Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tiểu tử, ngươi coi ta là hộp thuốc miễn phí phải không?"

Tiêu Viêm ngồi xếp bằng dưới đất, tay gác lên đùi, bàn tay chống má phải, mắt đen đầy hứng thú nhìn cô gái mê man trong lòng ngực cậu trai tóc nâu và cả cậu ta nữa.

Rõ ràng chỉ là một câu hỏi bình thường, thậm chí còn mang ý vị châm biếm nữa nhưng không rõ vì sao, Mạc Phàm lại ngửi ra tia nguy hiểm từ giọng nói của đại nhân vật trước mặt mình. Lòng cầu sinh bỗng nhiên trỗi dậy một cách mạnh mẽ, Mạc Phàm vội vàng lắc đầu phủ nhận câu hỏi của Tiêu Viêm, mỉm cười ha ha giải thích cho hành động của mình.

"Không hề có! Oan uổng quá Tiêu đại ca ơi, em nào dám coi anh là hộp thuốc miễn phí!"

Tiêu Viêm cười không đáp. Hắn nhìn cô gái tóc vàng kia, hay nói đúng hơn là nhìn bộ trang phục và vết thương ở chân đang chuyển từ màu tím sang đen.

"Ngươi biết lựa người để cứu đấy. Nếu người là do ngươi cứu thì ngươi tự giải quyết đi, mớ kiến thức ta nói hôm trước chắc đủ để ngươi chữa trị cho cô ấy rồi."

Thanh niên tóc đen để lại hai câu cho Mạc Phàm, Đế Viêm đột ngột xuất hiện vào bao vây lấy thân hình của của người thanh niên.

"Nên trở về thôi. Lần này có nhiều việc cần phải giải quyết đây." 

Tiêu Viêm rũ mi mắt, trong lòng suy nghĩ tính toán một hồi.

Khi ngọn lửa tắt hoàn toàn, thân ảnh lẫn khí tức của Tiêu Viêm dường như chưa từng tồn tại ở chỗ này. Hang động vốn đã vắng vẻ lại càng thêm vắng lặng, hiện giờ chỉ có Mạc Phàm và cô gái hôn mê đang trúng độc đứng tại đây.

Mồ hôi lạnh trượt dài trên trán, Mạc Phàm quay đầu nhìn quanh một lúc, xác định Tiêu Viêm đã rời khỏi mới dám thở dài.

 Nam chính có khác, ngồi yên một chỗ cũng khiến người ta run bần bật. Mạc Phàm cứ tưởng Tiêu Viêm bật lửa thiêu chết cậu rồi chứ, ai dè lòng khoan dung của người đẹp vẫn còn nên mới nói hai câu rồi đi mất. Nói tóm lại, sau này cậu làm chuyện gì cũng phải cẩn thận, lỡ chọc vị đại nhân này tức giận thì mạng nhỏ của cậu coi như đi luôn.

Cơ mà cậu chỉ mới cứu một cô gái xinh đẹp về đã có phát tính tình rồi, sau này lỡ dẫn Tuyết Tuyết hay Kiều Kiều về chơi thì chẳng lẽ anh ta nổi điên à?

Nhân sinh thật khó hiểu. Rõ ràng trong tiểu thuyết nói Tiêu Viêm là người phong lưu, hồng nhan tri kỷ đầy người. Sao đến chỗ cậu thì anh ta như đóa sen trắng tinh khiết chưa nhiễm bụi trần thế? Lẽ nào ông trời gửi Viêm Đế hàng giả đến chỗ mình à?

Tiêu Viêm: ...

Tiểu tử, có bệnh thì trị. Ta không ngại để Đế Viêm nướng ngươi một lần đâu.

Nếu Tiêu Viêm nghe được tiếng lòng của Mạc Phàm, chỉ sợ bạn học Mạc nào đó không thể đứng đây nhảy nhót tươi cười thoải mái. Viêm Đế nổi giận thì cho mười cái mạng cũng không ai dám cản lại, dù là bạn thân Võ Tổ hay sư phụ Dược Trần.

Mạc Phàm nên may mắn vì Tiêu Viêm không biết thuật đọc tâm, bằng không cậu ta mất xác lúc nào không rõ.

Cậu trai tóc nâu thả cô gái lên giường, nhìn độc tố đang lan ra từ mắt cá chân đến cẳng chân. Mạc Phàm vò đầu bức tai đầy phiền muộn, miệng lẩm bẩm than thở cho số phận cu li của mình.

"Lại phải chạy ra ngoài một chuyến kiếm thuốc. Ài, đại lão đi mất thì việc gì cũng thật bất tiện!"


Đã mấy tháng trôi qua từ lúc Tiêu Viêm biến mất ở hồ Động Đình. Trong mấy tháng này, Mạc Phàm làm rất nhiều chuyện khiến người khác kinh ngạc trong độ tuổi còn quá trẻ của mình. 

Việc đầu tiên, Mạc Phàm hợp tác với Ly Mạn - cô gái quân đội cậu cứu về mấy bữa trước rồi dẫn người anh em cây khế từ bé của mình - Trương Tiểu Hầu đi giết hai con yêu ma cấp Thống lĩnh, thậm chí tiện tay giúp tiểu đệ nhà mình lấy Linh chủng hệ Thổ. Kế hoạch thành công một cách hoàn mỹ, Mạc Phàm nhận được phần thưởng xứng đáng từ chỗ Ly Mạn, sau đó theo Trương Tiểu Hầu trở về quân bộ của Trảm Không, tịnh dưỡng gần một tháng mới rời đi.

Chuyện thứ hai, sau khi tác dụng phụ của hệ Ác ma biến mất, Mạc Phàm đồng ý thỉnh cầu của cô gái Đường Nguyệt dạy học hồi cấp 3. Cậu và Đường Nguyệt hộ tống đồ đằng Huyền Xà đến ngọn núi chuyên dùng để giấu Huyền Xà vượt qua thời kỳ lột da yếu ớt của mình. Vốn tưởng rằng chuyện này sẽ đơn giản nhưng mọi việc bắt đầu vượt qua kiểm soát của cậu. Hàng Châu xảy ra ôn dịch, mọi nghi ngờ lẫn tội lỗi đổ lên đầu Huyền Xà. Cùng lúc đó bộ tộc Bạch Ma Ưng tập kích thành Hàng Châu, lần này yêu ma cấp Quân chủ - Ngân Sắc Khung Chủ tự mình xuất thân chinh chiến. Trải qua bao khó khăn, mọi chuyện đều được giải quyết êm đại, thủ phạm đứng sau tất cả - La Miện bị độc tố của đồ đằng Huyền Xà hành hạ, muốn chết không được muốn sống không xong. Mạc Phàm nhận được phúc lợi từ đồ đằng Huyền Xà là mảnh vảy siêu cứng của yêu ma thượng cổ tồn tại gần mấy ngàn năm.

Câu chuyện thứ ba, Mạc Phàm trở về học phủ Minh Châu. Với thực lực của mình, Mạc Phàm chuyển hệ viện từ hệ Triệu hoán sang hệ Hỏa ở chủ giáo khu trong Minh Châu. Không thể không nói cậu ta đi đâu cũng có thể gây chuyện được. Ngày đầu vào lớp học mới, Mạc Phàm cãi tay đôi với thầy giáo chủ nhiệm của viện hệ Hỏa, thậm chí còn thách thức toàn bộ sinh viên ngồi trong lớp. Tất nhiên cậu ta có tư bản để cãi tay đôi với thầy chủ nhiệm, tư bản của Mạc Phàm là thiên phú song hệ và thực lực siêu quần vượt qua bạn cùng lứa.

Và chuyện thứ tư, vì muốn tăng nhanh thời gian chế tạo bộ giáp mới từ vả Huyền Xà, Mạc Phàm nhận một phi vụ tưởng chừng chỉ có trong huyền thoại: Đi kiếm quỷ hút máu và bẻ gãy hai cái răng nanh của con quỷ đó để làm nguyên liệu chế tạo cho bộ giáp của mình. Mạc Phàm không chỉ kiếm được răng nanh của quỷ hút máu, cậu ta tiện tay giết luôn con quỷ hút máu kia. Chẳng qua chuyện này xảy ra sự cố không ai ngờ tới, Liễu Như - em gái song sinh của Liễu Nhàn, nạn nhân bị quỷ hút máu giết trở thành chủng loại đã giết chị gái cô. Rốt cuộc có lời an ủi của Mạc Phàm, Liễu Như mới nghĩ thoáng hơn một chút. Đương nhiên, cô cần thời gian để suy nghĩ thông suốt về chuyện này, đồng thời cũng chấp nhận thân phận mới của mình.

Trong quá trình giết quỷ hút máu này có một vài chuyện khiến Mạc Phàm lưu ý. Ba của Linh Linh, một thợ săn đại sư đỉnh cấp chết không rõ ràng, vong hồn của ông ấy có màu ám huyết giống màu sắc tinh hồn của tên quỷ hút máu.

Lãnh Thanh, chị gái Linh Linh vì chuyện này điều tra rất lâu nhưng thứ cô nhận được là sự đe dọa về tính mạng. Mạc Phàm ngạc nhiên vô cùng vì thân phận phó thẩm phán trưởng Hội Thẩm Phán của Lãnh Thanh cũng bó tay không biện pháp.

Việc này chỉ có thể điều tra từ từ thôi, nếu ngay cả Lãnh Thanh bị đe dọa thì một tên pháp sư trung giai cỏn con như cậu chết mất xác hồi nào không rõ.


"Từ Cam Túc bay đến Đôn Hoàng thì hẳn đến Bắc Giác Chước Nguyên rất nhanh nhỉ? Tính ra thời gian đi đi lại lại cũng mới được nửa tháng, vừa khéo tham dự tuần khiêu chiến thứ hai của tháng sau."

Mạc Phàm lẩm bẩm một lúc, cho ra thời gian chuẩn xác nhất rồi quyết định lập đội đi ngay tức khắc. Viêm Cơ nghe mùi ngưu bức thế, thân là pháp sư hệ Triệu hoán sao Mạc Phàm lại không muốn chứ?

Kiếm ra được thì dụ dỗ em nó ký khế ước với mình, còn nếu kiếm không ra thì coi như chuyến đi Chước Nguyên là một buổi rèn luyện nhằm tăng tiến thực lực. Dù sao cái nào cũng có lợi, khác nhau giữa chúng là lợi ít hay nhiều mà thôi.

"Chúc cậu may mắn. Nếu kiếm được Viêm Cơ thì nhớ cho người anh em này ngó xem một tí, tiện thể càn quét luôn chủ giáo khu học phủ Minh Châu!"

Triệu Mãn Diên bất đắc dĩ trước hành động của Mạc Phàm. Cậu ta xoay lưng tính rời đi thì bị Mạc Phàm xách cổ áo kéo ngược về.

"Chúc may mắn quả trứng ấy! Ai bảo với cậu là anh đây đi một mình?"

Triệu Mãn Diên: Meo meo meo???

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro