edit - điều ước thành hiện thực

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

note:

— bản edit chưa có sự cho phép của tác giả, vui lòng không mang khỏi Wattpad.

— bản edit chỉ có thể đúng 50-70%, sẽ có những lúc sai sót nên các bạn thoải mái góp ý nhé.

— truyện có chi tiết r18, các bạn cân nhắc.

— tác giả: backto2016

— link tác phẩm gốc: https://archiveofourown.org/works/48041428

Summary:

“Đúng vậy, vào khoảnh khắc gần như sụp đổ ấy, em cần cần một người ôm chặt lấy mình, và người đó tốt nhất là Moon Hyunjoon, tốt nhất chỉ là Moon Hyunjoon.”

----

Work text:

Mọi chuyện bắt đầu trở nên không ổn từ buổi sáng.

Chuông báo thức reo đúng 10 giờ sáng, Choi Wooje ngáp một cái, dụi dụi mắt rồi đến bồn rửa mặt. Trong đầu cậu đầy ắp những suy nghĩ về trận đấu chiều nay, lúc mơ thấy hay kể cả lúc tỉnh giấc cũng là về trận đấu ấy.

Trong phòng thoang thoảng mùi rượu sake, Choi Wooje không quan tâm đến chuyện này, chỉ nghĩ rằng có thể vài ngày trước chai sake bị mở ra và không được đậy kín hoặc bị anh Minhyunh hay những người khác vô tình làm đổ làm cho mùi rượu lan ra.

Thi thoảng vị trí sau gáy bị đau nhức đến mức không thể quên đi nó. Sau khi rửa mặt xong, Choi Wooje đặc biệt đứng trước gương kéo cổ áo xuống quan sát kĩ lưỡng.

Khi nào nó được dán lên vậy? Choi Wooje cẩn thận gỡ miếng cao dán bên trái cổ ra, da dưới miếng dán có màu tím nhạt, rất nổi bật. Người đi đường trên nhớ lại một cách tỉ mỉ, dạo gần đây cậu không hề bị thương.

Choi Wooje bối rối đặt tay lên chỗ bầm tím mới, cảm giác tê dại lập tức lan khắp cơ thể, không nhịn được mà kêu lên một tiếng hừ nhẹ, cảm giác kỳ lạ làm cậu ngạc nhiên đứng yên tại chỗ.

Đúng lúc đó, xạ thủ họ Lee gõ cửa phòng: "Wooje à, xuống nhanh lên, mọi người đang chờ mỗi em thôi đấy!"

"Dạ! Em xuống ngay đây Minhyeong - hyung, hai phút nữa!" Choi Wooje vội vàng trả lời, cậu không muốn làm phiền người khác, sợ mọi người vì mình mà tốn thời gian nên liền đặt cốc súc miệng về chỗ cũ, vứt miếng cao dán vào thùng rác bên cạnh nhà vệ sinh rồi lấy túi và áo khoác đã chuẩn bị sẵn từ tối hôm qua ra khỏi cửa.

Trên giá để đồ, một hộp băng dán kiềm chế và một vỉ thuốc chưa dùng lặng lẽ nằm đó, trên hộp có ghi chú một mảnh giấy nhỏ với ngày tháng hôm nay.

Trên xe chỉ còn lại ghế ngồi bên cạnh người đi rừng, còn có cả túi của anh ấy. Không rõ vì đến muộn mà cảm thấy ngại hay do những tâm tư được giấu kín trong bị phát hiện, trong lòng Choi Wooje lại đau không ngừng. Cậu đương nhiên biết rằng anh Minseok cố ý để lại chỗ ngồi cho họ, hoặc nói chính xác hơn là cho cậu, một chút mánh khóe tinh tế khi làm bạn.

Choi Wooje chỉnh lại gấu áo đồng phục, chỉnh lại những nếp nhăn như hệt nó tồn tại, mọi suy nghĩ mơ màng đều bị gạt bỏ sang một bên, giả vờ bình tĩnh đi tới, lòng đầy cảm động nhìn về phía Ryu Minseok. Đàn anh Minseok luôn nghĩ cho cậu rất nhiều. Người chơi hỗ trợ  tập trung hoàn toàn vào người chơi xạ thủ ở bên cạnh, hiếm khi không đáp lại ánh mắt của cậu em mà chỉ nói chuyện với Lee Minhyeong.

Thực ra, những chuyện tương tự đã xảy ra vô số lần. Mỗi lần, người đi đường trên đều tự hỏi liệu vị đi rừng cùng đội có phát hiện ra những tâm tư được giấu kín của mình không?

"Làm sao thế Wooje?" Moon Hyunjoon tự nhiên khoác vai Choi Wooje, nghiêng đầu về phía tai cậu kiên nhẫn hỏi, "Sao nhóc cứ nhìn về phía thằng Minhyeong vậy?"

Đó là giọng điệu mà Choi Wooje cảm thấy hoàn toàn xa lạ, khiến cậu nhớ lại lúc trước khi cùng Moon Hyunjoon xem "Transfer Love", cảnh người em trai yêu quý nói chuyện với chị gái mà người cậu ấy thầm yêu.

Lúc đó, Choi Wooje vốn không hứng thú với chương trình này, chỉ chăm chú nhìn Moon Hyunjoon đang tập trung xem, trong đầu lại hiện lên cảnh anh trai đi rừng dùng giọng nói trầm thấp đầy cưng chiều và chiếm hữu để nói chuyện với mình.

Anh trai không để ý đến ánh mắt của cậu, thậm chí không quay đầu lại, chỉ đùa rằng: "Wooje, nhóc xem kỹ đi, biết đâu sau này yêu đương còn có thể dùng được đấy."

Chỉ là sự quan tâm của tiền bối, anh trai dành cho việc chăm sóc em trai và không gì khác hơn thế. Vì vậy, Choi Wooje cũng diễn vai em trai một cách tự nhiên nhất, nở một nụ cười gượng gạo, khéo léo trêu lại: "Anh nói gì thế? Em còn chưa đủ tuổi mà, còn Hyunjoon là người rất muốn yêu đương đúng không?"

"Thằng nhóc không biết lớn nhỏ này, sao lại nói chuyện như thế hả?" Moon Hyunjoon vung tay ra cuối cùng chỉ nhẹ nhàng đặt lên đầu Choi Wooje, rồi tùy tiện xoa xoa phía sau đầu, anh không đáp lại sự thăm dò của người đi đường trên, nhưng cậu vẫn nhạy cảm nhận thấy tai của anh trai đi rừng đỏ bừng. Quả nhiên Moon Hyunjoon vẫn là người anh trai dễ ngại ngùng mỗi khi nhắc đến chuyện tình cảm.

Chưa bao giờ, những điều mà Choi Wooje mong đợi chưa bao giờ trở thành hiện thực. Những điều không rõ ràng và lãng mạn mà cậu tưởng tượng chỉ tồn tại trong giấc mơ.

Nhiệt độ nóng bỏng từ vai truyền đến, là nhiệt độ của Moon Hyun-\joon, làm cho Choi Wooje cảm thấy không biết phải làm sao. Mùi hương nhẹ của hồng trà quanh quẩn ở đầu mũi, không biết từ khi nào Moon Hyeonjoon lại có thói quen uống hồng trà nhỉ?

Giữa hai người rất ít khi có những hành động thân mật như vậy. Moon Hyunjoon coi cậu là đồng đội, là bạn bè, là em trai, thường ngày sự tương tác của cả hai chỉ dừng lại ở mức xã giao. Nhưng vì sự khác biệt về dáng người, Choi Wooje hiện tại hoàn toàn bị ôm trong vòng tay của Moon Hyunjoon, trở thành của riêng người đi rừng.

Cậu không thể thoát ra, hoặc nói đúng hơn là không muốn thoát ra. Cậu biết rằng trong lòng mình thậm chí còn khao khát gần gũi hơn nữa, muốn đến gần anh trai đi rừng hơn một chút.

"Em không sao, chỉ là ngủ quên thôi." Choi Wooje ngoan ngoãn tựa đầu vào ngực vững chãi của Moon Hyunjoon, nhẹ nhàng nhắm mắt lại. Cậu chỉ cần nghỉ ngơi một chút, Choi Wooje tự an ủi, có lẽ là vì tối qua thức đến hai giờ sáng nên mới muộn như vậy, chắc chắn sẽ ổn thôi.

Kỳ lạ… Choi Wooje luôn nhớ rõ nhất về các trận đấu, hôm nay đáng lẽ phải là trận đấu với LSB, cậu và Burdol còn hẹn nhau ăn tối sau trận. Sao mà xe lại cứ vòng vèo đến sân nhà của KDF thế?

Cậu không có thời gian để suy nghĩ nhiều, giấc ngủ ngắn không thể làm giảm cơn đau đầu của Choi Wooje. Toàn bộ sức lực còn lại của cậu đều được dồn vào trận đấu sắp tới.

Cơn đau đầu càng lúc càng nghiêm trọng, Choi Wooje ngồi trong phòng thi đấu, ngay cả một tiếng động nhỏ cũng làm kích thích dây thần kinh nhạy cảm. Mãi cho đến khi đeo tai nghe vào, thế giới mới thực sự trở nên yên tĩnh.

Choi Wooje cố gắng chịu đựng sự khó chịu. Dựa vào sức mạnh tinh thần mạnh mẽ của mình, cậu không gặp vấn đề gì trong việc điều khiển và phán đoán, cuối cùng giúp đội giành chiến thắng gọn gàng trong ván thi đấu đầu tiên.

Choi Wooje ngồi cạnh bồn rửa mặt, liên tục đấm vào cái đầu đang căng thẳng của mình. Cậu đã rửa mặt bằng nước lạnh nhiều lần nhưng cơn đau không giảm, mà còn ngày càng dữ dội, liên tục tấn công lưng và cổ, làm cạn kiệt ý chí của người đi đường trên.

Những ký ức hung ác liên tục dâng lên trong tâm trí, cảm giác bất lực quá quen thuộc, cơn đau nuốt chửng sức lực của cậu, nhưng lại làm ý thức trở nên rõ ràng hơn. Choi Wooje không hiểu khi buổi sáng thức dậy vẫn cảm thấy khá ổn mà bây giờ tại sao cơ thể cậu lại trái ngược như thế.

Cậu không dám nhắm mắt, mọi thứ xảy ra vài tháng trước bất ngờ hiện lên trước mắt, những cơn mưa vàng, Minseok khóc và bản thân tuyệt vọng… Những mảnh ghép này nhanh chóng lướt qua tâm trí cậu, mỗi cảnh tượng trở thành những cơn ác mộng sâu đêm không ngừng quấn lấy người đi đường trên trẻ tuổi làm cậu giật mình tỉnh dậy nhiều lần.

Dưới ánh sáng vàng ấm áp của nhà vệ sinh, Choi Wooje lại đứng giữa sân vận động ở San Francisco. Tiếng vỗ tay và tiếng hoan hô từ khán giả văng vẳng bên tai, từng đợt, từng đợt cao hơn, gào thét muốn nuốt chửng cậu vào trong.

Thất bại đến nhanh chóng đến mức khiến Choi Wooje không kịp trở tay, đối với Choi Wooje, nó có cảm giác bị ngạt thở. Con quỷ tên là thất bại siết chặt cổ, làm cho cậu khó thở.

Choi Wooje nhìn thấy Minseok đang rơi nước mắt, mặt cậu cũng ướt đẫm nước mắt nóng, nhỏ giọt xuống sàn và biến mất không dấu vết. Cậu biết mình đã làm hỏng quá nhiều thứ, thậm chí không còn dũng khí để rơi nước mắt. Tại sao cậu không thể cố gắng hơn nữa?

Thất bại không hoàn toàn do anh gây ra, nhưng Choi Wooje vẫn cảm thấy bản thân không xứng đáng rơi nước mắt vào ngày hôm đó. Tuy nhiên, nước mắt vẫn không thể ngừng lại, tiếp tục chảy xuống như một trận lũ…

Choi Wooje lắc đầu, xua đuổi mọi cơn ác mộng khỏi tâm trí. Sau đó, cậu đối diện với chính mình trong gương, hiện lên khuôn mặt phúng phính của một đứa trẻ, chứa đầy sự ngây thơ và tinh khiết, không ngừng tiến về phía trước.

Không, tất cả đã qua rồi. Cậu không thể thay đổi những gì đã xảy ra trong quá khứ, điều duy nhất có thể làm là giành chiến thắng ở trận đấu tiếp theo, giành chiến thắng trong mọi trận đấu sau này để bù đắp cho những tiếc nuối trước đó. Choi Wooje liên tục tự an ủi mình.

Kể từ khi bước vào học viện đào tạo của T1, mục tiêu của Choi Wooje chỉ là nổi bật giữa hai mươi mấy tuyển thủ khác. Dần dần, mục tiêu trở thành xuất phát chính, không phụ lòng kỳ vọng của đồng đội và huấn luyện viên, sau đó, sự xuất sắc của cậu được khán giả toàn thế giới chứng kiến, và cậu muốn trở thành tuyển thủ đường trên xuất sắc nhất.

Và kể từ lúc thích Moon Hyunjoon, Choi Wooje đã nói với chính mình rằng không chỉ muốn trở thành tuyển thủ đường trên mạnh nhất được cả thế giới chú ý, mà còn muốn đứng cạnh người anh trai đi rừng xuất sắc nhất, không thể bị thay thế bởi bất kỳ ai. Để đạt được mục tiêu đó, cậu đã gần như tiêu hao tất cả mọi thứ của mình, mắt mở mắt nhắm đều chỉ có LOL.

Hiện tại, trong gương trước mặt Choi Wooje là hình ảnh của tuyển thủ Zeus rực rỡ, một đường trên tài năng, gánh trên vai hy vọng của bao người. Và đối diện với hình ảnh ấy là mọi người ngoài gương, là khán giả, là huấn luyện viên, là đồng đội, là Moon Hyunjjoon, là Choi Wooje. Họ đứng sau cậu, với ánh mắt mong đợi và quan sát.

Choi Wooje, việc cậu cần làm là không phụ lòng kỳ vọng của tất cả mọi người, cố gắng trở thành Zeus
Gương vỡ thành từng mảnh, mỗi mảnh phản chiếu vẻ mặt chẳng ra sao của cậu. Những mảnh vỡ sắc nhọn cắt vào tay phải của Choi Wooje, các mảnh vụn nhỏ đâm sâu vào da thịt, dính lại vào nhau, giống như vậy chỉ mới có thể làm dịu nỗi đau khủng khiếp trong lòng cậu.

Choi Wooje run rẩy dùng hai tay che mặt, giữa các kẽ tay, nước ấm chảy qua, đó là nước mắt, chỉ là nước mắt.

Cuối cùng, Choi Wooje không có đủ can đảm để đập vỡ chiếc gương đó. Là một tuyển thủ chuyên nghiệp, cậu quá hiểu ý nghĩa của đôi tay này đối với mình. Đôi tay của cậu quan trọng hơn bất cứ thứ gì, giá trị mà chúng mang lại không thể đo đếm bằng vật chất. Cậu phải chịu trách nhiệm với đôi tay của mình và cuộc sống, cũng phải chịu trách nhiệm với các đồng đội và khán giả.

“Bé cưng, cuối cùng tìm thấy em rồi……” Trong khoảnh khắc, một bóng dáng khác thật sự xuất hiện trong gương. Moon Hyunjoon đứng sau Choi Wooje, đang từ từ bước tới gần cậu Ngay sau đó, Choi Wooje đang trong trạng thái suy sụp rơi vào vòng tay ấm áp của Moon Hyeonjoon, người đi rừng vòng tay ôm chặt lấy người đi đường trên từ phía sau.

Vậy thì nghỉ ngơi một chút đi, Choi Wooje tự nhủ với bản thân. Là một tuyển thủ chuyên nghiệp, điều cậu nên làm bây giờ là điều chỉnh trạng thái, rồi chuẩn bị tốt nhất cho trận đấu tiếp theo. Choi Wooje dựa vào vai Moon Hyunjoon, nhắm mắt lại, cảm xúc vừa qua đã giúp cậu bình tĩnh hơn nhiều. Bây giờ, Choi Wooje để tâm trí mình hoàn toàn thư giãn, yên tĩnh hít thở trong vòng tay của vị đi rừng.

Choi Wooje không biết mình đã trở về phòng nghỉ như thế nào. Khi thấy biểu tượng “Victory” trên màn hình trò chơi, sợi dây căng thẳng cuối cùng trong anh đã đứt.

Thắng rồi, thật tốt.

Mở cửa phòng nghỉ, bên trong trống rỗng, các thành viên T1 vẫn đang ở sân đấu tận hưởng chiến thắng. Choi Wooje thở phào nhẹ nhõm, ngã vào ghế sofa.

Có ai lại làm đổ rượu sake không nhỉ? Nằm nửa người trên ghế sofa trong phòng nghỉ, Choi Wooje hoàn toàn không nhớ rằng phòng nghỉ của họ vốn không có rượu, chỉ cảm thấy đầu óc mình quay cuồng.

Mùi sake không còn bị giữ lại , giống như một con thú hoang lạc lối. Mùi hương ấy xông xáo khắp phòng nghỉ, chen chúc vào mọi ngóc ngách, la hét với cả thế giới rằng hoặc là chinh phục nó, hoặc bị nó chinh phục.

Cùng lúc đó, Choi Wooje nhạy bén nghe thấy tiếng tay nắm cửa xoay, ngay sau đó khóa cửa kêu lên, một cơn gió mát lén lút lọt vào phòng, khiến Choi Wooje khôi phục lại một chút lý trí. Tình trạng cơ thể tồi tệ của cậu không cho phép cậu phản ứng thêm bất kì cách nào nữa, vì vậy chỉ có thể siết chặt bản thân hơn theo bản năng. Không, đừng để người khác phát hiện ra. Không, đừng để người khác phát hiện ra bộ dạng khó khăn của cậu, tốt nhất là anh Minseok hoặc anh Sanghyeok, như vậy cậu có thể yên tâm dựa vào một trong hai mà không lo lắng gì.

Người đến là Moon Hyunjoon, ngay từ bước đầu tiên khi Moon Hyunjoon vào phòng, Choi Wooje đã nhận ra anh qua âm thanh, thậm chí không cần ngẩng đầu lên để xác nhận. Cả hai đều quá quen thuộc, không cần nói đến việc Choi Wooje đã thích thầm Moon Hyunjoon từ năm 17 tuổi.

Mùi hồng trà đậm đặc theo chủ nhân lặng lẽ len lỏi vào phòng nghỉ, không biết từ lúc nào đã hòa quyện với mùi sake ngọt nhẹ trong không khí, quấn quýt, tranh giành quyền lực.

Kể từ khi bước vào giai đoạn phân hóa ở tuổi 16, Choi Wooje bất ngờ phân hóa thành omega. Tựa game Liên Minh không có hạn chế đặc biệt về giới tính, nhưng vẫn còn tồn tại sự phân biệt ấy trong mắt công chúng. Omega, ngay cả khi có cơ hội tham gia giải đấu chuyên nghiệp, hầu hết cũng chỉ phù hợp với vị trí hỗ trợ.

Số lượng tuyển thủ đường trên như Choi Wooje cực kỳ hiếm. Dù Choi Wooje có tài năng, cậu vẫn mất một thời gian nửa năm để nhận ra. Omega thì sao? Tuyển thủ Zeus sẽ chứng minh với thế giới rằng, omega cũng có thể đứng vững một mình.

Moon Hyunjoon lại âm thầm vui mừng, vì liên minh luôn khuyến khích các cặp AO kết hợp. Là alpha, anh có thể công khai hẹn hò với Choi Wooje, đứng bên cạnh bảo vệ anh, và cùng anh chinh phục đỉnh cao thế giới.

Mọi chuyện diễn ra đúng như Moon Hyunjoon mong muốn, vào ngày sinh nhật 18 tuổi của Choi Wooje, lời tỏ tình chân thành và những nỗ lực lâu dài của anh đã có kết quả. Từ đó, anh có thêm một danh hiệu mới -- bạn trai của Choi Wooje.

Chỉ có một điều khiến Moon Hyeonjoon cảm thấy nghi ngờ, đó là Woojr từ trước đến nay không bao giờ muốn nói với anh về chu kỳ động dục của cậu, mặc dù hai người đã hẹn hò được vài tháng. Moon Hyunjoon luôn tôn trọng ý muốn cá nhân của Wooje, anh có thể chờ đợi, chờ đến khi Woozi chủ động cho phép anh đánh dấu.

Và hôm nay, vào ngày thi đấu vòng loại playoffs mùa xuân, tình trạng của Choi Wooje rõ ràng không ổn. Thông thường, sau khi kết thúc trận đấu và dọn dẹp đồ đạc, Choi Wooje thường lề mề đi sau cùng, Moon Hyunjoon mỗi lần như thế đều đợi omega bên cạnh.

Hôm nay, Choi Wooje bất thường đến mức không dọn dẹp bàn phím và chuột, không chào hỏi đồng đội, không chào khán giả, mà lao thẳng về phía hậu trường. Moon Hyunjjoon lo lắng cho Choi Wooje, và liên tưởng đến mùi sake rất nhẹ mà anh ngửi thấy trong sân đấu hôm nay, một dự đoán mơ hồ xuất hiện trong tâm trí.

Những động tác thu dọn bàn phím và chuột trở nên nhanh hơn, không quan tâm đến những việc khác, Moon Hyeonjoon chỉ nghĩ đến Choi Wooje, và nhờ Gumayusi và Keria giúp thu dọn đồ đạc cho Woozi. Sau khi giải thích tình hình với Seung-hyuk, anh vội vàng cúi chào khán giả rồi bước nhanh về phía phòng nghỉ.

Moon Hyeonjoon trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Choi Wooje, hai chân chạm vào nhau. Sau đó, anh vòng tay dài qua lưng Choi Wooje, ôm chặt từ phía sau, lực ôm ngày càng siết chặt, cho đến khi cơ thể của hai người dính chặt vào nhau, không còn khe hở, không còn chỗ cho bất cứ điều gì khác.

Đúng vậy, như vậy đó, vào thời điểm sắp sụp đổ, cậu cần có một người ôm chặt lấy mình, và người đó tốt nhất là Moon Hyunjoon, tốt nhất chỉ có Moon Hyunjoon.

Sự sụp đổ và đau đớn của anh đã có chỗ để dựa vào, cơn tra tấn cả về thể xác lẫn tinh thần gần như khiến cậu bị xé nát. Mồ hôi thấm đẫm áo T-shirt, và sau khi khô đi, Choi Wooje sợ nóng lại sợ lạnh, toàn thân giống như vừa đi ra từ một cái hầm băng.

Cảm giác trống rỗng lạ lẫm lập tức bao trùm toàn thân, khao khát có ai đó chạm vào và lấp đầy, cùng lúc đó là cảm giác nóng bức không thể diễn tả, từ từ lan ra khắp cơ thể Choi Wooje.

Lỗ nhỏ phía sau bắt đầu liên tục chảy nước, quần dài màu tối lấm len nước, làm ướt đệm ghế da, dịch thể tràn xuống đùi và chảy đến mắt cá chân. Như hàng triệu con kiến bò khắp cơ thể, hai chân dần chìm sâu vào đầm lầy của dục vọng, càng vùng vẫy càng sâu hơn, không thể thoát ra.

Choi Wooje đang chóng mặt, không thể giải thích sự thay đổi kỳ lạ của cơ thể, xấu hổ cố gắng thoát ra khỏi vòng tay của người đi rừng. Hiện tại, Moon Hyunjoon tiết ra hormone nguy hiểm khiến Choi Wooje cảm thấy không biết phải làm sao. Tiềm thức không ngừng giữ cậu lại, cơ thể cậu tự động nhưng lại loạng choạng đứng dậy khỏi sofa, Choi Wooje do dự chuẩn bị đi về phía cửa.

Chỉ có điều, một tuyển thủ đi rừng xuất sắc sẽ không bao giờ cho phép con mồi đã cướp được tự ý bỏ trốn, Choi Wooje vừa đứng dậy đã bị Moon Hyeonjoon kéo lại sofa.

Choi Wooje không thể chịu đựng thêm sự quan tâm của Moon Hyeonjoon như một người anh trai, đối với cậu lúc này chẳng khác nào uống thuốc độc giải khát, anh không hiểu tại sao hôm nay anh trai đi rừng lại đối xử với mình như một người yêu, tình hình hiện tại cũng không cho phép cậu suy nghĩ thêm, chỉ muốn làm rõ mọi chuyện: "Vậy thì, Moon Hyeonjoon, anh có thích em không?"

Kể từ khi có những cảm xúc khác lạ đối với Moon Hyeonjoon, Choi Wooje hiếm khi sử dụng kính ngữ trong các cuộc trò chuyện hàng ngày. Kính ngữ và mối quan hệ anh em tự nhiên đã khiến cả hai bị tách rời khỏi phạm vi của tình yêu. Vì vậy, bây giờ, Choi Wooje dùng giọng nói yếu ớt nhưng kiên định để đặt ra câu hỏi của mình.

"Anh đương nhiên thích Wooje rồi, rất thích Choi Wooje." Moon Hyeonjoon cũng kiên định đáp lại, giọng nói đầy sự chiều chuộng và tình yêu không thể giấu được, "Dù sao thì, anh là bạn trai của Choi Wooje em mà"

Quả đúng là một giấc mơ đẹp, Choi Wooje chỉ nghe thấy một tiếng nổ lớn trong lòng, và vào thời điểm này cậu cuối cùng cũng dám kết luận điều đó. Những bằng chứng rời rạc trong đầu ghép lại để hình thành một bức tranh hoàn chỉnh: trang phục sai, địa điểm sai, và người trước mặt, bạn trai của mình.

Có lẽ Choi Wooje đang ở trong một giấc mơ, người trước mặt không phải là Moon Hyeonjoon của anh, nhưng lại chính là Moon Hyeonjoon.

Moon Hyeonjoon này đến từ mùa xuân năm 2022, hoặc nói cách khác, anh ta là người từ tương lai, từ năm 2023. Tất cả những sự bất hợp lý đều có giải thích, trận đấu hôm nay diễn ra vào ngày này một năm trước, tức là năm 2022. Choi Wooje mơ hồ nhận ra mọi thứ, còn phản ứng cơ thể kỳ lạ có lẽ là do ác mộng để lại bóng ma vẫn chưa tan.

Tình yêu của Choi Wooje là một cậu nhóc nhút nhát được đáp lại trong giấc mơ, người cậu yêu cũng yêu cậu. Trong giấc mơ cậu còn chiến thắng trận đấu dù chịu đựng bệnh tật, còn điều gì đáng không hài lòng nữa? Choi Wooje có được một giấc mơ đẹp đã là đủ rồi, cậu không thể nào tham lam quá mức.

"Sẽ có người phát hiện ra, Hyeonjoon-hyunh..," Choi Wooje một lần nữa gọi "hyunh" bằng giọng mềm mại, như một chiếc chìa khóa mở ra cái hộp thần bí gọi là lí trí, đánh thức con thú đang ngủ yên.

Hương rượu càng lúc càng đậm rưới lên ngọn lửa đang bốc cháy trong tận đáy lòng của hắn, ngọn lửa nhanh chóng lan rộng, ngọn lửa mở rộng miệng lớn nuốt chửng mọi thứ, thiêu rụi sự kìm nén của Moon Hyeonjoon. Moon Hyeonjoon lập tức tháo kính của Choi Wooje, đặt lên bàn bên cạnh, anh mạnh mẽ ôm lấy cổ của người đối diện. Khi hai người cuối cùng chạm môi, Choi Wooje khẽ nhắm mắt, hàng mi nhẹ nhàng, tỉ mỉ xúi giục người đi rừng, nhẹ lướt qua gò má của Moon Hyeonjoon. Cái lưỡi linh hoạt lướt qua vòm miệng của Choi Wooje, từ khoang miệng cảm giác tê dại lập tức từ truyền xuống dưới.

"Wooje, em thơm quá." Giọng nói trầm thấp của Moon Hyeonjoon lại vang lên bên tai cậu, mê hoặc tâm trí của Choi Wooje, "Tuyển thủ Zeus, đừng sợ, cứ giao cho anh..."

"Cứ giao cho tôi," Người đi rừng đã nói điều đó nhiều lần với người đi đường trên của anh và người đi đường trên cũng đã nói điều đó với người đi rừng của cậu. Oner, Zeus - cặp đôi đi rừng và đường trên ăn ý, luôn là chỗ dựa cho nhau.

Lần này thì khác. bạn trai của Choi Wooje - Moon Hyunjoon, hy vọng em người yêu của mình có thể giao phó mọi thứ, đem Choi Woje giao cho Moon Hyeonjoon. Choi Wooje ngơ ngác gật đầu, anh dễ dàng kéo người đi đường trên của mình lên đùi mình mà không tốn nhiều sức. Moon Hyeonjoon vòng tay qua eo của cậu, cọ xát hậu huyệt ẩm ướt của anh qua lớp vải. Cuối cùng, hai người họ mặt đối mặt. Choi Wooje nhanh chóng lấy tay che mặt. Hai má đỏ bừng vì dục vọng không thể giải thích được, sờ vào có chút nóng. Người đi rừng đột nhiên hiểu được trái cấm cám dỗ Adam trong sách thần thoại có màu đỏ như thế nào.

Moon Hyeonjoon nắm lấy cổ tay trắng nõn của người đối diện kéo sang một bên, từ từ ghé sát đầu mình lại gần. Chiều cao của hai người không khác nhau là mấy, đến nỗi Choi Wooje có thể cảm nhận được đầu mũi của anh trai đi rừng cọ vào đầu mũi mình, và với cặp mắt cận thị, cậu thậm chí có thể nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình trong đôi mắt của anh ấy.

Nước mắt và nước mũi còn chưa lau sạch, trên khuôn mặt còn đầy nước mắt, giống như con heo nhỏ bẩn thỉu thích lăn lộn dưới vũng bùn trong phim hoạt hình mà trẻ con thường xem. Có chút xấu hổ, Choi Wooje nghĩ thế, nhìn Moon Hyeonjoon dùng khăn giấy trên bàn nhẹ nhàng lau sạch cho cậu

Trước mặt Moon Hyeonjoon, cuối cùng cậu cũng phải vứt bỏ toàn bộ áo giáp tự vệ, quay trở lại năm họ lần đầu gặp nhau, chính là Choi Wooje 17 tuổi.

Moon Hyeonjoon che chắn toàn bộ ánh sáng, trong góc nhỏ hẹp của phòng nghỉ, hai người dính sát vào nhau. Choi Wooje nhìn người đối diện, với ánh mắt quen thuộc của cậu, pha lẫn sự ngưỡng mộ, thán phục, khao khát chinh phục và được chinh phục.

Đôi tay không chỗ dựa tự nhiên đặt lên cánh tay rộng lớn của Moon Hyeonjoon, Vòng tay của Moon Hyeonjoon trở thành nơi trú ẩn của cậu, ngực hai người dính sát vào nhau, trái tim cũng đan chặt lại. Một nhịp rồi hai nhịp, Choi Wooje nghe rõ tiếng tim đập dữ dội của mình vàMoon Hyeonjoon.

Áo đấu của Choi Wooje dễ dàng bị cởi ra, dưới ánh sáng từ đèn, làn da trắng của cậu nhuộm một lớp hồng nhạt vì dục vọng, những giọt mồ hôi li ti như viên ngọc bích long lanh.

Đôi tay của Moon Hyeonjoon lướt trên dáng hình cân đối của người đối diện, các khớp ngón tay ấm áp tiếp xúc với làn da nóng bỏng của Choi Wooje làm cậu có cảm giác tê dại lập tức lan tỏa khắp cơ thể, không thể kìm nén phát ra tiếng rên nhẹ. Choi Wooje có dáng hình cân đối nhưng chỉ có đùi và bụng có thêm chút thịt mềm. Ngực của cậu, với tư cách là omega, cũng mềm hơn so với các nam giới khác, nhưng Moon Hyeonjoon cũng dễ dàng bóp lấy. Hạt đậu hồng hào của cậu lộ ra ngoài không khí, hơi hơi đứng lên.

Quần lót bị thấm ướt vì thủy dịch được Moon Hyeonjoon ném sang một bên, ngón tay giữa của anh dễ dàng lướt vào trong khe ẩm ướt nhờ vào dịch tiết tràn ra. Choi Wooje đặt hai tay lên vai người đi rừng, cảm nhận ngón tay ra vào trong cơ thể, cho đến khi lượng dịch lớn làm ướt cả đùi anh.

Cái dương vật to lớn của Moon Hyeonjoon chạm vào khe cửa hơi mở, đầu dương vật to như quả trứng phá vỡ cửa huyệt chưa từng bị khám phá, da thịt mềm mại nóng hổi vội vã đón nhận cột dương vật nóng bỏng, cắn và mút không ngừng.

Đau, Choi Wooje cắn chặt môi dưới sợ sẽ phát ra âm thanh. Tiếng bước chân trong hành lang đi đi lại lại, thỉnh thoảng có tiếng nói chuyện ồn ào, nhưng không có ai dừng lại trước cửa của họ. Cậu lo lắng rằng sự việc này bị người khác phát hiện, là do người đi đường trên nhỏ tuổi chủ động dụ dỗ anh trai đi rừng của mình, cậu không muốn Moon Hyeonjoon và mình bị ảnh hưởng vì chuyện này.

"Wooje, Wooje ah..." Moon Hyeonjoon không phòng bị với nước mắt của Choi Wooje, rút dương vật chưa mềm xuống khỏi cơ thể Choi Wooje, vụng về nâng khuôn mặt của cậu, dùng đầu ngón tay để lau nước mắt và liên tục gọi tên người tình bé nhỏ, nhẹ nhàng hỏi, “Có phải tại vì anh nên em khó chịu phải không? Quả nhiên là do anh quá vội vàng đúng không? Xin lỗi Wooje, anh nên phải...”

Choi Wooje lắc đầu, đột nhiên nhận ra rằng hiện tại cậu là Choi Wooje của năm 2022, chưa đủ tuổi trưởng thành, sự ân hận của Moon Hyeonjoon đối với mình là điều đương nhiên.

Nhưng Choi Wooje của năm 2023 không quan tâm đến tất cả những điều này, cậu ôm cổ người đi rừng, đôi mắt trong veo không chớp nhìn người đối diện. Tóc mái ướt mồ hôi dán trên trán, hơi che mất đôi mắt. Moon Hyeonjoon từ từ vuốt ve phần sau đầu của Choi Wooje bằng tay trái, dùng tay phải cẩn thận chải những sợi tóc rối.
Choi Wooje nghĩ, nếu bây giờ là năm 2022, thì chính mình đã 19 tuổi, theo nghĩa đen, trở thành anh trai của Moon Hyeonjoon.

Vậy thì cậu nên như anh trai đi rừng, gánh vác trách nhiệm của một người anh trai, dẫn dắt mọi thứ, dù sao Choi Wooje đã quá chán ngấy những lời an ủi của người nọ. Những lời lảm nhảm của Moon Hyeonjoon bị đôi môi của Choi Wooje bịt lại.

Vẫn còn là lần đầu tiên, kỹ thuật hôn của Choi Wooje còn vụng về và không có quy luật, đầu óc cậu vì giai đoạn động tình mà trở thành một đống thạch dẻo, chỉ biết dùng đôi môi mềm dán lên môi Moon Hyeonjoon. Trong khi Moon Hyeonjoon ngẩn ra, Choi Wooje dùng một nhân của CPU nóng chảy để suy nghĩ nửa giây, hôn có phải nên dùng lưỡi không? Vì vậy cậu ngơ ngác đưa lưỡi nhỏ ra, liếm liếm trên môi anh trai đi rừng như một con mèo con mới sinh.

Moon Hyeonjoon vừa tận hưởng sự ưu ái của Choi Wooje, đồng thời giữ chặt phần sau đầu của Choi Wooje, phản công, cái lưỡi linh hoạt của anh chui vào khoang miệng của người yêu, lướt qua các răng đều, quấn lấy đầu lưỡi của cậu mà quấn quýt không rời. Nước bọt của hai người nhỏ giọt từ khóe miệng Choi Wooje, biến mất trong đống dịch thể lộn xộn trên ghế sofa.

Cách xử lý vấn đề của một tuyển thủ trẻ thường rất đơn giản, càng không cần phải nói đến việc cậu ấy vốn đã rất giỏi trong các cuộc chiến 1v1. Choi Wooje hiện tại cần Moon Hyeonjoon chứng minh tình yêu của mình, không phải tình yêu của Oner đối với Zeus, mà là tình yêu của Moon Hyeonjoon đối với Choi Wooje. Không cần quá phức tạp, chỉ cần cách đơn giản và mạnh mẽ, anh cần tình yêu của mình.

"Wooje, Wooje ahh..." Moon Hyeonjoon say mê gọi tên Choi Wooje, liên tục, chôn vùi những mảnh lý trí còn sót lại của Choi Wooje.

Không đủ, sự tham lam của Choi Wooje nhân cơ hội ra tay, nếu đã ở trong giấc mơ, tại sao không dám mạnh bạo hơn một chút? Dù sao bây giờ, Moon Hyeonjoon nên gọi mình là anh trai. Trong mộng xuân này, cậu nên nắm quyền chủ động. Nghĩ vậy, Choi Wooje kéo dương vật vẫn còn cương cứng của Moon Hyeonjoon, nhiệt tình mở rộng hai chân, chủ động ngồi lên cơ thể vững chắc của người đi rừng

Dương vật khổng lồ chạm vào khe cửa, Choi Wooje cắn chặt môi dưới, giữ hơi thở, từ từ hạ eo xuống. Cái khe chật hẹp thích nghi với sự có mặt của dương vật, khoái cảm khi được lấp đầy lấn át sự đau đớn. Da thịt mềm mại ấm áp tự động nuốt lấy gậy thịt to lớn, các mạch máu và gân xanh nổi lên liên tục ma sát với lớp niêm mạc nhạy cảm, từng đợt khoái cảm dâng lên.

Âm thanh "ba ba ba" của sự va chạm thể xác phát ra từ điểm kết hợp giữa hai người, lấn át tiếng rên rỉ của Choi Wooje. Hai tay chống trên cơ bụng cứng rắn của anh trai, mông tròn căng đầy trên đôi tay thường ngày cầm chuột người đi rừng, eo của cậu phối hợp với sự đâm vào của Moon Hyeonjoon, xoay vặn một cách thoải mái. Cậu không cần phải học, như thể trời sinh đã biết cách làm hài lòng Moon Hyeonjoon.
Anh trai đi rừng nắm lấy phần đùi mềm mại của Choi Wooje, ấn mạnh một chút, làn da trắng mềm ngay lập tức hiện lên dấu vết của mười ngón tay. Sự kích thích thị giác mạnh mẽ làm đôi mắt của Moon Hyeonjoon dần sâu hơn, anh lấy lại quyền chủ động, giữ chặt phần eo mỡ của Choi Wooje, nhanh chóng đẩy vào, cảm giác tê dại mạnh mẽ đến liên tiếp, khoái cảm tràn ngập lần lượt tác động lên não người chơi đường trên. Cậu không còn quan tâm đến ai nữa. sẽ nghe thấy cậu và phát ra vài tiếng rên rỉ ngọt ngào và đau đớn.

"Choi Wooje, anh có thể đánh dấu em được không?" Moon Hyeonjoon dùng toàn thân bao phủ người đi đường trên của mình, hai tay của anh trường dọc theo bờ vai trắng nõn đến lòng bàn tay của mình Những ngón tay của anh dùng lực giống như đang mô phỏng cảnh giao hợp, cho đến khi hai ngón tay đan vào nhau, " Choi Wooje, anh yêu em."

Choi Wooje ở năm 2023 không hiểu dấu ấn đó có ý nghĩa gì với cậu ấy ở thế giới này. cậu sẽ bịMoon Hyeonjoon đánh dấu sao? Có nghĩa là mình sẽ luôn thuộc vềMoon Hyeonjoon sao? Tuyển thủ đường trên trẻ tuổi chỉ có thể khẳng định một điều, anh trai đi rừng yêu cậu. Vì vậy Choi Wooje quay người, tay đan qua cổ Moon Hyeonjoon, ngơ ngác gật đầu, đáp lại ánh mắt chờ đợi của Moon Hyeonjoon bằng đôi mắt đỏ hoe ngập nước mắt vì mong chờ:
“Được.”

Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định, Moon Hyeonjoon thò đầu ra sau gáy Choi Wooje, sợi tóc con xõa qua tai Choi Wooje khiến cậu mơ hồ nghĩ tới, đây chính là "dấu ấn" mà Moon Hyeonjoon nhắc tới sao? Anh trai đi rừng nếu đánh dấu cậu, vậy cậu có thể vĩnh viễn trở thành Moon Hyeonjoon sao?

Những chiếc răng nanh sắc nhọn cắn xé vùng da bầm tím sau gáy Choi Wooje mà không có lời giải thích. Pheromone hồng trà liên tục rót vào dòng máu đang chảy của cậu, chảy ngược về trái tim đang đập. Hồng trà thơm từ từ hòa quyệt vào mùi rượu cay nồng của sake. Mùi rượu được hương trà ôn hòa và chặt chẽ bao phủ, không chịu thua kém mà thấm vào, từ đó ra đời một loại rượu say lòng người mà không nhận ra được từ đó.

Thật tuyệt khi đôi mắt đẫm lệ của Choi Wooje tràn đầy hình ảnh Moon Hyeonjoon. Vào mùa xuân năm 2022, Hyun-joon không có thời gian để trải nghiệm mọi chuyện sắp xảy ra vào nửa năm cuối, và anh ấy đã phải trải qua điều đó. Không buộc phải chấp nhận thất bại đau đớn. Anh ấy rất tự tin và có tinh thần cao độ, tràn đầy hy vọng vào tương lai và lòng dũng cảm là những đặc điểm mà Choi Wooje rất thích ởMoon Hyeonjoon.

Quan trọng hơn, Moon Hyeonjoon này cũng yêu cậu.

Giấc mơ đẹp đẽ này là một món quà của Chúa, nếu như Choi Wooje không bao giờ có thể tỉnh lại trước khi hôn mê thì thật tuyệt.

—-

Tác giả giải thích: Choi Wooje ở thế giới thực du hành thời gian đến thế giới abo và ở trong cơn phát tình.

01.08.24

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro