Chương 52: Hôn lễ của Hạ Hạ định vào tháng bảy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thật ra ông bà Tịch La rất sáng suốt. Dù ông đã đoán được lại lịch Tông Trạm rất lớn, nhưng không hề nịnh nọt hùa theo.

Ông nhìn Tịch La, trịnh trọng lên tiếng: “Tiểu La, kết hôn là chuyện lớn, ba mẹ tôn trọng ý kiến của con.”

Ngay lập tức, ánh mắt mọi người đều tập trung vào Tịch La.

Cô không vội trả lời, cụp mắt nhìn ngón tay đột ngột căng thẳng của Tông Trạm.

Anh ta đang đợi, và cũng rất hồi hộp.

Tịch La cười xấu xa, cào vào mu bàn tay Tông Trạm, nói dứt khoát: “Em đồng ý.”

Cứ thế, Tịch La đã tự gả mình đi, gả cho người đàn ông cô tự chọn, gả cho tình yêu mà cô vẫn luôn không tin tưởng.

Tịch La và Tông Trạm ở Anh nửa tháng, ngoại trừ bầu bạn với ba mẹ thì chuẩn bị hồ sơ liên quan đến vấn đề đổi quốc tịch.

Trong tuần tháng Năm, họ lên máy bay về nước.

Ông bà Tịch tiễn đưa mà lòng không nỡ, dặn dò họ nhanh chóng quyết định chi tiết hôn lễ.

***

Nhà họ Tông ở Thủ đô.

Tông Hạc Tùng vỗ đùi cười toét miệng: “Tiểu Tịch à, ngồi máy bay mệt không? Mệt thì đi nghỉ, đừng khách sáo.”

“Dạ, không mệt, cháu có thể chơi mấy ván mạt chược với bác nữa.”

Tông Hạc Tùng cười vui, vô cùng hài lòng với cô con dâu này.

Không lâu sau, Tịch La vào phòng vệ sinh, Tông Hạc Tùng vội dặn Lương Uyển Hoa: “Con gọi cho Tiểu Duyệt, khéo sao mai là cuối tuần, bảo con bé và Lê Quân dành ra thời gian về một chuyến, cả nhà chúng ta cùng dùng bữa.”

“Dạ vâng, ba.”

Tông Hạc Tùng lại bảo quản gia Trần chọn ngày lành tháng tốt, sợ con dâu đã tới tay rồi còn chạy mất.

Nhà chính họ Tông rộng lớn như vậy, bắt đầu từ hôm nay, có thể nghe tiếng cười sảng khoái của ông cụ Tông ở bất kỳ đâu và bất kỳ lúc nào.

Mười giờ tối, Tịch La nằm sấp trên giường, mặt mày khá mệt mỏi.

Tông Trạm đẩy cửa phòng tắm, từng bước đến gần cô, xoa đầu cô hỏi: “Mệt rồi?”

Tịch La không lên tiếng, uể oải cụp mắt. Tông Trạm nghiêng người ngồi xuống: “Mệt rồi còn cố, tự mình chịu tội.”

“Anh có biết anh quyến rũ nhất vào lúc nào không?” Tịch La vùi mặt vào khuỷu tay, giọng hơi khó chịu.

“Bằng lòng lắng nghe.”

Tịch La nghiêng đầu: “Lúc anh không lên tiếng.”

Tông Trạm bật cười, đỡ vai kéo cô vào lòng mình: “Ghét bỏ anh thế à?”

Tịch La tựa gáy lên tay anh ta, ngẩng đầu nhìn gương mặt anh tuấn dưới ánh đèn: “Tông Trạm, anh thật sự muốn kết hôn với em sao?”

“Sao nào? Sợ anh thoái hôn hay em muốn đào hôn?”

Tịch La chọc quai hàm anh ta: “Em nhiều khuyết điểm lắm, không dịu dàng được như cháu gái anh. Sau khi kết hôn, nếu anh bỗng dưng nhận thấy em không phải một người vợ phù hợp thì đừng có giấu, nói thẳng cho em biết, có thể chúng ta mới chia tay vui vẻ được.”

Tông Trạm: “…”

Anh ta vuốt cằm, ánh mắt lạnh lẽo: “Còn chưa kết hôn đã tính chuyện ly hôn?”

“Đề phòng lỡ như thôi.” Tịch La miễn cưỡng ngồi dậy: “Mọi người kết hôn chẳng phải đều chạy đi ly hôn hết sao. Xác suất ly hôn tăng cao, thời gian chúng ta ở chung với nhau cũng không lâu, có nhiều việc nên nói rõ vẫn hơn.”

“Đừng nói kế tiếp em định ký hợp đồng trước hôn nhân đấy?”

Tịch La nhướng mày: “Đến chuyện này mà anh cũng đoán được à?”

Tông Trạm đáp lại bằng yên lặng, dù không lên tiếng, đường nét lạnh lùng vẫn lộ rõ không vui.

Thoáng chốc, anh ta kẹp cằm Tịch La, trịnh trọng hỏi: “Ký hợp đồng rồi, em có thể yên tâm kết hôn với anh?”

“Không ký vẫn có thể kết hôn với anh.” Tịch La quẹt cằm lên ngón tay anh ta: “Hợp đồng không phải vấn đề chính, em chỉ muốn anh biết rằng, em không làm nổi vợ hiền dâu đảm mà một người đàn ông sẽ thích. Với em, sự nghiệp và gia đình sẽ ngang hàng, em không thể hy sinh sự nghiệp vì gia đình được.”

Cô không thiếu tiền, dù có làm bà nội trợ vẫn có thể tự cung tự cấp được, nhưng việc ấy sẽ khiến cô mất đi giá trị bản thân.

Ngày qua ngày vất vả vì gia đình, sau cùng cô cũng chỉ có thể biến thành thiếu phụ lẳng lặng trả giá.

Tịch La rất lý trí, cô biết rõ đàn ông lời ngon tiếng ngọt trước khi cưới sẽ không thể chịu nổi cuộc sống bình đạm về sau, vì điểm cuối của tình yêu là tình thân bầu bạn gắn bó.

Tông Trạm nghiêm túc đánh giá vẻ mặt của Tịch La, không thấy sự hối hận và chần chừ đã dự đoán.

Anh ta cong môi, trầm giọng gỡ bỏ băn khoăn của cô: “Tịch La, anh hiểu rõ em là kiểu phụ nữ thế nào còn hơn em nữa. Nếu anh cần vợ hiền dâu thảo đã kết hôn từ tám trăm năm trước rồi, vốn không chờ đến lúc em gặp anh đâu. Còn về sự nghiệp, dù chúng ta kết hôn hay bên nhau, em đều có thể được làm theo ý mình. Kết hôn là nguyện vọng
muốn cưới em về, chứ không phải muốn ràng buộc em, em yên tâm rồi chứ?”

Tịch La bình tĩnh đối mặt với Tông Trạm, ba giây sau, cô hài lòng nhào vào ngực anh ta: “Ừ, vậy ngủ thôi, em mệt quá.”

Tông Trạm mỉm cười xoa đầu cô: “Không tắm sao?”

Cô nũng nịu trong ngực anh ta: “Vừa mệt vừa buồn ngủ, không nhúc nhích nổi.”

“Nằm đó đi, anh lấy khăn lau cho em.”

Tịch La xoay người nằm xuống, cố ý hỏi: “Có được không vậy? Phiền anh lắm không?”

Tông Trạm liếc cô, cười xấu xa: “Không phiền, anh thích lao động tay chân ấy mà.”

Tịch La: “???”

Bầu không khí là lạ rồi đấy.

Sau đó, quả thật Tông Trạm lấy khăn lau người cho Tịch La, chẳng những thế còn săn sóc xoa bóp toàn thân cho cô.

Đến lúc Tịch La mơ màng buồn ngủ, anh ta chỉnh ánh sáng đèn, cúi xuống đè lên người cô: “Cưng à, đến lúc em săn sóc cảm nhận của anh rồi đấy.”

Tịch La nheo cặp mắt hồ ly, chưa kịp từ chối thì đôi môi đỏ mọng đã bị ngậm lấy.

Có lẽ khuyết điểm của Tông Trạm còn nhiều hơn nữa, nhưng anh ta có một ưu điểm trí mạng là bao dung và cưng chiều cô vô hạn.

Nếu có thể cứ thể sống cả đời này, thật ra cũng không tệ.

Hôm sau, Tông Duyệt và Lê Quân đến Thủ Đô.

Tông Duyệt mang thai hơn ba tháng, thân mình vẫn gầy yếu, bụng cũng không lộ ra nhiều.

Cô rất bình thản đón nhận sự thật Tịch La sắp thành mợ Ba của mình, vì mọi chuyện sớm đã có dấu vết rồi.

Gần trưa, đàn ông ngồi trò chuyện với nhau trong phòng trà, Tông Duyệt và Lương Uyển Hoa, cùng Tịch La bàn bạc về đám cưới.

“Đến lúc đó, em có muốn về Anh tổ chức một lần không?”

Lương Uyển Hoa và Tịch La không quá quen thân, nhưng sắp thành chị em dâu rồi, đương nhiên cũng dốc hết sức bàn tính.

Tông Duyệt gật đầu phụ họa: “Phải làm chứ, lúc con và anh Quân đám cưới cũng tổ chức hai lần mà.”

Tịch La bĩu môi: “Một là được rồi, hai lần thì phiền quá.”

Tông Duyệt và Lương Uyển Hoa lẳng lặng nhìn nhau, không dám khuyên bảo nhiều. Tông Duyệt hỏi: “Thế chị định ngày tháng kết hôn chưa?”

“Hôm qua lão Trần chọn mấy ngày, tháng Sáu, Bảy, Tám đều có ngày tốt, để xem ý của ông cụ vậy.”

Không biết Tông Duyệt nghĩ đến điều gì mà chau mày lầm bầm: “Nếu là tháng Bảy thì có đụng độ đấy.”

“Đụng độ gì?” Lương Uyển Hoa và Tịch La cùng nhìn sang.

Tông Duyệt gãi đầu: “Lúc trước con có nghe Tiếu Tiếu nhắc, hình như hôn lễ của Hạ Hạ và anh Vân định vào tháng Bảy.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro