Chương 49: Về Anh gặp phụ huynh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm sau, tham dự xong tiệc mừng thọ Thân vương Ngô Luật, Tông Trạm và Tịch La chuẩn bị lên đường về Anh.

Buổi tối trước khi chia tay, Cố Thần lấy lý do tay bị thương, muốn theo Lê Tiếu về Nam Dương chữa trị, dáng vẻ cứ như Tỉnh bang Ida và Myanmar không có bệnh viện vậy.

Lê Tiếu không phản đối cũng không đồng ý, hôm sau cùng Thương Úc dẫn mọi người về Nam Dương.

Gian kế của Cố Thần được như ý, mặt dày mày dạn bám dính Lạc Vũ, cứ đòi cô ta chăm sóc sinh hoạt thường ngày của anh ta cho bằng được.

Mà vui nhất chính là hổ trắng. Từ khi Cố Thần xuất hiện, giầy da của anh ta dường như đã thành địa bàn đi tiểu của nó.

Bất kỳ lúc nào nơi nào, chỉ cần có Cố Thần, chắc chắn hổ trắng sẽ sáp lại bên chân anh ta.

Lúc đầu Cố Thần còn giận mà không dám nói, nhưng qua hai ngày sống chung, anh ta cũng quen dần.

Chẳng hạn như lúc này, trong khoang máy bay tư nhân Diễn Hoàng, Cố Thần nhìn hổ trắng chạy như bay đến, thoải mái duỗi chân trái ra.

“Súc sinh nhà mấy người thích bắt nạt người đàng hoàng đúng không?”

Cố Thần không đếm xỉa đến chuyện hổ trắng đi tiểu, nghiêng đầu nhìn người phụ nữ bên cạnh, giễu cợt.

Lạc Vũ đang nhắm mắt vờ ngủ, nghe vậy mở mắt, hờ hững nói: “Đó là vinh hạnh của anh.”

“Vinh hạnh của tôi?” Hai tay Cố Thần còn đút trong băng vải, điều chỉnh tư thế ngồi, định tranh luận với cô ta một phen: “Huỳnh Thúy Anh, ý em là tôi còn phải cảm ơn nó sao?”

Ánh mắt Lạc Vũ hơi lóe lên, nhìn hổ trắng chạy qua một góc khác trong khoang: “Anh có dập đầu với nó thì tôi cũng chẳng ý kiến. Trừ người trong biệt thự ra, trước giờ nó chẳng đi tiểu bên chân người ngoài đâu.”

“Ý gì?”

Lạc Vũ lạnh lùng xem thường anh ta, nghiêng đầu nhìn cửa sổ màn, không để ý Cố Thần nữa.

Hổ trắng do Bạch Viêm tặng đã được thuần hóa rất hiểu tính người, nhưng bản chất vẫn là dã thú hung mãnh.

Đi tiểu chiếm địa bàn là thiên tính của nó. Trong biệt thự, ngoại trừ lão đại và mợ Cả, giầy ai cũng bị nó tiểu lên cả.

Ban đầu mọi người đều cho rằng nó dã tính chưa thuần, nhưng nhiều lần như vậy, họ phát hiện manh mối không bình thường.

Hổ trắng là thú cưng của Thương Dận, dường như nó đã quy hết người và vật trong biệt thự đều thuộc về Thương Dận.

Những địa bàn nó đi tiểu để chiếm, đều là người bên cạnh Thương Dận, chẳng hạn như bốn trợ thủ hay vợ chồng nhà họ Lê thường ghé thăm.

Chỉ có mợ Cả, lão đại, và ông cụ Thương là chưa từng bị nó tiểu vào.

Truy Phong nói nó bắt nạt kẻ yếu, có lẽ không dám làm cản trên đầu Bàn Thờ.

Còn chuyện sao hổ trắng lại đi tiểu lên giày Cố Thần, Lạc Vũ cũng không biết. Chắc nó xem anh ta là súc sinh đồng loại chăng.

***

Nước Anh vào cuối tháng Tư.

Tông Trạm và Tịch La xuống máy bay, ngắm sắc xuân rực rỡ, trời xanh mây trắng như bức tranh.

Nơi này không giống Myanmar nên tiết trời vẫn se lạnh.

Tông Trạm mở rộng áo khoác kéo Tịch La vào lòng mình: “Có lạnh không?”

Tịch La chỉ mặc váy lông dài đến mắt cá chân ôm sát thân, gió lạnh thổi qua thì lập tức rụt vai: “Không lạnh.”

“Cố khoe mẽ nữa đi.” Tông Trạm không thể nhìn cô chịu lạnh, cởi áo khoác bọc đối phương lại: “Mặc vào, không được cởi.”

Phụ nữ vừa sợ lạnh vừa thích đẹp, khổ nỗi cứ không chịu nghe khuyên bảo, cũng không thể nói lý.

Tông Trạm ôm vai cô, nhanh chóng tiến về phía trước rời khỏi bãi đỗ xe.

Họ vừa xuyên qua hàng hiện thì có một người phụ nữ mang thai vung tay hét lớn: “Miranda, ở đây này, bà ở đây này.”

Chính là Công chúa Margaret trông như búp bê hét lớn bằng quốc ngữ.

Bên cạnh cô là Phong Nghị vô cùng phong độ lịch sự.

Phong Nghị đau đầu, ghì vai Margaret, thấp giọng dặn dò: “Đừng có nhảy, em bình tĩnh giùm anh.”

Margaret hất tay anh ta ra, đỡ bụng bầu sáu tháng chạy đến trước mặt Tịch La: “Miranda, bà nhớ cậu muốn chết…”

Phong Nghị: “…”

Bạn thân xa cách đã lâu, vừa gặp lại lập tức chạy nhanh thét lên ôm nhau.

Hai người đàn ông phía sau vừa hết cách vừa cưng chiều đứng bên cạnh làm nền.

Phong Nghị mặc áo khoác caro đen, vung tay đập Tông Trạm: “Được đấy, đoạt được đóa hoa khó xơi nhất nước Anh.”

“Anh cũng không tồi đâu, phò mã hoàng gia.”

Hai anh em hiểu ý bật cười, bắt tay nhau, ôm một cái.

Không lâu sau, nhóm bốn người lên xe, Tịch La và Margaret tay trong tay ngồi phía sau trò chuyện không ngừng.

Phong Nghị bị buộc thành tài xế còn Tông Trạm ngồi ghế phó lái day trán, bày tỏ không thể tiếp nhận giọng nói oang oang của Margaret.

“Có phải công chúa nhà anh hay thiếu oxy không?”

Phong Nghị xoay vô lăng, liếc đối phương: “Sao cậu biết? Cô ấy mang thai…”

Tông Trạm ngửa đầu dựa lưng ghế: “Giọng lớn quá, dễ thiếu oxy lắm.”

“Có phải cậu muốn anh đạp ra khỏi xe không thế?“.

Tông Trạm giễu cợt, muốn hút thuốc lại ngại trên xe có phụ nữ mang thai, đành phải hạ cửa kính nhằm giảm tiếng ồn.

Margaret vỗ vai anh ta từ phía sau: “Chú em này, hơi lạnh đấy, đóng cửa lại đi.”

Tông Trạm: “…”

Vai vế lấy ra từ đâu đấy?

Tịch La cười lớn, sờ bụng bầu của Margaret: “Đừng gọi lung tung, anh ấy là anh rể của cậu.”

“Thôi giùm, chồng mình già hơn anh ta mà.”

Phong Nghị: “…”

Trong xe, hai cô nàng vui vẻ cười nói, còn hai gã đàn ông câm nín.

Không thể trách Margaret quá hưng phấn, chủ yếu vì đã lâu không gặp Tịch La. Mà Tịch La lại còn không về tham.dự hôn lễ của họ.

Ngày hôm đó, Tịch La và Tông Trạm dùng bữa với vợ chồng Phong Nghị rồi bốn giờ chiều chạy về nhà họ Tịch.

Ngoài cổng biệt thự, một tay Tông Trạm xách hộp quà, tay kia kéo Tịch La vào trong.

Trong phòng khách, ông bà Tịch ngồi ngay ngắn trên sofa, em trai Tịch Trạch đứng sau lưng hai người cầm một tập hồ sơ.

Lâu rồi không về nhà, Tịch La vừa vào sảnh cửa trước lập tức đỏ mắt.
Cô siết chặt tay Tông Trạm, không ngừng hít sâu.

Tông Trạm cho rằng cô xa nhà đã lâu nên hồi hộp, bèn đi chậm lại, thấp giọng trấn an: “Cục cưng, đã qua cả rồi.”

Tịch La nghiêm túc lắc đầu: “Anh không hiểu… giờ mới là bắt đầu.”

Tông Trạm nhướng mày, vẻ mặt khó hiểu, cái gì gọi là giờ mới bắt đầu?

Ba giây sau, trong phòng khách vang lên giọng nói dịu dàng nhưng vẫn nghiêm khắc: “Con không có mặt mũi gặp ba mẹ à? Rề rà gì còn không nhanh vào.”

Tịch La lập tức hất tay Tông Trạm, nhanh chân vào phòng khách: “Mẹ ơi, con về…”

“Con im miệng.” Bà Tịch ngồi ngay ngắn trên sofa ngắt lời cô.

Cô chột dạ cụp mắt, không lên tiếng.

Trên đời này chỉ có mẹ ruột mới trị được cô.

Tông Trạm nhanh chóng xách theo hộp quà xuất hiện ngay của phòng khách: “Bác trai, bác gái …”

“Cậu chờ cho một lúc.”

Bà Tịch chỉ vào cổ Tịch La,đụng vai ông Tịch: “Trên cổ Tiểu La là gì thế?”

Gương mặt ông Tịch khá uy nghiêm, thấy dấu vết trên cổ con gái mình, lập tức lo lắng hỏi: “Con gái bị thương à?”

Bà Tịch còn chưa lên tiếng, em trai Tịch La đã kín đáo giải thích nghi ngờ: “Bị người ta gặm đấy, tên khoa học là dấu hôn, nghệ danh là ô mai.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro