Chương 6 - Từ Tachi đến Uchigatana

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Summary: Phản ứng của các thanh kiếm với sự kiện chuyển 3 thanh tachi thành uchi, và chuyện bên lề của Ishikirimaru
Characters: Kane, Hori, Hasebe, Ookurikara, Mitsutada, Tsurumaru, Doutanuki, Mutsu, Ishikirimaru, Hotarumaru, Aizen
Pairing: IshiHota (?)
Word: 834

A/N: vì nhiều thanh kiếm có tên quá dài nên mình sẽ rút ngắn xuống bớt cho gọn và tránh lỗi lặp từ

                     •••
"Chính quyền trung ương ban sắc lệnh: chuyển đổi các thanh kiếm có tên sau đây từ phân nhóm tachi sang uchigatana: Izuminokami Kanesada, Ookurikara, Doutanuki Masakuni. Sắc lệnh có hiệu lực từ ngày công bố."

- Vậy là cuối cùng ngày này cũng đến - Izumi lẩm bẩm, dọn nốt đồ đạc rồi chuyển sang khu phòng uchigatana ở.

Anh không ngạc nhiên, bởi vốn dĩ trước giờ cái phân loại của anh đã hết sức mập mờ, và theo tiêu chuẩn hiện đại, anh là một uchigatana. Nói gì thì nói, sắc đẹp của anh vẫn không đổi, anh vẫn là Izuminokami đẹp trai, hào hoa, phong nhã. Vậy nên anh chẳng lấy làm phiền muộn, chỉ ái ngại cho nhóc Kunihiro khi mà cậu ta chính thức trở thành thanh kiếm duy nhất của nhà Shinsengumi phải ở riêng.

- Em muốn ở chung với Kane-san cơ! - Kunihiro bắt đầu ăn vạ.

- Không được! - Hasebe kiên quyết giữ thằng nhỏ lại - Phòng uchi chúng tôi chật lắm rồi!

Phía bên nhà Dategumi cũng chẳng khá khẩm hơn. Từ lúc nghe tin, Mitsutada đã ôm khư khư lấy Ookurikara như bà mẹ hay tin con trai cưng bất trị của mình đòi ra ở riêng.

- Đừng mà Kuri-chan, ở lại với tôi đi!

- Buông ra.

Ookurikara lầm bầm trong họng, bản thân cũng cảm thấy hoang mang cho tự do và riêng tư cá nhân khi phải chuyển sang một tập thể 13 người chen chúc như thời đại bùng nổ dân số.

- Đừng lo, tôi sẽ thường xuyên sang thăm cậu - Tsurumaru nháy mắt, cười một cái khoe hàm răng sáng bóng.

- Cấm sang.

Nghĩ lại thì không phải ở chung với hai tên phiền phức nhà Dategumi cũng là việc tốt.

Rốt cuộc người bi thảm nhất trong chuyện này lại là Doutanuki. Tại sao ư? Vì anh không có anh em, đồng đội thân thích như người ta. Bản thân là một thanh kiếm không quan tâm tới hình thức bề ngoài, chỉ biết đến chiến đấu, Doutanuki nghĩ rằng dù là tachi hay uchigatana, mọi thứ vẫn vậy. Nhưng anh chạnh lòng bởi bản thân không có một người tiễn đưa.

- Yo! Chào mừng đến với hiệp hội uchigatana! - Mutsu tươi cười chào đón. Một nụ cười đúng nghĩa làm tan chảy trái tim, xoa dịu nỗi buồn.

- Chào, mong được giúp đỡ - Doutanuki gật đầu.

Nếu Doutanuki biết được rằng Mutsu vừa bị nhà Shinsengumi đạp sang bên để bưng Kane idol vào, bị Ookurikara "hừ" một tiếng lạnh lùng với khuôn mặt táo bón thì anh sẽ không phải thắc mắc khi thấy sakura bung xòe rơi lả tả trên đầu Mutsu. Và anh càng không nên biết rằng Mutsu đang tìm đồng minh để lỡ sau này bị bốn tên Shinsengumi trong phòng ăn hiếp. Vâng, không một ai lại đi nghi ngờ con cún đáng yêu tốt bụng này hết.

- Papa à, papa sẽ không bỏ tôi mà về với hội tachi chứ?

Hotaru ôm chặt lấy Ishikirimaru rên rỉ. Nỗi lo của cậu không phải không có lý. Một khi đã có tiền lệ thì không thể tránh khỏi nguy cơ sau này. Bản thể của ông già đầu nấm kia khá ngắn so với kích thước một oodachi tiêu chuẩn. Cho dù có mang danh thần kiếm với bề dày lịch sử cả ngàn năm đi nữa thì với chính quyền trung ương tỉnh ruồi làm ăn tắc trách kia, vẫn chẳng biết đằng nào mà lần.

- Hotaru à - Gã buông sách xuống, mỉm cười nhân hậu - nếu là lệnh thì ta cũng không thể chống lại. Dù gì, ta vẫn là Ishikirimaru. Vậy nên đừng buồn, ta đi rồi vẫn còn Tarou và Jirou mà.

- Hai ông người trời đó có thèm để ý đến ai đâu! - Hotaru lầm bầm, siết chặt vòng tay khiến lão già muốn ngạt thở.

Aizen từng cảnh báo anh: 1 - Đừng nhờn với Hotaru, 2 - Akashi chưa về, cậu nhóc sẽ tìm kiếm tình thương ở một ai đó và hành người ta thừa sống thiếu chết.

"Tại sao lại là tôi?"

Ishikirimaru từng hỏi thế và Aizen đáp:

"Vì tôi không ở chung với em ấy, và trong ba oodachi thì ông dễ bắt nạt nhất."

Nghe xong câu này anh thật muốn chui vào xó tự kỷ.

- Ishikirimaru! - Hotaru gằn giọng, vả cho hai cái khiến anh bừng tỉnh - Có nghe tôi nói gì không hả?

- Đây đây.

- Kể cả sau này có thành tachi thì cũng không được bỏ rơi tôi đấy!

- Được rồi, sẽ không có chuyện gì đâu.

Ishikirimaru vỗ về an ủi. Thiệt tình, người đời cứ gọi Iwatooshi là bảo mẫu chứ có ai biết cái thân oodachi này còn khổ hơn naginata nhiều lần.

Hết chương 6

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro