Chương 4: Điểm kì lạ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi không chút tốn sức nào mà làm cho con slime kia biến mất khỏi thế giới. 'Hắc vực' gần đây rất hay xuất hiện, với tư cách là người bảo vệ quán thạch cà phê Koroshi đến khi vũ trụ bị phá hủy. Tôi đương nhiên sẽ không làm cho quán bị mất đi vốn thu nhập.

Trong tư duy của Saiki, quái vật từ hắc vực xuất hiện làm người dân hoảng loạn, mất nhà mất cửa. Từ đó sẽ không còn tiền ăn món tráng miệng, cuối cùng quán thạch cà phê Koroshi rơi vào cảnh lỗ vốn.

Phải công nhận trí tưởng tượng của Saiki quả nhiên là phong phú.

Quay trở lại lớp học, lần này tôi nhìn thấy. Mí mắt của Kiyotaka Ayanokouji hơi chút động đậy, tuy là không liếc về phân hồn. Nhưng tôi vẫn nghi ngờ cậu ta, không phải vì gì hết, là trực giác. Trực giác của người siêu năng giống một cái còi cảnh báo, càng mạnh thì càng ít khi có cảm giác nguy hiểm.

Song để tránh lộ việc tôi phát hiện ra Kiyotaka Ayanokouji, phân hồn vẫn tiếp tục hoà vào cơ thể tôi. Đến khi hoàn toàn biến mất. Suốt quá trình, tôi không hề nhìn xuống dưới một tý nào, Kiyotaka Ayanokouji chắc chắn chỉ nghi ngờ tôi biết, không dám làm liều. Cậu ta vô cùng cẩn trọng.

Khác với suy nghĩ của Saiki, Kiyotaka Ayanokouji hoàn toàn nhận ra. Lý do thì nhìn thanh hào cảm mà xem: -15. Còn có xu hướng giảm, hẳn là biết được mình theo dõi cậu ta. Hiệu suất này phải nhanh gấp bảy, tám lần camera của nhà trường.

Quả nhiên y như tôi nghĩ, thông số của Kiyotaka Ayanokouji đã thay đổi. Với [giám thị], tôi thấy được một vài con số giả dối hơi chút cẩu thả.

'Tên: Kiyotaka Ayanokouji

Lớp: 10A

Kĩ năng: Piano và thư pháp, phong thuật.

Đánh giá: D-'

Tôi chỉ muốn đỡ trán, nhìn cái chỉ số này xem, mấy tên tay mơ mới không đoán ra Kiyotaka Ayanokouji đang giấu năng lực.

Nhưng cậu ta làm thế nào mà qua mắt được [thẩm định], trừ phi cậu ta mạnh bằng hoặc hơn tôi. Ngay lập tức tôi liền phủ nhận, siêu năng lực dễ kiếm như thế thì tại sao bây giờ tôi mới gặp Kiyo Ayanokouji chứ. Tôi vốn không tin vào duyên phận, chắc cậu ấy có siêu năng lực [ẩn tàng] giống Kuroro thôi.

Tất nhiên là cần quan sát một thời gian.

Vì nếu cậu ta có năng lực [ẩn tàng] ngay từ đầu thì cậu ta đã dùng rồi, nhưng cố tình Kiyo Ayanokouji hiện tại mới sử dụng. Cách vừa mạo hiểm vừa táo bạo chỉ có một cách giải thích, cậu ta vừa có được siêu năng lực này.

Bằng cách nào cậu ta có được nó, tôi bắt đầu suy nghĩ đến dị năng [sao chép] nổi tiếng gần đây. Là một loại dị năng bậc SS, có khả năng bắt chước 90% dị năng của người khác và biến nó thành của mình.

Hạn chế là tối đa chỉ lưu trữ được 10 loại dị năng mà thôi.

Quan trọng hơn là kẻ nắm giữ dị năng mạnh mẽ lại đến ngôi trường này, hắn ta đang có ý định làm gì.

Rất nhiều suy đoán mọc lên trong đầu tôi nhưng tuyệt nhiên không có cái nào liên quan đến [lời cầu nguyện của chúa], đến chết tôi cũng chẳng ngờ là cái dị năng ấy.

Không phải nói là dị năng, chính xác mà gọi thì [ lời cầu nguyện của chúa] là sự ban phước đến cho đứa con của Teruhashi Kokomi. Thẳng thắn ra thì tôi ăn ké phước 'lành' của mẹ.

Càng nghĩ càng rối, tôi quyết định mình phải đi ăn thạch cà phê. Tiêu sài hơi hoang phí một chút nhưng không sao, ngày mai tôi cố nhịn thạch cà phê là được.

Nhưng khi tôi đi học về, quán thạch cà phê Koroshi đã đóng cửa. Trên treo bảng bận, nghỉ bán ba ngày.

Cảm xúc trong lòng tôi dao động mạnh mẽ như nứt ra, trên bầu trời xuất hiện vết rách nhỏ. Vệ tinh thu được tín hiệu bất thường bắt đầu xoay vòng vòng, tổng thống Mỹ ban bố lệnh di cư ngay lập tức. Chính phủ Nhật Bản sẵn sàng vũ khí để chiến đấu với dị tộc.

Tất cả các anh hùng và những người có dị năng bậc S trở lên đều bị triệu tập đi. Đương nhiên là không bao gồm Teruhashi Kokomi, cô ấy đang đi du lịch ở nước khác.

Một vài quốc gia áp lệnh phong toả toàn quốc, lá chắn hộ quốc do hơn 30 dị năng giả cống hiến năng lượng được dựng lên. Thế giới đối mặt với nguy cơ chưa từng có.

Mà Kiyo Ayanokouji khác với mọi người, nhìn thấy vết rách nhỏ trên bầu trời, cậu chỉ cảm thán một câu:

" Saiki tức giận lên đúng là ghê gớm."

Câu hỏi mãi không có lời giải, Kiyo Ayanokouji trầm ngâm suy nghĩ. Dù sao Saiki Mitsuo là người tốt, nếu có thể tiếp cận được thì dĩ nhiên cũng tốt.

Cảm xúc trong tôi dần bình ổn lại, nghĩ về hậu quả của một phút bốc đồng. Gân xanh trên trán tôi nổi lên, và bây giờ tôi sẽ phải tốn hàng giờ để vá lại và tăng cường bảo vệ lớp màng của thế giới.

Thật phiền toái!

Có khi hủy diệt luôn mấy tên dị tộc kia cho bớt việc.

Nhưng tôi biết tôi không thể làm thế, nó gây ra sự mất cân bằng trong xã hội loài người. Khi có kẻ địch mạnh hơn thì con người đoàn kết, chống lại nó, ngược lại khi không còn mối đe doạ, họ trở nên tham lam và phá hoại khối hoà bình chỉ để chiếm lấy nhiều thứ hơn.

Thất tông tội của loài người không sai. Tôi cũng đã cố bình ổn cảm xúc của bản thân để duy trì thế giới. Nhưng đôi lúc, tôi muốn có ai đó chia sẻ. Chắc chắn là không phải ông cha già bỏ trốn cùng mẹ đâu.

Vài giờ sau, tôi vác cái xác mệt mỏi về nhà. Có kinh nghiệm về tên phòng bên cạnh nên lần này tôi cố tình đi bộ về. Tránh bị nghi ngờ là tốt nhất, số tiền còn lại cũng không đủ để mua một gian phòng mới, quan trọng nhất là nơi này cực gần quán Koroshi, vị trí độc nhất vô nhị nên tôi không muốn đổi. Có đổi thì cũng là tên kia đổi.

Saiki Mitsuo vẫn chưa biết thế giới đang hoang mang thế nào. Đột nhiên vệ tinh trở lại bình thường, vết rách tự động vá lại, chỉ số hỗn loạn của thế giới về lại nguyên bản. Tất cả điều này làm lãnh đạo các quốc gia hiện lên ba dấu hỏi chấm to đùng đùng. Rốt cuộc thì cái gì đang xảy ra.

Bên này, tôi vừa nhận ra mình chưa mua đồ ăn. Hiện giờ trời cũng đã tối, đồng nghĩa với việc:

1. Nhịn ăn ( chắc chắn không bao giờ chọn).

2. Dùng siêu năng [ Hoán đổi đồng giá ]

Với cơ thể mệt mỏi này mà dùng thêm siêu năng, nghĩ đã thấy phiền. Hạ sách, hạ sách, lần sau không nên tức giận, tức giận là hại con người, tức giận làm mất đi lí trí, mày xem đi mày tức giận toàn làm mấy điều phiền phức xong tự dọn,....

Niệm một đoạn thanh tâm chú, tôi bắt đầu sử dụng siêu năng của mình.

Phòng kế bên, Kiyo Ayanokouji đang ăn tối thì cảm nhận được nguồn năng lượng phát ra. Có vẻ Saiki đang dùng siêu năng, chắc cậu ta đã quên làm bữa tối hoặc đại loại như chưa mua đồ. Thường người ta sẽ có thói quen vứt hoá đơn ở thùng rác trước nhà, sau đó lấy tờ báo và đi nấu ăn.

Nhưng ban nãy sau khi dò xét thì Kiyo Ayanokouji không thấy hoá đơn mua tạp hoá của Saiki. Tính cách của cậu ta thì cũng có thể tích trữ một vài món trong tủ lạnh, à không, khéo chỉ toàn thạch cà phê mà thôi.

Xét về mức độ tức giận ban nãy của Saiki, Kiyo Ayanokouji chắc là cậu ta đã không còn miếng thạch cà phê nào ở nhà. Dù sao việc quán Koroshi nghỉ cũng không phải là ngẫu nhiên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro