Chương 48: Gặp gỡ, lưu luyến không rời, từ biệt lại như cả đời chẳng quen

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không hẳn là Tịch La muốn trộm trẻ con, nhưng đúng là vì Thương Dận mà cô thay đổi cái nhìn với con trẻ.

Quay lại sảnh tiệc, cô vô thức tìm bóng dáng cậu bé.

Lê Tiếu và Thương Úc đang thoa thuốc cho Thương Dận ở khu nghỉ ngơi.

Lạc Vũ cũng chẳng rảnh đút cơm cho Cố Thần nữa, cô ta đau lòng lau bụi bặm trên mặt cậu bé.

Một thời gian rất lâu sau, Tịch La vẫn khó quên cảnh này.

Họ là bá chủ Nam Dương, là cặp đôi thần tiên trong mắt bao người.

Nhưng lại đứng trước mặt con trai mình, chăm chú thoa thuốc.

Thương Dận tiếp nhận yêu thương và bảo vệ của Lê Tiếu và Thương Úc, hai vợ chồng đích thân dạy dỗ ảnh hưởng đến cậu bé, đồng thời ảnh hưởng đến rất nhiều người bên cạnh.

Chủ nhật, tiệc mừng thọ của Thân vương Ngô Luật

Bữa tiệc tổ chức trong khách sạn lớn của Naypyidaw Myanmar.

Buổi trưa, lễ tân vui vẻ tiếp đón khách từ các nơi đến, mà xe rước cũng lục tục đến khách sạn.

Phòng tiệc hơn năm mươi bàn, khung cảnh khí thế và hoành tráng.

Mọi người lấy Lê Tiếu và Thương Úc làm đầu, vừa vào cửa đã được xếp vào hàng khách quý.

“Em cứ mải nhìn gì thế?”

Tông Trạm chú ý đến Tịch La cứ nhìn quanh. Từ khứu giác nghề nghiệp nhạy bén, anh ta nghi ngờ cô ta đang xem xét gì đó.

Câu trả lời của Tịch La đã kiểm chứng suy đoán của anh ta: “Xem thử có người quen hay không.”

Tông Trạm lập tức nắm tay Tịch La, bóp mạnh: “Em nhiều người quen ở Myanmar lắm sao?”

Bạch Viêm ở bên cạnh nhân cơ hội lên tiếng: “Nhân vật át chủ bài của các night show ở Myanmar đều là người quen của cô ấy.”

Tông Trạm liếm răng cấm, lạnh lùng quay đầu: “Át chủ bài của night show mà anh cũng biết?”

“Đúng thế, cô ấy hay khoe với tôi mà.” Bạch Viêm hất cằm về phía Tịch La, mặc kệ lời nói của mình có gây mâu thuẫn giữa cặp đôi hay không. Dù sao cũng có người từng nói, hâm mộ sẽ khiến người ta thay đổi.

Giờ anh ta thay đổi rồi còn gì.

Tông Trạm nhắm mắt, hít một hơi sâu: “Tịch La, nào, nói anh nghe.”

Anh ta vừa nói vừa kéo Tịch La đi, có thể là đi tính sổ.

Suýt chút nữa anh ta đã quên, Tịch La đã từng đi “tìm vui” ở mấy khu tiêu khiển ngay trước mặt anh ta.

Dù cô rất sạch sẽ nhưng Tông Trạm cần diệt sạch một số thói xấu và tai họa ngầm.

Bạch Viêm móc điếu thuốc đặt bên môi, châm lửa rồi phun khói đầy thích ý.

Ngoại trừ vật cát tường ra, đừng hòng có ai mặn nồng trước mặt anh ta.

Bên kia, vì tiệc mừng thọ quá đông, hổ trắng bị ép ở lại biệt viện.

Thương Dận không có ai bầu bạn, đành ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Thương Úc, thỉnh thoảng cúi đầu nhìn bằng gạc trong lòng bàn tay mình.

Cố Thần sản lại gần cậu bé: “Ôi chao, bé con, tay cháu sao thế?”

Cậu bé chìa tay ra, bắt chước nói: “Chú Cố, cháu cũng bị trọng thương.”

Đây là những lời hôm qua chính miệng Cố Thần nói.

Lê Tiếu và Thương Úc cùng nhìn sang, Cố Thần lấy cùi chỏ đụng đầu Thương Dận: “Ôi bé con thật đáng thương, vậy cháu muốn ngồi cùng với chú, lát nữa để dì Lạc Vũ của cháu đút cho cả hai không?”

Thương Dận chọc bằng gạc, từ chối: “Không cần, cháu tự ăn được.”

Cố Thần ngượng ngùng cười khan, nghiêm mặt xoay người đi.

Lê Tiếu và Thương Úc nhìn nhau cười. Lòng bàn tay to lớn của anh khẽ xoa đầu cậu bé: “Chắc chắn tự ăn được chứ?”

“Được ạ.” Thương Dận ngoan ngoãn gật đầu, đôi mắt nai giống hệt lúc Lê Tiếu giả vờ ngoan ngoãn.

Thương Úc vui lòng ôm cậu bé đặt lên đùi, mở tay cậu bé ra quan sát tỉ mỉ: “Còn đau không?”

Thương Dận lập tức đặt tay đến bên mép Thương Úc: “Ba thổi là tốt rồi…”

Lê Tiếu dựa lưng ghế, nhìn một màn cha hiền con ngoan, uống một hơi hết nửa ly nước chanh.

Nếu cô có cơ hội mang thai bé thứ hai, liệu cậu bé có trở nên bám mẹ không nhỉ?

Thoáng chốc, Thương Úc đặt Thương Dận về chỗ lại, nghiêng đầu nhìn cô, mỉm cười: “Sao thế?”

Lê Tiếu bưng ly nước thản nhiên nói: “Dạo này phòng thí nghiệm không bận.”

Thương Úc kéo tay trái của cô, nhướng mày sâu xa: “Hử?”

“Quốc gia khuyến khích sinh hai con.”

Ý cười trong mắt anh càng rõ, giọng trầm thấp quyến rũ: “Chỉ khuyến khích thôi, không ép buộc.”

Lê Tiếu bĩu môi: “Em muốn có đứa con gái bám người.”

“Hạ Ngôn Mạt rất bám em, bế về nuôi nhé?”

Lê Tiếu im lặng.

Mỗi lần bàn đến sinh đứa nữa, thái độ Thương Úc luôn kiên quyết.

Cô đã âm thầm chuẩn bị nhiều lần, bao nhiêu thủ đoạn vặt vãnh, nhưng lần này cũng bị anh đoán được, cô bó tay chịu chết rồi.

Qua khoảng mười phút, Tông Trạm và Tịch La quay lại.

Hai người họ trai tài gái sắc, đi vào trong đám người khiến người khác phải chú ý, đặc biệt là đôi môi sưng đỏ và ba dấu hôn trên cổ của Tịch La thu hút không ít người trêu ghẹo và bỡn cợt.

Hay là nói Tông Trạm là chó tâm cơ.

Anh ta dẫn Tịch La đi đương nhiên không làm chuyện gì tốt lành. Đầu tiên là ngăn người ở cầu thang hôn một trận, sau đó tranh thủ Tịch La đang choáng váng mà mút thành ba dấu ô mai trên cổ cô.

Bên trái, bên phải và ngay chính giữa, có thể nói là không góc chết.

Tiệc mừng thọ chính thức bắt đầu vào mười hai giờ trưa.

Thân vương Ngô Luật dẫn theo gia quyến lên bục đọc diễn văn cảm ơn.

Khách tâng bốc nhiều không kể xiết, ngoại trừ thành viên phủ Nội các Myanmar ra còn có những nhân vật trong giới chính trị và thương mại các nước thân thiết.

Cụng ly nâng chén, khi tiệc đang linh đình, Lê Tiếu bất ngờ gặp người quen.

“Hi, đã lâu không gặp.”

Một cái ly đế cao từ phía sau hiện ra, Lê Tiếu quay đầu nhìn, khẽ cười: “Bác Sĩ Lạc.”

Lạc Hi, bác sĩ tâm lý đã chữa trị cho Thương Úc

“Thật khéo quá.” Lạc Hi nâng ly tỏ ý, nhìn Thương Úc: “Sao rồi, mọi chuyện ổn cả chứ?”

Lê Tiếu cụp mắt: “Cũng không tồi.”

Lạc Hi cười cụng ly với cô, ngửa đầu nhấp rượu, nhìn lướt qua hàng khách quý thật nhanh.

Dù biểu cảm không có gì khác lạ, nhưng Lê Tiếu vẫn nhìn ra vẻ thất vọng trong mắt cô ấy: “Lần này chị đến một mình sao?”

Lạc Hi hất cằm về một bàn tiệc phía sau: “Đi với ba tôi, ông ấy cho rằng ông cụ Thương cũng có mặt nên bảo tôi đến xem sao.”

Biết rõ là Lạc Hi kiếm cớ nhưng Lê Tiếu vẫn không vạch trần: “Parma có việc nên ba không đến được.”

“Vậy à, để tôi nói lại một tiếng với ba mình.” Lạc Hi không dừng lại quá lâu, trò chuyện đôi câu rồi xoay người đi về lại.

Lê Tiếu nhìn bóng lưng cô, khẽ lắc đầu.

Yêu phải đàn ông của Thương thị, nếu không nhận được hồi đáp thì chỉ có đau lòng.

Tình cảm chấp nhất phí công phí tâm, càng thông tuệ càng dễ tổn thương.

Ngoài sảnh tiệc, Lạc Hi đứng dưới nắng nhưng không cảm nhận được sự ấm áp.

Cô bật điện thoại lên, nhìn tấm ảnh chụp chữ viết tay, ngẩn người thật lâu.

[Gặp gỡ lưu luyến không rời, từ biệt lại như cả đời chẳng quen.]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro