Chương 4 - Hasebe đếm gà

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiếp tục câu chuyện gà con

Characters: Hasebe, Aoe, Ookurikara, Hakata
Word: 1008
Summary: Đàn gà con trong đại bản doanh ngày càng ít đi. Hasebe cảm thấy rất đau đầu.
      
                      •••
Hasebe cảm thấy điều gì đó không ổn. Dường như lũ gà trong đại bản doanh đang sụt giảm số lượng một cách nhanh chóng.

Gà ở đây chính là lũ gà con mang về đợt trước. Đám thanh niên choai choai kia chả biết làm thế nào mà chà đạp chết một đống và còn lại được mỗi 79 con sống sót, tính cả số bị thương và què quặt đem về thả trong vườn.

Anh đem chuyện này kể với Mitsutada, gã chỉ cười cười bảo rằng chắc anh bị ảo giác, nhưng anh vốn cũng chả tin cái thằng nhìn đời một mắt chả rõ có chột thật hay không kia.
Anh lại nói với Aoe, hắn thản nhiên đáp:

- Lũ gà què chả kiếm ăn được sớm muộn thế nào chẳng chết. Mưa nắng thất thường lại chẳng phát sinh dịch bệnh. Chưa kể dạo này thằng Yasusada đang trái chứng trở trời, nó có đi chém đứt đầu mấy con gà cho đỡ buồn cũng không lạ.

- Hửm, có chuyện gì với thằng nhỏ sao? – Hasebe ngạc nhiên. Dù Yasusada không dễ thương như vẻ ngoài thì cậu ta cũng đâu phải loại đó.

Aoe cười xòa: - Hôm trước tới phiên Kanesada giặt đồ, hắn đem quần áo hai thằng nhỏ nhà Okita giặt chung nên cái khăn trắng của nó bị lem màu. Nó mới nổi xung lên một trận ra trò.

- Kane tím hay Kane đỏ?

- Kane idol.

- Okay… đứa nào điên tới nỗi phân công cái tên mắc bệnh tiểu thư đi làm việc nhà vậy?

- Nếu không nhầm – Aoe lẩm bẩm – Hình như là Taroutachi.

Hasebe không còn gì để nói.

Heshikiri Hasebe phát triênt một sở thích nho nhỏ, đó là ngắm nhìn lũ gà con chạy loăng quăng kiếm mồi trong khu vườn trước dãy phòng của uchigatana. Cũng chẳng phải saniwa ra lệnh gì, chỉ là anh thích thú khi nhìn sinh vật nhỏ xíu như cục bông kia chạy qua chạy lại, giành giật mấy con sâu còn to hơn cả cái mỏ của chúng. Và có lúc, anh bắt gặp Ookurikara ngồi xổm giữa lối đi, mỉm cười đầy trìu mến khi chìa một xâu châu chấu dụ lũ gà con đến gần.

- Không được kể chuyện này cho ai biết.

Con rồng đen xù lông xù lá, còn Hasebe thì lạc trong những suy nghĩ vẩn vơ: cậu ấy cười thật đẹp.

Chuyện lũ gà đang sụt giảm số lượng vẫn không thôi ám ảnh. Và anh bắt đầu đếm gà, dù không được chính xác cho lắm. Anh nghĩ nên làm cho chúng một cái chuồng thì hơn. Tuy nghĩ là vậy nhưng cũng có ai rảnh đâu cơ chứ.

"Hôm nay còn 52 con gà", Hasebe thầm nghĩ. Yasusada đã thôi giận dỗi vì chiếc khăn và anh cũng không nghĩ rằng cái tên bị ám ảnh về đầu đó là tên giết gà. Cậu ta thích giết mèo đen hơn. Với lại, nếu có giết thì phải có xác, không lẽ lại bị chuột ăn?

Chìm trong suy nghĩ, Hasebe lững thững trầm ngâm bước trên hành lang thì bắt gặp Nakigitsune đang ngồi ăn một mình.

- Chào Hasebe-dono – Cậu nhóc bẽn lẽn mở miệng, rồi lại quay mặt đi.

- Con cáo của cậu đâu? – Thật hiếm khi thấy cậu nhóc không ở cùng con cáo.

- Nó bảo nó buồn tè.

- …Thôi, cậu ăn tiếp đi. Chúng ta sẽ đến Nagashino tìm anh em nhà Kotetsu.

Nói rồi, anh lại lững thững đi tiếp, đầu óc vẫn mơ mơ màng màng ở trên mây. Hay ít nhất là nó ở trên mây cho đến khi não anh rớt bộp một phát trở về mặt đất khi anh chợt nhận ra cái đại bản doanh này có một đàn động vật ăn thịt chạy lung tung: Nakigitsune có cáo, Shishiou có một con nue và Gokotai có tới năm con hổ. Tại sao anh không nhận ra sớm hơn chứ?

"Hôm nay còn 38 con", Hasebe ủ rũ. Đêm hôm qua, anh thức trắng đêm chực trong bụi rậm rình bắt quả tang đám thú dữ kia bắt gà, nhưng rốt cuộc giữa chừng thì lại ngủ quên mất.

- Đêm qua làm gì không ngủ được à? – Aoe nháy mắt.

- Đi bắt trộm.

- Trộm? Cậu nghĩ có thằng nào điên đến nỗi đột nhập vào ăn trộm cái đại bản doanh toàn đao kiếm này ấy hả?

Nói rồi, tên tóc xanh vỗ vai ra chiều an ủi (hay thương hại?). Hasebe thật sự cũng mệt mỏi lắm rồi nên chả buồn đáp lại. Hôm nay anh còn phải đi viễn chinh ở Nagashino nữa.

Và rồi mọi chuyện kết thúc một cách đầy bất ngờ khi chiều hôm ấy, anh trở về và đàn gà biến mất không dấu vết.

- Gà ấy hả? Em bán hết rồi! – Hakata cười híp mắt – Mọi người không biết nuôi gà, có nuôi cũng chả có lời, thú dữ thì chạy long nhong, chi bằng bán lấy tiền làm việc khác.

- Cũng phải.

Hasebe hờ hững đáp, cảm thấy mình thật ngu độn khi một đứa nhóc mới đến đại bản doanh đã nhận ra vấn đề ngay lập tức. Dù sao cũng chả còn con gà nào nữa, anh đã có thể yên tâm an giấc được rồi.

Cạc cạc cạc!

- Vịt ở đâu ra thế? – Ishikirimaru khoanh tay lại, chăm chú nhìn ba con vịt vàng ươm xinh xắn đang tung tăng bơi lội trong chiếc ao nhỏ.

- Chủ nhân đi du lịch Việt Nam về mang theo mấy quả trứng nhưng trời nóng quá nên trứng nở thành vịt con hết – Imanotsurugi nhiệt tình giải thích – Nghe vui ghê ha.

Hasebe tái mét.

- Còn bao nhiêu quả nữa?

- Tầm hai chục?

Hasebe bỗng cảm thấy đau đầu lắm.

Hết chương 4

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro