Chương 5: Cá mè một lứa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hạ Sâm nhướng mày ngạc nhiên, nghiêng đầu nhìn người phụ nữ sau lưng Tông Trạm: "Chậc, ăn chơi chung luôn à?"

Tịch La đến cạnh Tông Trạm nhìn hộp đồ ăn trong tay Hạ Sâm, cũng tặc lưỡi lấy làm lạ y hệt: "Lão Sâm, sòng bạc làm ăn không ổn sao?"

Tông Trạm đút hai tay vào túi, trêu chọc: "Lại làm nhân viên giao hàng cho vợ?"

Ba người chặn ngay cửa tiệm sushi, dùng cách thức đặc biệt này chào hỏi.

Hạ Sâm không hề kiêng dè mà nhìn qua lại Tông Trạm và Tịch La: "Vế sau của Minh Tu Sạn Đạo* là gì nhỉ?"

Tông Trạm còn chưa lên tiếng Tịch La đã cười tủm tỉm đáp: "Một mất một còn".

*Vế sau của "Minh Tu Sạn Đạo'' là ''Ám Độ Trần Thương" thành ngữ tiếng Trung dựa theo điển tích Hàn Tín công khai tu sửa sạn đạo nhưng ngầm đi đường vòng vượt qua Trần Thương tấn công quân Sở, gần nghĩa với giương Đông kích Tây.

Hạ Sâm vén vạt áo khoác, đút một tay vào túi cười giễu cợt, hất cằm ra hiệu về phía cửa tiệm sushi: "Trò chuyện đi".

Tịch La xoay người theo hắn ra ngoài, Tông Trạm quay đầu nhìn bóng lưng hai người, nheo mắt như có điều suy nghĩ.

Từ bao giờ, quan hệ hai người này lại tốt như thế?

Khu hút thuốc ngoài cửa, Hạ Sâm đưa hộp đồ ăn cho A Dũng đang đứng chờ bên đường, sau đó dặn dò: "Đưa về cho mợ các người trước đi"

A Dũng gật đầu, chào Tịch La rồi nhanh chóng đến nhà họ Hạ giao đồ ăn.

Hạ Sâm đưa bao thuốc là nhưng Tịch La lại xua tay.

"Không cần, anh hút đi".

"Cai rồi à?"

Tịch La nhún vai, khoanh tay trước ngực: "Đâu có, không quen hút cái loại nhãn hiệu rách của anh".

"F*ck! Kén chọn thế". Hạ Sâm cười mắng rồi châm một điếu.

Tông Trạm đi đến. Anh ta đến cạnh Hạ Sâm, tuyên bố: "Lão Hạ, cậu về ăn cơm với em dâu đi".

"Ông đây ở đây cản trở anh à?"

Tông Trạm nói: "Cậu không nhìn ra?"

Hạ Sâm liếm môi giễu cợt, nhìn bộ dạng đang hóng kịch của Tịch La, bắt đầu độc miệng: "Lão Tông, hai lạng thịt của anh lại ngứa rồi chứ gì?"

"Cậu muốn ăn đòn?" Tông Trạm cao xấp xỉ hắn. Hai người đàn ông anh tuấn đứng đối mặt nhau, không cần cử động cũng để lại ấn tượng sâu sắc.

Tịch La đứng bên cạnh ung dung hóng hớt, đáy lòng lại suy nghĩ, ngài mai đi mua hai lạng thịt xem thử rốt cuộc nó cỡ bao nhiêu.

Mấy người họ trò chuyện một lúc ở khu hút thuốc, Hạ Sâm nhìn đồng hồ đeo tay: "Hai người tiếp tục, ông đây phải đi rồi".

Tông Trạm búng tàn thuốc vào thùng rác ngước mắt cười hỏi: "Không dùng bữa với bọn anh sao?"

"Không rảnh".

Khi xoay người, Hạ Sâm lại liếc Tịch La: "Có chuyện gì cứ nói, đừng cứ như cô nhi gánh hết một mình".

Tịch La muốn cười không được, phất tay: "Đồng ý".

Tông Trạm nhìn quanh, đợi Hạ Sâm rời đi rồi mới chớp mắt: "Quan hệ tốt vậy sao?"

Lão Hạ chẳng phải người thích xem vào chuyện người khác, câu nói trước khi đi của hắn chứng minh hắn chắc chắn biết tình trạng gần đây của Tịch La.

Tịch La không lên tiếng, xoay người quay lại tiệm sushi.

Thật ra trên đời này, giữa nam nữ không chỉ có tình yêu mà còn có tình nghĩa. Chẳng hạn như cô và Hạ Sâm, tính cách giống nhau, cá mè một lứa, mới gặp như đã quen từ lâu, đều rất nhạy bén.

Bình thường họ không liên lạc, chỉ nằm trong vòng bạn bè của đối phương, nhưng nếu gặp chuyện ắt sẽ không khoanh tay đứng nhìn.

Tầng hai tiệm sushi, Tịch La ngồi bên cửa sổ, vừa nhìn cảnh phố phường rực rỡ ánh đèn, vừa cảm thấy buồn bực: 

"Dạo này mấy người đó có động tĩnh gì không?"

Tông Trạm bưng trà lúa mạch, ánh mắt âm u nhìn cô: "Sợ sao?"

"Ai sợ người đó làm cháu". Chút u buồn lập tức biến mất: "Thủ trưởng, lúc anh ngậm miệng đúng là cảnh đẹp ý vui đấy".

Tông Trạm không để ý, cong môi cười nhạt: "Tịch La, cô nhất định đối đầu với tôi mới thấy thoải mái đúng không?"

"Cũng không".

Tông Trạm ngó lơ lời giải thích của cô, lắc ly trà: "Cô thật sự chẳng có chút tự giác gì cả, cứ cho rằng lúc trước thoát chết trong đường tơ kẽ tóc mấy lần đều nhờ năng lực siêu phàm của mình à?"

Đôi mắt hồ ly của Tịch La lập lòe: "Lẽ nào không phải?"

"Không có người của bộ đoàn 318 giúp đỡ, cô lấy gì để thoát lui an toàn?" Tông Trạm không ghét Tịch La nhưng rất khó chịu bộ dạng bất cần đời kia của cô: "Cô Tịch, nếu cô muốn lợi dụng nhà họ Tông, chí ít phải tỏ chút thành ý đã".

Tâm tư bị Tông Trạm vạch trần, Tịch La vẫn không đổi sắc mặt nhìn anh ta: "Anh quả là nhìn rõ mọi việc".

"Tôi càn quấy với cô hơn một năm rồi. Nếu cô còn không biết tiến lùi, có thể nếm thử hậu quả". Tông Trạm rót thêm trà, ngước mắt đánh giá vẻ mặt của Tịch La.

Cường thế chuyên chế như Tông Trạm, giống như Thương Úc đã nói, bao năm phát hiệu lệnh trong quân đội, việc dễ dàng tha thứ cho Tịch La đã sắp đến cực hạn của anh ta rồi.

Phụ nữ có thể làm nũng hay bướng bỉnh nhưng không thể muốn làm gì thì làm.

Chút hảo cảm của anh ta với cô đã dần bị cô mài mòn rồi.

Tông Trạm nói những lời này với âm lượng vừa phải, nhưng từng chữ vang dội vào màng nhĩ của Tịch La.

Cô nhìn người đàn ông thôi cười trước mặt, trong mắt anh ta ẩn sâu sự bén và kiên cường không thể xâm phạm.

Cô nhìn sang hướng khác, nụ cười bên môi hơi cứng:

"Thật nực cười, không biết còn tưởng anh quan tâm tôi lắm vậy".

"Tịch La". Tông Trạm kéo dài giọng, ánh mắt rất nặng nề: "Cô muốn thử hậu quả rút lui bộ đoàn 318 không?"

Tịch La giễu cợt: "Anh rút đi".

Cô không chịu nhượng bộ, anh quyết tâm trừng trị.

Đêm ấy, sau khi Tông Trạm gửi tin, những người âm thầm bảo vệ Tịch La rút ngay trong đêm.

Gió êm biển lặng, không xảy ra chuyện gì.

Tông Trạm không đi dạo phố cùng cô, chưa ăn đã rời khỏi tiệm sushi.

Tịch La cảm thấy anh ta đang chuyện bé xé ra to, chẳng có khí chất hay phong độ gì cả, quyết đoán một mình thưởng thức món ngon ở tiệm sushi.

Ba miếng sushi khiến cô cảm thấy mỹ vị nhân gian, nhưng từ miếng thứ tư lại chẳng khác gì nhai sáp.

Thói quen là một thứ đáng sợ, đã nghe tiếng chó sủa hơn một năm, bất chợt không có chó khó tránh khỏi chưa thích ứng được.

Tịch La cầm khăn giấy lau miệng, len lén quan sát xung quanh.

Cô nghĩ rằng mình đang tìm nguy hiểm có thể tồn tại, nào ngờ những nơi hướng tầm mắt đều vô thức tìm kiếm bóng dáng Tông Trạm.

Đây là lần đầu tiên Tông Trạm chủ động rời khỏi phạm vi tầm mắt cô. Lúc trước đều là cô chạy anh ta đuổi theo.

Tịch La vo khăn giấy, mỉm cười ném qua một bên.

Lẽ nào anh ta mong chờ cô quay đầu đi tìm?

Tịch La dửng dưng gọi người phụ vụ đến tính tiền, sau đó xách túi xuống bãi đỗ xe dưới tầng.

Chiếc G - Class vẫn đỗ ở vị trí cũ, trong xe...không có ai.

Tịch La nổ máy rồi chạy đến trung tâm thương  ai Tinh Quang, mua quần áo và mỹ phẩm.

Dường như cô đã khôi phục trạng thái quý tộc đơn thuần trước đây, có hơi hưởng thụ, có hơi hoài niệm, mơ hồ thêm một chút không thích ứng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro