Chương 6: Phản diện chết do lắm mồm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuộc sống như vậy qua ba ngày, dường như Tông Trạm đã bốc hơi khỏi nhân gian.

Ban ngày thỉnh thoảng Tịch La đến công ty một chuyến, buổi tối ở nhà xem phim một mình. Cuộc sống bình lặng giống như những người phụ nữ văn phòng độc thân khác.

Trước một tiếng xảy ra chuyện, cô vẫn còn đang thầm chỉ trích Tông Trạm điên cuồng. Anh ta cố nói nhưng lời giật gân để mình nhượng bộ mà thôi.

Mười hai giờ đêm, cô ngồi trong phòng khách ăn kem, đặt Ipad lên đùi, trang tìm kiếm hiện lên giới thiệu vắn tắt về bộ đoàn 318.

Cô tắt tìm kiếm, ném luôn kem chưa ăn hết vào thùng rác: "Tám phần là tên chó đang chơi mình".

Tịch La vừa nói vừa ném Ipad qua một bên, kéo gấu váy chuẩn bị về phòng ngủ.

Căn hộ trong bóng đêm, yên ắng đến mức khiến nhịp tim đập rộn.

Cũng vì thế, bất kì tiếng động nào dù rất nhỏ cũng sẽ bị giác quan phóng đại vô số lần.

Huống hồ Tịch La vốn nhạy bén.

Cô dừng lại trước bàn trà, mắt sáng như đuốc nhìn cửa sổ kéo màn.

Trong phòng có đèn, màn cửa sổ che đi đường nét bên ngoài ban công.

Cô nheo mắt, cúi người vờ cầm Ipad, tranh thủ nhấc gối ôm, móc trong khe hở sofa một khẩu Desert Eagle màu đen.

Mở băng đạn ra, Tịch La thầm mắng, chỉ còn có ba viên. Cô không chần chừ xoay người về phòng ngủ tìm đạn trữ thì khóa cửa sổ bỗng truyền đến tiếng động. Là tiếng súng giảm thanh.

"Miranda, đồng bọn tốt của tôi".

Tiếng động ngoài ban công khàn khàn như tiếng loe rè ban đêm khiến người ta hết hồn.

Không biết có bao nhiêu người đến, nhưng lại chỉ có một người đàn ông mặc đồ đen vào phòng khách.

Đối phương cầm súng giảm thanh bằng một tay, thỉnh thoảng xoay tròn ống giảm thanh ở họng súng, gương mặt bị tóc mái che đi có vết phỏng rõ rệt.

"Chị M, lâu rồi không gặp, chị định không đến ôm tôi một cái nào à?"

Nhìn Tịch La như đang ôm Ipad nhưng thực chất lại giấu súng ở phía sau, cô mỉm cười chào đối phương: "Sài Ca thật thích đùa, ai lại ôm ấp súc sinh chứ, anh nói xem có đúng không?"

"Súc sinh?" Người được gọi là Sài Ca nhắm họng súng vào Tịch La, áp sát đến gần cô, cười nhạt:

"Trong mắt tôi, chị còn chẳng bằng súc sinh, chẳng phải tôi cũng không ghét bỏ chị à? Lúc trước đã hứa hẹn làm anh em hoạn nạn có nhau, nhưng chị đã làm gì?"

Tịch La nhìn họng súng của hắn, nhưng ánh mắt lại ngó ban công phía sau: "Nếu như anh dễ thương lượng thì giờ chúng ta vẫn có thể làm anh em rồi".

"Anh em? Vậy chị nói tôi nghe, rốt cuộc chị nằm vùng cho tổ chức đặc biệt nào thế? Nói rõ ràng một chút thì tối nay tôi bớt được một phát súng đấy".

Tịch La bình tĩnh đối mặt với Sài Ca, gió lạnh thổi vào từ ban công lướt qua váy cô, cặp đùi trắng muốt khiến người ta phải chú ý.

Cô cười, thờ ơ nói: "Nếu anh muốn biết đến thế , đến gần hơn đi, từ từ tôi nói anh nghe".

Tịch La cố kéo dài câu nói. Tuy Sài Ca hiếu kỳ nhưng vẫn biết cô xảo quyệt nên đi chậm, nhìn Ipad trước của đối phương: "Miranda, chị chỉ có một khẩu súng, có chắc đấu được".

"Đấu cái đầu anh".

Tịch La nhân lúc hắn đang nói nhảm, đập Ipad lên mặt đối phương, xoay người nhanh chóng chạy về phía sảnh cửa trước.

Đám người này thực sự liều mạng.

Tuy thân thủ cô khá nhưng cứng đầu cũng chỉ có một đường chết.

Tịch La chạy được hai bước, súng giảm thanh vang lên, không bắn vào chỗ hiểm, nhưng lại giống như trêu đùa lùng giết con mồi. Viên đạn sượt qua mắt cá chân cô, không xuyên vào da thịt nhưng để lại vết máu rõ ràng.

Mỗi bước chạy của cô đều có đạn lướt qua mắt cá chân.

Đau đớn khó tả khiến Tịch La ngã xuống, ngay khi vòng qua phòng khách, cô bỗng xoay người, dùn tư thế lùi lại, nổ ba phát súng đến Sài Ca.

Hai phát trúng tim đối phương, một phát bắn trượt. Sài Ca ôm ngực lui ra sau hai bước, cười khẽ xé áo khoác đen lộ ra áo chống đạn bên trong: "Chị M, chị thua rồi".

Tịch La biến mất khỏi hành lamg cánh cửa trước. Hơn một năm qua, cách đuổi giết này nhiều không kể siết, không đến mức khiến cô không thể đối phó.

Nhưng ngay khi cửa vừa kéo ra, họng súng đen ngòm đã chĩa vào trán cô.

Ngoài cửa có một gã đàn ông mặc đồ đen đeo khẩu trang, trên cổ tay xách theo hộp đồ ăn, dường như đang che giấu động tác giơ súng.

Đồng tử Tịch La co lại, nhìn camera gần thang máy, sau lưng truyền đến tiếng bước chân của Sài Ca: "Miranda, chị vẫn ác độc như vậy. Dù sao chúng ta cũng từng kết nghĩa, sao chị chả nhớ đến tình xưa thế?"

"Bà đây với anh thì có tình xưa gì?"

Người ngoài cửa dùng họng súng chĩa vào Tịch La, bức cô lại vào sảnh cửa trước. 

Lối chạy trốn bị ngăn lại Tịch La bị vây ở giữa. Ý đồ muốn giết cô rất rõ ràng, nhưng đối phương vân luôn nể tình. Sài Ca dùng súng giảm thanh chĩa vào huyệt thái  dương của Tịch La, cúi người áp sát cô: '' Trở mặt không nhận người thật? Cô cho là bám càng được nhà họ Tông trong nước là có thể không còn lo lắng? Thế tối nay là sao? Không nổi một bóng người, Ba Tông cũng bỏ cô rồi à?''

Tịch La đón họng súng đối phương không sợ hãi, cười lạnh dựa vào vách tường phía sau: ''Sao anh biết anh ta bỏ tôi?''

''Loại đàn bà chỉ biết lợi ích như chị, Ba Tông có ngu mới làm vệ sĩ cho chị, chắc là anh ta đã chơi chán rồi''.

Không biết Sài Ca nghĩ đến điều gì, ánh mắt tối sầm, dùng sức chĩa vào đầu Tịch La: ''Những kẻ như bọn này căm hận nhất lũ nằm vùng, người trước đó chết như thế nào, chị còn ấn tượng không?''

Tịch La giơ tay gạt súng giảm thanh của đối phương ra: ''Được rồi, anh khỏi phải dọa, nếu có gan động vào tôi thật, cần gì phải nói nhảm nhiều thế? Anh có xem phim không, nhân vật phản diện chết vì lắm mồm đấy, tôi thấy anh cũng sắp nối gót rồi''.

Sài Ca không giận, chỉ trở tay tát cô một cái: ''Cái miệng của cô đúng là khiến người ta tức chết. Miranda, đồ đâu?''

''Vật bảo toàn tính mạng, nếu là anh thì anh có lấy ra không?'' Tịch La liếm môi rồi nhân lúc đối phương sơ ý, nâng đầu gối thúc vào hạ thân của đối phương: ''Đồng bọn tốt, đáp lễ đây''.

Sài Ca nhận ra mục đích của cô, nghiêng người tránh đi nhưng vẫn bị trúng đòn.

Hắn vịn một tay lên tường, tát cô thật mạnh, không giận mà còn cười: ''Chị cũng biết mấy trò khốn vạt này, đừng nóng vội, về đại bản doanh của chúng ta rồi, đám anh em kia sẽ chiêu đãi chị thật đoàng hoàng.''

Tịch La cứng đầu, mềm cứng đều không ưng, khoanh tay trước ngực nhìn mắt cá chân chảy máu, lẳng lặng thở dài: ''Nếu anh còn làm lơ thì tôi phải theo họ thật đấy. Đến lúc đó tôi mà không chịu nổi hành hạ đanh phải đầu hàng, anh đừng trách sao tôi không nhắc trước, Thủ - Trưởng.''

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro