Chương 51: Giả vờ đến nghiện luôn rồi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tịch La liếc mắt: “Mẹ à, anh ấy không cần…”

“Lo ăn bít tết của con đi.” Bà Tịch la rầy, lại cười nhìn Tông Trạm: “Người trẻ tuổi mấy đứa lần đầu kinh doanh, khó tránh khỏi thiếu kinh nghiệm. Là người nhà cả, cháu đừng khách sáo với hai bác.”

Tông Trạm cảm ơn, đồng thời trả lời khéo léo: “Đương nhiên sẽ không khách sáo rồi, đến lúc đó mong hai bác không kiệm lời chỉ dạy.”

Tịch La lấy đầu gối đụng anh ta, nghiêng đầu nói: “Anh giả vờ đến nghiện rồi à?”

“Không giả vờ.” Đôi môi Tông Trạm ngập hương rượu, kề sát bên tại cô ta trêu chọc: “Lời thật lòng.”

Tịch La nuốt nước miếng: “Uống ít thôi, say rồi cũng đừng mong em chăm sóc anh.”

“Anh bảo em chăm sóc anh bao giờ?” Tông Trạm cầm tay cô dưới bàn: “Anh vẫn tự biết sức mình.”

Tịch La nghiêng vai áp sát anh ta: “Nói nghe như em bạc đãi anh vậy, có còn thể diện…” hay không?

“Không cần.” Tông Trạm cong môi, thấp giọng nói: “Em chịu trách nhiệm cho cảm giác của anh là đủ rồi.”

Một lời hại nghĩa, nhưng Tịch La nghe hiểu.

Sau khi ăn xong, vẫn chưa đến tám giờ tối.

Tịch La định kéo Tông Trạm tản bộ ở sân sau, nhưng ba mẹ cô ta lại bảo họ qua phòng khách ăn trái cây.

Góc bàn trà vẫn đặt hộp quà chưa mở ra.

Tịch La ngậm miếng táo, ngẩng đầu ra hiệu: “Ba, ba không định mở ra xem sao?”

Mặc dù không biết nguyên do gì ba mẹ cho rằng gia thế của Tông Trạm tầm thường, nhưng chỉ cần họ mở quà ra, chắc chắn sẽ đổi cách nhìn.

Ông bà Tịch nhìn hộp quà tuyệt đẹp, thật ra không mong đợi gì mấy.

Chắc chỉ là đồ chăm sóc sức khỏe bình thường hay trái cây gì đó thôi.

Hai vợ chồng thoáng nhìn nhau, vì phải nắm chặt con rể không dễ gì có được mà đồng ý: “Được, vậy chúng ta cùng mở ra xem.”

Tịch Trạch nhanh nhẹn cầm hộp quà lên, ngay khi đặt xuống còn lắc hai cái rất nhẹ.

Ông Tịch vừa mở vừa tận tình khuyên bảo: “Bọn trẻ các con kiếm tiền không dễ gì, ghé chơi là được rồi, đừng dùng tiền quá, hai bác không thiếu thứ gì cả.”

Tuy hai vợ chồng di cư đã nhiều năm, nhưng vẫn giữ được tư tưởng và ý thức truyền thống tốt đẹp trong nước.

Giấy gói hộp quà đầu tiên mở ra, hộp gỗ rượu vang màu nâu xuất hiện.

Ông Tịch không chú ý đến ký hiệu phía trên, bình tĩnh trêu chọc: “Đây là rượu vang nhỉ, Tiểu Tông có lòng rồi, bình sinh bác có hai sở thích là xì gà và rượu…”

Khi hộp gỗ được mở ra, ông còn chưa nói hết lời đã im bặt, trố mắt nghẹn họng nhìn rượu vang bên trong, hơi thở nhanh hơn: “Đây… đây là…”

Bà Tịch và Tịch Trạch cũng sáp lại.

Tịch La ung dung giải thích: “Chateau Margaux năm 1787, chắc không bằng Romanée Conti 1990 của ba đâu.”

“Không bằng cái gì!” Ông kích động bác lại Tịch La: “Tông… Tông à, cháu mua rượu này sao?”

Tông Trạm nghịch ngón tay Tịch La, bình tĩnh nói: “Là một người bạn cất giữ, biết bác thích rượu vang nên cố ý mua lại cho bác nếm thử xem sao.”

Nếm thử xem sao?

Ông Tịch vuốt ve thân chai như nhặt được báu vật: “Chateau Margaux năm 1787, thế mà bạn cháu lại bán cho cháu sao?”

Tông Trạm gật đầu: “Nhà anh ấy nhiều lắm.”

Ông Tịch: “Bạn cháu là nhà sưu tầm à?”

“Không phải nhà sưu tầm.” Tịch La muốn cười nhưng không được, ngồi thẳng vai: “Là cậu Hai William.”

“Cái người cưới Công chúa Margaret?”

“Phải.”

Ông bà Tịch thoáng nhìn nhau rồi trầm ngâm.

Con gái nhà họ là bạn thân của Margaret, chắc là con bé giới thiệu cho Tiểu Tông nhỉ?

Hai vợ chồng ổn định tâm trạng, tiếp tục mở gói quà thứ hai.

Hộp rất nhỏ, ông Tịch đoán có thể là xì gà.

Nhưng ông không lên tiếng nữa, bình tĩnh mở gói quà.

Có chai rượu vang bày ra đó, chắc quà sau là quà ra mắt bình thường thôi.

Nhưng ngay khi mở túi ra, ông Tịch lại tiếp tục hoài nghi cuộc đời: “Mayan…

Tông Trạm cong môi, dựa tay vịn sofa nói: “Là xì gà Mayan Sicars, bác trai rất có mắt nhìn.”

“Bác vào phòng vệ sinh một lát, mọi người cứ trò chuyện đi.”

Ông Tịch dè đặt đóng lại hộp xì gà làm từ xương lạc đà, nhanh chóng rời khỏi phòng khách.

Ông đi đến sân sau, lấy điện thoại gọi cho trợ lý: “Cậu chắc chắn gia cảnh Tông Trạm là kinh doanh nhỏ ở Thủ Đô sao?”

“Đúng thế, ngài Tịch, có chuyện gì sao?”

Ông Tịch hít một hơi sâu, làm gì có gia đình kinh doanh nhỏ nào mua nổi một điếu xì gà giá năm trăm nghìn, lại còn tặng ông đến mười điếu?

Trợ lý thoáng yên lặng, thử thăm dò: “Ngài Tịch, có phải có vấn đề gì không?”

“Vấn đề lớn lắm.” Ông Tịch lấy lại bình tĩnh: “Cậu chắc chắn là kinh doanh nhỏ chứ không phải siêu thị dây chuyền quốc tế à?”

“Thật sự là kinh doanh nhỏ mà.” Trợ lý vội lật hồ sơ mình điều tra được: “Tông trong tông sư, Chiến trong chiến tranh, trong nhà có người đi lính, trên có bảy chị gái, dưới có một người em trai, chính là anh ta.”

Ông Tịch nhắm mắt: “Cái gì mà Chiến trong chiến tranh, người ta là Trạm trong trạm lam.”

Tông Trạm chứ đâu phải Tông Chiến!

Trợ lý ngại ngùng giải thích: “Ngài Tịch, đúng là có người Trạm trong trạm lam thật, nhưng tin tức khá cơ mật.

Thám tử tư nói với tôi, lúc đầu họ điều tra Trạm trong trạm lam, nhưng nhận được cảnh báo từ Bộ Thông tin quốc gia.”

Ông Tịch: “Cắt tiền thưởng tháng này của cậu!”

Kết thúc cuộc gọi, ông Tịch cảm thấy thật là đồ ăn hại.

Trước đó ông tiếp đãi Tiểu Tông bằng Romanée Conti 1990, thế có khác nào múa rìu qua mắt thợ đâu?

Tông Trạm với thân phận thuộc cơ mật quốc gia, còn là bạn của cậu Hai William.

Xâu chuỗi lại mọi thông tin, ông Tịch hết hồn. Cậu Hai William là anh em kết nghĩa với Tổng giám mục Thương Thiếu Diễn, chắc chắn quan hệ của Tông Trạm với Tổng giám mục cũng không tồi rồi.

Ông Tịch ôm ngực, hít thở không thông.

Con gái ông xuất sắc thật!

Ông quay lại phòng khách, cố ra vẻ bình tĩnh nói: “Tiểu Trạm à, lần đầu ghé nhà mà cháu đã tặng quà quý giá đến vậy rồi, vợ chồng bác áy náy lắm.”

“Quà ít ý nhiều, hai bác không ngại là tốt rồi.”

Ông Tịch liếc xì gà: “Chắc chắn hai bác không ngại, nhưng không thể tùy tiện nhận quà quý giá như thế được. Dù gì hai đứa cũng chưa thân mật đến thế, hai bác…”

Tông Trạm tiếp lời:“Bác trai, quà chỉ là thả săn sắt bắt cá rô. Cháu ghé thăm chuyện này chủ yếu là muốn đề cập chuyện hôn sự với hai bác. Cháu và Tiểu La đã quen nhau hơn hai năm, đôi bên cũng đã đến tuổi cưới xin, nếu hai bác đồng ý, cháu sẽ nhanh chóng sắp xếp hôn lễ để cưới cô ấy về nhà.”

Tịch La bỗng cong ngón tay, nhỏ giọng phản bác: “Ai ở bên anh hơn hai năm chứ …”

Tông Trạm cong môi nghiền ngẫm: “Thế không phải à?”

Nói đúng ra thì không phải, nhưng nếu khái quát mơ hồ thì đúng là đã quen nhau hơn hai năm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro