Chương 3 - Retweet : Chuyện con gà

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Characters: Mutsu và kiếm nhà Shinsengumi (trừ Nagasone ), Tsurumaru, Hasebe, saniwa
Pairings: Xanh Đỏ/Đỏ Xanh, HoriKane, KashuuMutsu (?)
Summary: Saniwa bày trò cho đám đao kiếm của mình đi chụp ảnh theo trào lưu twitter
Word: 1778

A/N: càng ngày càng nhây word dữ dội nên viết càng lâu hơn pairings chỉ mang tính chất tung hint vì fic này viết ra để cười là chính

•••
Nhân gian có nhiều trò chơi kỳ lạ. Các thời đại qua đi, vạn vật biến chuyển, con người càng lúc càng văn minh hiện đại và cũng tìm cho mình những thú vui điên rồ hơn bao giờ hết.

Saniwa nhà này cũng chẳng phải ngoại lệ. Mặc dù đạo quân đao kiếm nam sĩ không quan tâm lắm đến công nghệ (hoặc chưa nổi cơn tò mò) cũng như saniwa vẫn luôn một mực tỏ ra đạo mạo với khí chất thần tiên thì thi thoảng, ai đó đi ngang qua phòng riêng của saniwa vẫn thấy người ngồi trước thứ gọi là "máy tính" mà ngửa mặt lên trời cười hô hố đầy độc ác và man rợ.

Thế nên khi ngài cho tập hợp toàn đại bản doanh lại nhà chính, đồng thời chỉ vào màn hình to đùng được căng bằng vải với cục gì đó to đùng, giới thiệu thứ gọi là "twitter", ai nấy đều có dự cảm không lành.

- Để nâng cao đời sống tinh thần cũng như tăng thêm nguồn thu cho đại bản doanh, ta quyết định thực hiện chiến dịch: "selfie: cùng gà con kiếm tiền".

Ngài phát biểu rất hùng hồn, nhưngn đạo quân bên dưới nhìn ngài như thể sinh vật mới rớt xuống từ đĩa bay.

- Chủ nhân, selfie là gì ạ? - Kashuu giơ tay ý kiến.

- Mày rõ ngu, là tự sướng - Yamato ngồi bên huých cùi chỏ một cú vào bụng - Có thế mà cũng phải hỏi.

Phía hàng ghế bên kia, Mitsutada bỗng cảm thấy xấu hổ cho trình độ tiếng Anh của mình.

- "Tự sướng" là cái quái gì mới được chứ? - Gã ôm bụng, mắt giật giật với biểu cảm đọc lên là "sao mày đánh tao?" rồi lén lút thò tay ra sau giật tóc thằng áo xanh.

- Oái! Mày dám!

Thế rồi Hasebe xách cổ hai thằng ném ra ngoài sân để chúng oánh lộn cho thoải mái, bỏ ngỏ câu hỏi mà Kashuu đã nói thay lòng mọi người: tự sướng thật ra là gì vậy?

Saniwa thở dài: - Tiếc thật, ta định bảo bọn nhỏ nhà Shinsengumi làm mẫu thử nghiệm nhưng có vẻ chúng không hòa hợp với nhau cho lắm...

- Không phải thế đâu! - Mutsu hồn nhiên cắt ngang - Cãi lộn là cách hai người bọn họ giao tiếp bình thường với nhau chứ thực ra thân nhau lắm. Hồi mới đến đại bản doanh, các uchigatana còn ở chung phòng, Kashuu và Yamato toàn đạp tôi sang bên để ôm nhau ngủ mà.

Cả phòng bỗng im bặt. Ngoài kia hai đứa Okitagumi cũng im bặt, rồi cùng lúc la lên:

- KHÔNG PHẢI THẾ ĐÂU CHỦ NHÂN!

- Còn chối - Mutsu nhăn nhở, lờ đi bầu không khí kì quặc - Hai người lúc nào cũng dính lấy nhau, từ đi viễn chinh cho tới đi thám hiểm và làm ruộng, thậm chí ngay cả đến lúc đi tắm cũng phải đi hai người-

Một thanh kiếm xoẹt qua, xén bay một mảng tóc. Mutsu nhanh chân co giò chạy trốn.

- ĐỨNG LẠI, TÊN CHẾT BẦM!

- THẰNG CỜ HÓ KIA! ĐỂ CÁI ĐẦU MÀY LẠI ĐÂY!

Mọi người đều thống nhất rằng chuyện giữa Mutsu và nhà Shinsengumi nên để họ tự giải quyết.

- E hèm - Saniwa hắng giọng quay lại chủ đề chính - Ta cần ít nhất năm người làm mẫu. Chỉ là chụp ảnh chung với gà con thôi, ta đảm bảo không có gì nguy hiểm và tổn hại thanh danh hết, hơn nữa lại có tiền. Có ai tình nguyện không?

Nghe xong lời năn nỉ của saniwa, ai nấy càng thấy nghi ngờ tợn. Rốt cuộc, chả ma nào chịu đồng ý nên Hasebe lại bày ra trò bốc thăm, đứa nào xui ráng chịu. Bởi không ai muốn làm vật thí nghiệm, rốt cuộc cả đám cũng bốc thăm thật và bốc thăm với một khí thế hồ hởi đông vui như đi trẩy hội. Cái cảm giác run run khi mở lá thăm trên tay mình ra đúng là một cảm giác hồi hộp khó tả. Vấn đề là, cuối cùng thì chả đứa nào dính đạn.

- Xong! Đứa nào chưa bốc thăm thì đi chụp ảnh nhé! - Hasebe nhếch mép đầy xảo quyệt.

Thế là ba thằng nhây còn đang mải chơi đuổi bắt ngoài sân cùng hai đứa nhà Hijikata và Tsurumaru còn đang đi thám hiểm bỗng dưng được lên sàn. (Mọi người ngờ rằng bốc thăm chỉ là hình thức cho có. Nhưng mà chẳng có chứng cứ cũng như chẳng ai phàn nàn về kết quả nên không ai ho he gì).

Chiều hôm ấy, cả doanh trại đã bị saniwa điều động đến thành Osaka đào vàng tìm Hakata Toushirou. Đại bản doanh chỉ còn đúng bốn người: Mutsu, Kashuu, Yamato và tên thợ rèn chưa từng thò mặt ra ngoài khu chế tác.

- Ê, biết chụp ảnh không đấy? - Yamato hất hàm hỏi, đặt chiếc thùng đựng gà con xuống, nhìn Mutsu đang táy máy chiếc camera đầy kì thị.

- Ha, đương nhiên là tôi biết. Trước khi chủ nhân xuất chinh đã chỉ qua cho tôi rồi mà.

- Rồi rồi - Kashuu xua tay - Thế cậu định mặc bộ đồ hai lúa kia để chụp hình hả? Thật mất mặt đại bản doanh quá đi!

Mutsu thộn mặt ra, nhìn lại y phục của mình: vẫn là bộ đồ cậu vẫn mặc mỗi khi làm ruộng, trông cũng ổn mà phải không? Bởi vì cậu chưa từng nghe ai phàn nàn gì hết. Thế là Mutsu đưa tay vuốt tóc cho xẹp xuống, chỉnh lại quần áo rồi hỏi:

- Được chưa?

- ĐI THAY ĐỒ NGAY! - Cả hai đồng thanh.

Chiến trường Osaka càng lúc càng khốc liệt. Đối với lực lượng chiến đấu cơ bản của đội quân mà nói thì cũng chẳng đến nỗi nào, nhưng khổ nỗi từ khi có yari xuất hiện trong hàng ngũ bọn ngược dòng, hết đứa này sang đứa kia lại được quẳng vào phòng y tế. Chiều vẫn còn sớm, trước cổng đại bản doanh đã xuất hiện một đám người lố nhố.

Yamato te te bưng thùng gà con đi qua, dừng lại tuôn ra rả:

- Về rồi hả? Về rồi thì đứng lại chụp một bức coi!

Nói rồi gã túm lấy Tsurumaru quần áo te tua vấy máu, hở cả mạng sườn, đang ngẩn ra chưa hiểu mô tê gì, ấn vào tay anh chàng 5 - 6 con gà con gì đấy một cách thô bạo, rồi lật đật chạy ra, cầm máy ảnh hô to: - 1... 2... 3... Cười!

Tsurumaru nhe răng cười ngu một cái, một tay ôm gà con, tay kia đưa kí hiệu hình chữ V tạo dáng trước cổng doanh trại.

- Tách! Đẹp lắm!

Izuminokami - đang đứng trong đoàn quân mới trở về - tự hỏi bức ảnh có thể đẹp cỡ nào với nhiều MÁU ME như vậy. Nhưng đã hiểu tính thằng nhóc nhà Okita, anh cũng chỉ biết câm nín.

- Hình như lũ gà ị vào tay tôi rồi! - Tsurumaru thều thào rồi lăn đùng ra ngất xỉu.

Yamato vẫn hồn nhiên hỏi: - Người ta có thể xỉu vì bị gà ị lên tay à?

- Không. Ổng xỉu vì mất nhiều máu quá thì có!

Sau khi khiêng Tsurumaru vào trị thương, Izumi và Horikawa lếch thếch bám theo Yamato hoàn thành nghĩa vụ. Mới tới vườn sau, đã thấy Mutsu và Kashuu đang giằng co kịch liệt, hay mô tả chi tiết hơn: Mutsu với mái tóc bù xù đã xẹp xuống nhờ bôi keo vuốt tóc và thắt lại bằng chiếc nơ xinh xắn, trong bộ Âu phục màu đen viền cam không rõ từ đâu ra - đang giằng co với Kashuu trong tư thế nửa nằm nửa ngồi đầy ám muội với cái gã kia đang ngồi hẳn trên người mà vật lộn.

- Không! Tôi không muốn! - Mutsu gào lên.

- Đã mặc Âu phục thì phải sơn móng tay mới hợp mốt! Nào nào, không đau đâu cưng! - Kashuu cũng kiên trì lý tưởng đạp tên kia xuống.

- Nhìn gay lắm! Không chịu đâu!

Các nhân chứng bất đắc dĩ đứng lặng nhìn, không nói mà cùng chung một suy nghĩ: "biến thái".

- E hèm! - Yamato hắng giọng - Hai người xong chưa?

Hai thằng tóc đen đương vật lộn dừng lại, nhìn đám đông khoanh tay nhìn xuống đầy vẻ khinh bỉ, rồi quay lại nhìn nhau, rồi lại nhìn đám đông.

- Gì? - Kashuu nhướn mày - Bộ mấy người cũng muốn sơn móng tay hả?

Rốt cuộc cuối cùng cũng bắt đầu chụp hình được. Yamato đặt thùng xuống chốt: - 282 con gà!

- Ha ha - Mutsu ôm thử một đống gà lên - Trò này có vẻ vui.

Lũ gà hoảng sợ kiêu chiêm chiếp, rạo cả lên. Vài con rơi khỏi vòng tay rớt thẳng xuống đất. Izumi thích thú chọt chọt đám gà vàng ươm trong thùng rồi cẩn thận đặt từng con vào lòng bàn tay.

- Dễ thương ghê, nhưng làm sao ôm hết được?

- Không sao đâu, Kane-san cứ để em lo!

Yamato rất chuyên nghiệp, vén chiếc hakama rộng thùng thình lên hứng một đống gà, mặc cho Kashuu càu nhàu:

- Trông chẳng có tính nghệ thuật gì hết.

Thế rồi, đám kiếm nhà Shinsengumi cứ tíu tít chuyện trò rôm rả, bỏ mặc cho Mutsu tiu nghỉu một mình. Cậu chàng bỗng thương xót thay cho thân phận cô quạnh không ai thèm đếm xỉa.

- Mấy người đang diễn phim tình củm để trêu ngươi tôi phải không?!

- Mày mới nói gì? - Yamato bóp chặt tay, khiến gà con (trong tay gã) kêu toáng lên sợ hãi.

Izumi ngược lại, điềm tĩnh mỉm cười, hất mái tóc dài tung bay trong gió với hiệu ứng lấp lánh lân tinh sáng ngời (Horikawa lập tức giơ máy ảnh lên chụp mấy tấm liền).

- Đừng lo, bao giờ anh Nagasone về, bọn anh sẽ gả cho chú.

- Tôi chưa muốn chết.

Mutsu thở dài, trong khi đó phía xa xa, Horikawa kêu lên: - Kane-san, anh giẫm bẹp một con gà rồi.

Chiều hôm ấy, khi saniwa cùng đoàn quân viễn chinh trở về, Kashuu và Horikawa hớn hở khoe những bức hình lung linh đẹp đẽ, để lại phía sau vô số gà con đã hi sinh cho sự nghiệp vĩ đại.

Hết chương 3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro