[ Tống Tiết ] Quãng đời còn lại sau này, chỉ có thể là ngươi.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

    Tác giả: 姜一恬

* Báo động trước OOC
* Hành văn dở cầu nhẹ phun
* Mang thêm một chiếc xe đẩy trẻ con
*Văn ngắn một lần xong
-------------------------
Một.

Hiểu Tinh Trần sống lại, là Tiết Dương làm, nhưng hắn cũng bởi vậy phản lão hoàn đồng biến thành một đứa con nít bảy tuổi.

Hiểu Tinh Trần đối với việc này cũng không tỏ vẻ gì, trừ bỏ mới vừa tỉnh lại khi nhìn thấy Tiết Dương liền đầy mặt phẫn nộ chỉ trích hắn tại sao lại không buông tha cho mình, sau đó đối với Tiết Dương đều là lãnh lãnh đạm đạm.

Mà Tiết Dương biến thành tiểu hài tử lúc Hiểu Tinh Trần tỉnh lại thiếu chút nữa bị một kiếm thọc chết, nếu không phải là Tống Lam tới kịp thời, chỉ sợ hắn đã thành thi thể lạnh ngắt rồi.

Hai.

Tiết Dương nghĩ đến Hiểu Tinh Trần mới vừa tỉnh lại liền muốn giết hắn liền đặc biệt bực mình, tức giận ngồi ở trên giường, tùy ý để Tống Lam cho y băng bó miệng vết thương vừa mới bị Hiểu Tinh Trần không cẩn thận cắt qua.

"Tiết Dương..." Tống Lam đột nhiên mở miệng nói.

Tiết Dương vừa còn đang chơi ngón tay nhỏ múp míp của mình, nghe Tống Lam kêu hắn, nghi hoặc ngẩng đầu nhìn y.

Tống Lam một bên băng bó miệng vết thương cho hắn một bên rũ mắt tiếp tục nói: "Ta thích ngươi." Ngữ khí bình bình đạm đạm giống như đang nói thời tiết hôm nay thật tốt.

"......"

Ta phun, Tống Lam thích hắn! Hừ! Hiểu Tinh Trần đúng không? Lão tử muốn cướp bằng hữa ngươi! Mời ngươi giết ta! Lão tử hao hết tâm tư cứu ngươi trở về tới là để ngươi giết ta sao? Lão tử cùng bằng hữu ngươi ở bên nhau, còn không tức chết ngươi!? Hừ!

Tống Lam nhìn Tiết Dương vẫn còn ngơ ngác nhìn chằm chằm nơi xa giống như đang suy tư cái gì, cũng không đi quấy rầy.

"Tốt a, nếu ngươi thích ta, chúng ta bây giờ liền ở bên nhau đi!" Tiết Dương tùy tiện nói.

Tống Lam bị kinh hỉ này đánh đến làm cả người sững sờ, một hồi lâu sau mới phản ứng lại, đột nhiên kéo Tiết Dương, ôm vào trong lồng ngực.

Tiết Dương chôn đầu vào ngực Tống Lam, mặt đỏ như trái dâu tây, lại có điểm ảo não mình quyết định nhất thời xúc động.

Ba.

Tống Lam cùng ngày liền mang theo Tiết Dương cáo biệt với Hiểu Tinh Trần, về Bạch Tuyết Quan vừa xây lại.

Bởi vì Tiết Dương còn nhỏ, vì vậy đi đứng đặc biệt vất vả, mà Tống Lam cũng không bế hắn lên, ngược lại ở một bên mặt đầy ý cười nhìn hắn, làm Tiết Dương tức giận dậm chân.

Con mẹ nó ngươi đối đãi đạo lữ của mình như vậy sao!? Tiết Dương thở hồng hộc nghĩ.

Tiết Dương không làm gì được y, vì chân mình suy nghĩ, hắn vẫn chịu thua mở ra đôi tay hướng Tống Lam, lắp bắp nói: "Muốn... Muốn ôm một cái...〃∀〃"

Mới vừa nói xong Tống Lam liền ôm hắn lên, ngự kiếm hướng Bạch Tuyết Quan đi đến. Tuy rằng nói trên mặt Tống Lam không có biểu tình gì, nhưng Tiết Dương bị y ôm lại thấy được Tống Lam bên tai đỏ bừng, Tiết Dương nhìn liền ở phía sau trộm cười lên tiếng.

Tống Lam bị hắn cười đến quẫn bách, có chút tức giận, giơ tay hướng mông Tiết Dương nhẹ nhàng đánh vài cái.

Tiết Dương bị đánh liền không vui, không ngờ... không ngờ lại đánh mông ta! Mẹ nó!

"Tống thúi! Ngươi không muốn sống nữa đúng không! Ngươi! Ngươi lại dám đánh mông Tiết gia gia!" Tiết Dương nổi cáu đến trừng lớn đôi mắt, đưa ngón tay nhỏ chỉ vào Tống lam.

Tống Lam bị một màn này chọc cười, ngàn năm mặt than khó có được một tiếng cười, đều bởi vì một người tên là Tiết Dương, cũng chỉ có thể vì một người tên Tiết Dương.

Tiết Dương bị nụ cười của Tống Lam hù dọa, sợ tới mức ngốc ở kia. Mẹ nó chứ! Khối băng này cười lên trông thật là đẹp mắt! Đạo lữ của ta cười lên... Đcm! Không phải, lão tử chỉ là vì tức Hiểu Tinh Trần! Thế nhưng thật sự phải nhìn thật kỹ!

Tiết Dương nghĩ đi nghĩ lại không hề hay biết mình đang chảy nước miếng... Tống Lam chịu đựng thói ở sạch lấy ra một cái khăn tay tùy thân nhẹ nhàng giúp Tiết Dương lau khô.

Tiết Dương lúc này mới phản ứng lại vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, không khỏi cảm thấy rất mất mặt. Không ngờ lại bị một cái khối băng mê hoặc, còn... còn chảy... Đệt! Tiết gia gia ta không mặt mũi sống tiếp a a a a!

Tiết Dương xấu hổ chôn đầu xuống, làm bộ mình đang ngủ, cái gì cũng không biết! Tiết gia gia ta cái gì cũng không biết!

Bốn.

Tống Lam cùng Tiết Dương hai người náo loạn ba ngày mới đến Bạch Tuyết Quan, vừa đến Bạch Tuyết Quan Tiết Dương liền không khống chế được tâm mình mà suy nghĩ, bỏ lại Tống Lam liền hướng trấn nhỏ dưới chân núi chạy đi.

Tiết Dương cẳng chân chạy nửa ngày mới chạy đến chợ của trấn nhỏ, thở phì phò chạy đến một tửu lâu, bò lên trên ghế, cùng tiểu nhị bi bô nói câu rượu nhưỡng thang viên, lại lấy ra tiền trộm được từ túi tiền của Tống Lam thanh toán.

Kỳ thật Tiết Dương không muốn đưa tiền, nhưng lại cân nhắc thân thể của mình hiện tại dường như chỉ có thể bị người khác ấn ở trên mặt đất chà đạp, ngẫm lại vẫn là bỏ đi.

Nghỉ ngơi một hồi, Tiết Dương liền lập tức lên tinh thần chạy lung tung khắp nơi chơi đùa.
Trên đường đụng phải một lão gia gia bán kẹo hồ lô, Tiết Dương nguyên bản muốn cướp, nề hà là chiều cao của hắn không cho phép hắn làm như vậy... Chỉ có thể ngoan ngoãn lấy tiền từ trong túi tiền của Tống Lam ra thanh toán, lão gia gia kia còn xoa xoa đầu hắn, cho hắn xâu kẹo lớn nhất.

Tiết đại gia ta xem phân lượng kẹo hồ lô miễn cưỡng tha thứ cho ngươi.

Tiết Dương đứng ở tại chỗ ăn kẹo hồ lô một hồi, còn đang phun hạt sơn trà, ngẩng đầu liền thấy lão gia gia kia đang làm kẹo hồ lô, lòng hiếu kỳ của Tiết Dương nổi lên, hắn nán lại nhìn lão nhân kia làm kẹo hồ lô, thẳng đến lúc hoàng hôn buông xuống mới chạy về Bạch Tuyết Quan.

Vừa đến Bạch Tuyết Quan hắn liền vội vã đi tìm Tống lam, một hài tử nho nhỏ kéo đạo bào của Tống Lam, tựa như đôi mắt con mèo vô cùng đáng thương nhìn hắn, không khỏi làm Tống lam có chút động tâm.

Tống Lam chậm rãi ngồi xổm xuống, Tiết Dương lập tức thao thao bất tuyệt nói: "Tống thúi, ngươi biết kẹo hồ lô được làm như thế nào không? Ta nói ngươi, chính là dùng một chiếc que nhỏ xâu mấy viên sơn trà lên, sau đó lại dùng nước cùng đường trắng nấu thành nước đường, sau đó lại tưới lên trên xâu sơn trà, chờ nó đông lại chính là kẹo hồ lô! Tiết gia gia ta có lợi hại không!?"

Tống Lam khẽ cười, nói: "Lợi hại, A Dương lợi hại nhất!"

Tiết Dương bị y khen đến đỏ hết cả mặt.
Kỳ thật Tiết Dương không biết, Tống Lam đã sớm biết hắn lén lấy túi tiền, cũng biết kẹo hồ lô làm như thế nào.

Sự tình ta đều biết, nhưng ta lại thích nghe ngươi nói hơn.

Năm.

Hai người cứ như vậy ở chung với nhau, Tống Lam quả thực sủng Tiết Dương sắp thành tàn phế, áo đến thì duỗi tay, cơm đến thì há mồm, muốn gì có đó, cho dù Tiết Dương muốn bầu trời ngôi sao Tống Lam cũng sẽ hái xuống cho hắn, cả Phất Tuyết cũng cho hắn làm món đồ chơi chơi, chỉ duy nhất là kẹo, a... Cho có chút ít, một ngày năm viên, có điều khá hơn đạo sĩ thúi Hiểu Tinh Trần kia

Hai người cứ ở chung như vậy, chớp mắt đã qua mười một năm.

Sáu.

"Lão Tống! Ta muốn ăn thang viên!"

"Đợi lát nữa Ta đi mua."

"Lão Tống! Ta lạnh!"

"Ta đi lấy quần áo cho ngươi."

"Lão Tống! Ta muốn kẹo!"

"Tiết Thành Mỹ! Ngươi hôm nay đã ăn rất nhiều kẹo!"

"Hừ..." Tống Lam cái gì cũng tốt, duy chỉ cho thiếu kẹo!

"Hừ cái gì mà hừ! Còn nhớ rõ lần trước vì cái gì mà sâu răng ê ê a a kêu đau không?"

"... Thôi thôi thôi"

Tống Lam bất đắc dĩ xoa xoa mày, từ túi kẹo lấy ra một viên kẹo nhét vào trong miệng Tiết dương "Ăn cũng không chặn được miệng của ngươi!"

"Đúng rồi, Tinh Trần tới." Tống Lam rũ mắt nói, làm Tiết Dương thấy không rõ thần sắc của y.

"Nha, sau đó thì sao?" Tiết Dương nhàn nhạt nói.

"Ngươi muốn đi gặp y không?" Tống Lam hỏi.

"Được." Tiết Dương trả lời.

Tống Lam hơi hơi sửng sốt một chút, gật gật đầu, có chút ảo não vấn đề mình vừa mới hỏi.
Tiết Dương ở phòng đợi một lúc, Tống Lam liền mang theo Hiểu Tinh Trần vào, sau đó để phòng lại cho Hiểu Tinh Trần với Tiết Dương.

Bảy.

"Tiết Dương, đã lâu không gặp."

"Hiểu đạo trưởng, đã lâu không gặp." Tiết Dương trả lời.

"Ngươi... với Tử Sâm ở cùng nhau sao?"

"A... Đúng vậy, chẳng lẽ Hiểu đạo trưởng không biết sao?" Tiết Dương vô tội nghiêng nghiêng đầu nhìn Hiểu Tinh Trần.

"Ngươi... ngươi không phải là..." Hiểu Tinh Trần khó xử nói.

" Yêu ngươi?" Tiết Dương đánh gãy lời y.
"Hiểu Tinh Trần, mười một năm qua rồi, Tiết Dương ta sẽ không ngây ngốc treo cổ trên một cái thân cây, bị ngươi tổn thương đủ rồi, khó được Tống Lam thích ta, tại sao lại không thử một chút? Tâm can ta bị ngươi tổn thương được Tống Lam sưởi ấm, ta thích y không phải rất bình thường sao? Đã từng... ta đã từng làm mọi cách để cho ngươi yêu ta, đổi lấy chỉ có một câu ghê tởm cùng tám năm họa địa vi lao*, hiện tại có người đến yêu ta, ta vì sao lại không thả xuống đi quý trọng trước mắt đây? Hiểu Tinh Trần, chúng ta cứ như vậy, đường ai nấy đi, từng người mạnh khỏe đi."

*Họa địa vi lao: bó chân trong phạm vi nhất định.

"Không phải! Ta yêu ngươi! Ta yêu ngươi!" Hiểu Tinh Trần vành mắt hơi hơi đỏ lên quát.

"Nhưng ta đã không còn yêu ngươi! Ngươi chỉ là đã từng là một chấp niệm rất quan trọng của ta mà thôi. Ta đều đã buông xuống, ngươi cũng buông tha chính mình đi." Tiết Dương nói xong liền trực tiếp mời người ra ngoài.

Tám.

Khi ngươi rốt cuộc cũng chịu buông đi khúc mắc, người nọ đã sớm không còn tâm, nói đúng hơn, hắn đã không còn thuộc về ngươi.

Chín.

Không tới một lúc Tống Lam liền đi vào, y bình tĩnh nhìn Tiết Dương. Tiết Dương bị y nhìn chằm chằm đến có chút lúng túng, lắp bắp mở miệng nói: "Nhìn... nhìn cái gì mà nhìn! Tiết gia gia ta đẹp như vậy sao?"

Tống Lam không đáp lời, hướng Tiết Dương dứt khoát đi đến, đột nhiên kéo cổ tay hắn qua một cái rồi cưỡng hôn, đầu lưỡi tiến quân thần tốc, điên cuồng cướp đoạt không khí trong miệng Tiết Dương, nhẹ nhàng cắn xé cánh môi Tiết Dương. Tiết Dương bị hắn hôn đến hít thở không thông, bắt đầu giãy giụa, thẳng đến khi hắn cảm thấy mình sắp vì ngạt thở mà chết Tống Lam mới buông hắn ra.

Tiết Dương đỏ mắt lên trừng Tống lam, cánh môi bị cắn xé đỏ tươi mà lộ ra thủy quang, làm Tống lam để mắt.

"Đờ cờ mờ! Tống Lam ngươi làm gì thế hả!" Tiết Dương mang theo chút nức nở quát.

Mười.

Kỳ thật Tống Lam vẫn luôn cho rằng Tiết Dương là vì giận Hiểu Tinh Trần mới ở cùng y, nhưng khi vừa mới nghe thấy cuộc đối thoại kia liền dứt khoát hủy bỏ cái suy nghĩ này, Tiết Dương là yêu y! Tiết Dương y tâm tâm niệm niệm yêu y! Cái này làm cho Tống Lam không khống chế được mà kích động, muốn chiếm hữu hắn!


Mười một.

Tống Lam một bên giúp hắn rửa sạch thân thể, cũng không có phản bác, nhưng Tiết Dương mẹ nó rõ ràng nhìn thấy Tống Lam cười khi đó, càng giận sôi máu, hừ hừ, quyết định không để ý tới tên cầm thú này một nén nhang.

Không nghĩ tới Tống cầm thú giúp hắn rửa sạch thân thể ôm về giường sau đó từ trong túi móc ra một viên kẹo......

Kẹo......

Tốt lắm, Tiết gia gia ta khuất phục.

Tiết Dương há miệng, Tống Lam tập mãi thành quen đút cho hắn ăn, nhưng mà không giống chính là, lần này là miệng đối miệng.
Hai người hôn sâu thật lâu một trận mới tách ra, Tiết Dương đỏ mặt nhìn Tống Lam nằm bên cạnh mình, sau đó vòng qua mình, ôm mình vào trong lồng ngực y, Tiết Dương cũng không quản nhiều như vậy, thoải mái thì được rồi, chỉ là trong lòng có cảm giác ấm áp khó nói.

Mười hai.

Không lâu sau đó hai người liền tổ chức một hôn lễ nho nhỏ ở trong Bạch Tuyết Quan, người tới chỉ có Hiểu Tinh Trần cùng Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ mấy người bọn họ.

Tiết Dương vĩnh viễn không quên được ngày đó, Tống Lam tay kéo hắn nói: "Mặc kệ xảy ra chuyện gì, chúng ta cùng nhau đối mặt, nghìn người chỉ trỏ cũng tốt, vạn người phỉ nhổ cũng được, chỉ cần ngươi có thể cùng ta, ta không để ý người khác, ta chỉ muốn cùng ngươi bên nhau, quãng đời còn lại sau này, chỉ có thể là ngươi!"

Từ đây thế gian lại nhiều thêm một đôi hiệp lữ hạnh phúc......

Quãng đời còn lại sau này......

Chỉ có thể là ngươi......

-------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro