lam vẻ mặt phức tạp nhìn viên kẹo tinh xảo bọc gói, do dự một hồi, vẫn mở ra bỏ vào trong miệng. Ngọt! Quá ngọt! Không thích! Y vẫn cảm thấy Tiết Dương tiếp cận y là có mục đích.

Tiết Dương cho rằng mình tặng đồ tốt nhất cho Tống lam, cho rằng bộ dáng này là có thể cảm động y, lại không biết rằng Tống Lam không hề cảm kích.

Hai người tháng ngày một người đuổi một người trốn giằng co như vậy gần hai năm. Tiết Dương mỗi ngày đều dùng danh nghĩa Kim gia đến trước mặt Tống Lam lúc ẩn lúc hiện, chọc đến Tống Lam càng chán ghét, Tiết Dương lại không hề biết.

Cũng đã hai năm, khối băng được ủ cũng đã hòa tan rồi nhỉ? Tiết Dương tự cho là đúng nghĩ.

Chính là lại xảy ra biến cố. Văn kiện Tống Thị bị tiết lộ, mất mấy trăm vạn, Tống Lam hoài nghi là Tiết Dương làm, dù sao người này mỗi ngày đều chạy về bên này, không chừng thừa dịp chính mình không chú ý đem văn kiện trộm đi mất? Còn gì nữa, ai sẽ nghĩ là một đồng tính nam sinh đột nhiên chung tình chứ? Hơn nữa lúc trước thời điểm lần đầu tiên gặp mặt, Tiết Dương vẫn là cái bộ dáng kiêu căng tính cách khó thuần, đầy mặt khinh thường nhìn mình, đột nhiên liền thay đổi thái độ, rất khó làm người không nghi ngờ. Nghĩ vậy, Tống Lam lại càng xác định việc này là Tiết Dương làm.

Y lấy di động ra bấm vào số điện thoại Tiết Dương mạnh mẽ nhét vào chưa một lần bấm qua, gọi Tiết Dương đến đây.

Bên kia Tiết Dương nhận được cuộc gọi của Tống Lam, cao hứng vô cùng, lúm đồng tiền như hoa, còn kém viết hai chữ vui mừng ở trên mặt, doạ sợ giáo viên cùng học viên không nhẹ, vì thế bọn họ lại một lần nhìn thấy học bá kiêm giáo bá trèo tường trốn học.

Tiết Dương hưng phấn đánh xe đến công ty Tống Lam, xem nhẹ ánh mắt lộ vẻ kỳ quái của nhân viên công ty Tống Lam chạy tới văn phòng Tống lam, trực tiếp đẩy cửa mà vào, đến cửa cũng không gõ.

"Tống Lam Lam! Ngươi tìm ta có chuyện gì a?" Tiết Dương kích động hỏi. Đây chính là Tống Lam hai năm trời lần đầu tiên gọi điện thoại cho hắn đấy.

Tống Lam cau mày lạnh lùng nói "Tiết Dương, văn kiện công ty ta có phải là ngươi tiết lộ hay không?!"

Nghe Tống Lam nói xong, Tiết Dương cả người đều sững sờ ở tại chỗ, nhấp lên khóe miệng một chút một chút rồi lại đi xuống. Cái gì? Gọi mình lại đây chính là để hỏi cái vấn đề này sao? Chính mình trong tâm trong mắt đều là y, như thế nào sẽ làm sự việc gây bất lợi cho y? Chuyện trước kia đối với y chẳng lẽ cũng không quan trọng , bằng không sao lại quên đi? Tuy rằng thời điểm hai năm trước làm mọi cách ám chỉ Tống Lam liền biết hắn đã quên mất, còn tự lừa mình dối người tự nói với mình không sao cả, có thể chậm rãi theo đuổi, khối băng cục đá gì đó đều sẽ bị ủ tan. Nhưng hiện tại thì sao, hoài nghi mình tiếp cận y là có mục đích sao? Nhưng giống như xác thật là có mục đích, kia chẳng phải là hắn sao? Nếu không... Thôi bỏ đi, lại làm thế nào, trong lòng y vẫn là không có mình, vẫn là từ bỏ đi......

Tống Lam nhìn nụ cười của Tiết Dương chậm rãi biến mất, không biết vì sao trong lòng có chút khó chịu, nhưng cũng không nghĩ nhiều. Y nhìn Tiết Dương ngây người thật lâu, đột nhiên mở miệng nói "Không phải ta" liền vội vàng rời đi.

Lại sau đó, dưới sự trợ giúp của Kim gia, Tống Lam thành công tìm ra nội gian công ty đối thủ xếp vào.

Tống Lam lại một lần nghĩ đến Tiết Dương lần đó tại mình chất vấn mà nụ cười dần dần biến mất, càng nghĩ càng áy náy, cuối cùng vẫn là quyết định đi Kim gia tìm Tiết Dương xin lỗi.

Chờ Tống Lam tới trước sân Kim Thị, lại được báo là Tiết Dương đã sớm đến nước Mỹ làm du học sinh một tháng trước. Không biết đến khi nào Kim Quang Dao đứng ở một bên vẫn luôn trầm mặc mở miệng nói: "Thành Mỹ thích ngươi 15 năm." Cái này so với tin tức vừa nãy càng chấn động hơn, trong đầu Tống Lam hiện tại trống rỗng.

Không đợi Tống Lam phản ứng, Kim Quang Dao tiếp tục nói: "Thành Mỹ lúc mới vừa được chúng ta đem từ cô nhi viện về Kim gia, vẫn luôn ồn ào muốn tìm một vị ca ca đã đối với hắn rất tốt ở cô nhi viện đó, nhưng là vị ca ca kia đã sớm bị đón đi rồi, phụ thân ngươi phong toả tin tức này rất nghiêm mật, cho nên chúng ta vẫn luôn không tìm thấy. Thẳng đến hai năm trước ta cùng ngươi lần đầu tiên tiếp xúc, khi bắt đầu điều tra ngươi, phát hiện thông tin của ngươi cùng cái vị ca ca Thành Mỹ muốn tìm kia có khả năng trùng khít nhất, lại làm Thành Mỹ xác nhận một chút, mới biết được ngươi thật đúng là cái vị ca ca Thành Mỹ muốn tìm, bằng không ngươi cho rằng ngươi một cái Tống Thị nho nhỏ, Kim Thị ta tại sao phải hợp tác với ngươi? Ta cho rằng ngươi còn nhớ rõ Thành Mỹ, nhưng không nghĩ tới ngươi đã quên, nhưng ta lại nghĩ, Thành Mỹ nhiệt tình như vậy, sẽ mở tâm của ngươi, nhưng không nghĩ tới ngươi vừa xảy ra chuyện, người thứ nhất hoài nghi lại là Thành Mỹ, ngươi quá làm ta thất vọng rồi. Hai năm, ta cũng không nhớ rõ có bao nhiêu lần khuyên hắn từ bỏ, hắn cũng chưa nghe vào, hiện tại đã tốt, hắn hết hy vọng, đi nước Mỹ, về sau các ngươi không cần gặp lại."

Nghe Kim Quang Dao nói đến đây, một đống ký ức như làn sóng mãnh liệt tràn vào trong đầu Tống Lam. Y nhớ rõ, toàn bộ đều nhớ rõ. Nhớ rõ người duy nhất ở trong cô nhi viện đối xử tốt với y, cho y kẹo đường yêu thích nhất, trong cô nhi viện duy nhất một người mang đến thích thú cho y, duy nhất một người, làm cho y động lòng. Sau đó phát sinh bệnh nặng một thời gian, quên mất hết những ký ức đó, y mấy năm nay đang làm cái gì vậy?!

Tống Lam gọi điện thoại cho trợ lý đặt trước chuyến bay đi nước Mỹ sớm nhất, A Dương, chờ một chút, ta sẽ đi tìm ngươi ngay bây giờ!

----------------

Tống Lam bây giờ đứng ở sân bay Los Angeles nước Mỹ vẻ mặt mù mịt, mẹ nó! A Dương đang ở đâu??? Kim Quang Dao không nói cho y!!!

Tống Lam ở Los Angeles mua một chiếc biệt thự (có tiền ghê gớm ha? =_=), lại bảo trợ lý mua chút đồ dùng sinh hoạt, liền phái người đi các trường học tìm Tiết Dương.

Đợi gần một tuần mới có tin tức về Tiết Dương, tìm được Tiết Dương tại một trường học ở California Los Angeles .

Bên kia, Tiết Dương vừa tan học liền nhìn thấy Tống Lam đứng ở cửa phòng học của mình (đừng hỏi ta lão Tống vào trường học như thế nào), vẻ mặt ngẩn ngơ. Mẹ nó , Tống Lam tại sao lại ở đây, dù thế nào cũng không phải là tìm mình đi? Nghĩ đến đây, cảm xúc Tiết Dương lại lâm vào một trận bi thương. Hắn cúi thấp đầu, ôm sách làm bộ là học sinh bình thường đi ra ngoài, tận lực đè thấp cảm giác tồn tại của mình.

Tống Lam đã sớm đứng ở cửa liếc mắt một cái liền nhìn thấy Tiết Dương, nhìn đáy mắt hắn bi thương mà đau lòng một trận, ở trong lòng lại mắng chửi bản thân trước kia một trận. Chờ lúc Tiết Dương vừa ra liền giữ chặt cổ tay của hắn lập tức ôm trong lồng ngực .

Học sinh xung quanh nhỏ giọng kinh hô một chút, thấy Tống Lam kia mặt lạnh băng, lại cúi thấp đầu.

Mà Tiết Dương trong lồng ngực Tống Lam đã sớm đỏ đến mang tai, mặt nóng đến không nổi, Tiết Dương âm thầm mắng chính mình không tiền đồ, đối mặt Tống Lam, chính mình vẫn nhịn không được động lòng đỏ mặt.

Đột nhiên một âm thanh trầm thấp ở bên tai Tiết Dương vang lên "A Dương." Nghe được âm thanh này, Tống Lam rõ ràng nhìn thấy mặt Tiết Dương càng đỏ hơn, không khỏi cảm thấy có chút buồn cười.

Hai người ở chỗ này quá mức làm người khác chú ý, Tống Lam kéo Tiết Dương đến một chỗ bóng râm trên đường nhỏ trong trường học, thấy hắn không phản kháng lại một trận vui vẻ.

"A Dương, ta nhớ ra rồi." Cái này làm cho Tiết Dương giật mình. "Ta cũng là thích ngươi, lúc trước đối xử với ngươi như vậy, ta rất xin lỗi, ta hy vọng ngươi có thể tha thứ cho ta, ngươi phải tin, ta yêu ngươi." Nghe đến đó, Tiết Dương nhịn không được mà đỏ cả vành mắt, tiếp theo nước mắt cuối cùng không cầm được dường như không ngừng rớt xuống.

Thấy Tiết Dương khóc, Tống Lam không khỏi có chút luống cuống "Sao... làm sao vậy, đừng khóc." Tống Lam không biết nên làm cái gì, chỉ có thể ôm Tiết Dương vào trong lồng ngực, nhẹ giọng an ủi, y biết người này ở bên y trên người bị quá nhiều ủy khuất, y nhất định phải một chút một chút bù đắp lại.

Có lẽ là cảm thấy khóc quá mất mặt, Tiết Dương vùi đầu vào trong lồng ngực Tống Lam, rầu rĩ nói: "Ngươi phải cho tiểu gia kẹo đường, ngươi thiếu ta thật nhiều, phải dùng quãng đời còn lại để đền bù!"

Tống Lam không khỏi có chút phì cười, người này vẫn mạnh mẽ như vậy, thật là đáng yêu "Được!"

Ngươi muốn ta làm cái gì ta liền làm cái đó, muốn ta đi tìm chết, ta cũng cam tâm tình nguyện, ta nguyện cùng ngươi đi đến địa ngục, ta nguyện cùng ngươi đi khắp chân trời, ta nguyện cùng ngươi nhìn hết thiên hạ......

Ta yêu ngươi, không chỉ vì tơ hồng Nguyệt Lão quấn lấy ngươi và ta

Gặp được ngươi, yêu ngươi

Lần đầu tiên yêu một người,

Lần đầu tiên nếm tư vị cõi lòng vỡ nát,

Lần đầu tiên cảm thấy sinh hoạt bình bình đạm đạm là tốt rồi,

Lần đầu tiên được thỏa mãn

Hiểu thế nào gọi là yêu

Mới biết được vốn dĩ yêu một người khó buông tay như vậy

Ta thật ích kỷ

Muốn chiếm lấy hết thảy của ngươi......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro