Chương 7 - Chiến dịch giảm cân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Summary: Đội quân tiên phong do quá lâu ngày không được ra trận đã phát phì và bị ép tham gia vào chiến dịch giảm cân đầy khắc nghiệt. Hãy dõi theo hành trình bi hài của sáu chàng trai để lấy lại vóc dáng thon thả và những hệ lụy phát sinh từ đó.
"Saniwa nhà này cũng ít có ác lắm." said by Tsurumaru.

Characters: Hachisuka, Ishikirimaru, Mutsu, Mitsutada, Tsurumaru, Shishiou và rất nhiều nhân vật phụ khác.
Word: 3147

•••
- Các cậu... béo quá rồi!

Saniwa ngao ngán chốt một câu rất ngắn gọn, nhưng cả đại bản doanh cảm thấy tựa hồ như sét đánh ngang tai. Kashuu vốn là người rất nhạy cảm, phản ứng đầu tiên lao tới khóc lóc.

- Chủ nhân à, tôi thật sự béo lắm sao?!

- Ta không nói cậu - Ngài thở dài, đẩy mặt thằng nhóc sang bên sợ nước mắt nước mũi sắp sửa dính lên người mình. Kể cả nó có béo thật thì ngài cũng chả dám nói ra - Đội tiên phong, các cậu giảm cân đi.

Phân đội một hay còn gọi là đội hình tiên phong là đội quân mạnh nhất của đại bản doanh. Bất cứ ai cũng mong muốn và nỗ lực thật nhiều để được gia nhập vào đó. Không chỉ là vinh quang mà còn là danh dự, niềm kiêu hãnh và minh chứng cho những nỗ lực ngày đêm không mệt mỏi.

Thế nhưng, bấy lâu nay phân đội một đã chính thức ngồi nhà trong khi cả đại bản doanh tập trung cho trận chiến ở Kyoto và chống lại kebiishi. Và thế nên, ăn không ngồi rồi, béo phì là chuyện tất yếu. Đội một bao gồm: Hachisuka, Ishikirimaru, Mitsutada, Tsurumaru, Shishiou và Mutsu chính thức (bị ép buộc) tham gia vào chiến dịch giảm cân khắc nghiệt.

Lệnh của saniwa: cắt giảm khẩu phần ăn của toàn đội số một xuống còn một phần ba, cấm tiệt cả sáu người vào bếp cho đến khi mỗi người giảm được ít 5 kilogram.

- Tôi béo lắm sao? - Mitsutada ngồi thừ như người mất hồn.

Mặc dù bản thân không phải là kiểu người coi nhan sắc như mạng sống như tên nhóc nhà Okitagumi nhưng béo ra thì cũng chẳng ngầu chút nào. Thật mất hình tượng quá đi!

- Cũng không đến nỗi - Tsurumaru ngồi cạnh tiu nghỉu nhìn miếng cá nhỏ xíu cuối cùng trong đĩa cơm - Có lẽ vì cậu thường xuyên phải nếm thử các món ăn trong nhà bếp - Và rồi đột ngột nổi giận, cắm phập chiếc dĩa vào miếng đậu phụ - Cho dù tôi không ra trận thì tôi cũng có ngồi không đâu!

- Ông chỉ giỏi hù dọa người khác - Mitsutada trệu trạo nhau miếng xà lách cực khổ như ngựa nhai ngô.

Ngày đầu tiên ăn kiêng cũng trùng hợp thay là phiên Taroutachi và Jiroutachi làm bếp. Ookurikara mặt vô cảm:

- Nhưng ông béo quá nên có hù được ai nữa đâu.

- IM ĐÊ! - Tsurumaru cảm thấy lòng tự trọng bị tổn thương ghê gớm - Ookurikara! Cậu cũng phải ăn kiêng cùng chúng tôi! Chúng ta là nhà Dategumi! Nhà Dategumi phải đoàn kết!

- Đúng vậy! - Mitsutada bật dậy, giật luôn chiếc đĩa của tên uchi kia - Dù gì kén ăn như cậu thì cũng đâu ăn nổi thứ này!

Gã thanh niên mặt đơ vẫn chả buồn phản ứng, anh không có ý định ăn kiêng cùng bọn này nhưng cũng không thể phủ nhận rằng thằng chột kia nói đúng.

Trong khi đó, phía bên nhà Kotetsu ở phía kia bàn ăn là những gương mặt thê lương ủ dột. Hachisuka thật sự không thể hiểu nổi ai có ý nghĩ điên rồ cho bọn người trời làm bếp. Một lần với Ishikirimaru chẳng phải đã quá đủ rồi sao?! Dĩ nhiên so với ông ta thì hai anh chị vẫn khá lắm, ngược lại so với khái niệm "bình thường" thì đó thật sự là một thất bại thảm hại. Nhưng ý thức rõ rằng không thể không ăn, nhất là trong giai đoạn ăn kiêng khắc nghiệt, anh vẫn cố sống cố chết nuốt vào họng và cầu trời khấn Phật rằng hai tên oodachi chỉ nấu tệ chứ không có khả năng đầu độc chết người trong vô thức.

- Nếu anh muốn thì lấy phần của em này - Urashima luôn luôn là một đứa em ngoan.

Hachisuka cười trừ.

- Anh đang ăn kiêng mà. Nếu em đã có lòng tốt như vậy, không phải nhường cho Nagasone tốt hơn sao. Dù sao hắn cũng đang ở trong đội hình kebi, cần tẩm bổ một chút - Anh nói với giọng rất ngọt ngào, với một nụ cười cũng rất ngọt ngào, trừ ánh mắt hình viên đạn ném sang "thằng giả mạo".

Nagasone lập tức bị sặc.

- Hachisuka, em thật là tốt! - Gã cảm thán, và chính xác thì đây là lần đầu tiên Hachisuka tốt với hắn, nếu không tính cái thứ kinh khủng dở tệ của hai ông người trời - Nhưng sao anh có thể tranh giành đồ ăn với em mình được.

- Người ta đã có lòng tốt thì phải nhận.

Thế rồi hai ông anh trời đánh nhà Kotetsu bỗng dưng tình cảm mặn nồng thắm thiết lạ thường. Urashima thật sự ước gì hai anh trai của mình có thể hòa thuận mãi như thế.

- Nếu em không muốn thì cho anh nhé? - Mutsu ngồi bên cạnh nãy giờ, đã ngán ngẩm khung cảnh buồn nôn dị thường của hai tên kia, lên tiếng.

- Được thôi.

Cậu nhóc tóc vàng bất ngờ, tự động đáp trong khi hai ông anh còn bận đá đểu nhau cùng chung một suy nghĩ: "dân nhà quê hẳn là dễ nuôi."

Xa xa trong góc phòng, Ishikirimaru và Shishiou ngồi ăn trong yên lặng, cách xa đám đông ồn ào. Mỗi người chìm đắm trong những suy nghĩ mông lung chỉ đến khi tên thần kiếm cuối cùng cũng mở miệng:

- Thật may rằng phần ăn của chúng ta đã giảm xuống 1/3.

Shishiou lầm bầm: - Ông không có tư cách phán xét người khác.

Ishikirimaru cũng không còn gì để nói.

Ngày hôm sau, Hachisuka và Mutsu bị điều động vào lực lượng chiến đấu ở Kyoto trong khi đám ở nhà thì bị sai đi lao động công ích.

- Chúng ta không đi ngựa à? - Mutsu lờ đờ hỏi, mới ăn kiêng có một ngày mà cậu đã cảm thấy tổn hao mấy phần sinh lực.

Hachisuka không ngờ rằng Mutsu đã mất trí tới độ hỏi cái câu ngớ ngẩn này. Thế nhưng anh chàng tóc tím còn chưa kịp trả lời thì cái giọng ma mị hết sức gợi đòn của Nikkari đã vang lên từ phía sau lưng:

- Chạy bộ tốt cho sức khỏe - Khóe miệng gã nhếch lên, cong cớn - Hơn nữa, lũ ngựa không cần được giảm béo.

Máu nóng bừng lên cộng với nỗi căm hờn chất chứa không được giải thoát, Hachisuka rút kiếm ra, rượt tên wakizashi chạy tóe khói. Mutsu vẫn lờ đờ lết từng bước.

- Anh không giận à? - Sayo tò mò hỏi.

- Anh đói quá.

Sayo không biết nói gì. Nếu có thể, cậu muốn vỗ vai anh trai tóc đen kia một cái an ủi nhưng đáng tiếc, chiều cao của cậu không cho phép.

Chiến trường về đêm được biết đến là lãnh địa của tantou, nhưng cũng phải thừa nhận rằng hai tên uchigatana từ đội tiên phong cũng không tệ chút nào, trừ việc không hiểu là do đang ăn kiêng xuống sức hay bản thân kích cỡ quá lớn khó ẩn nấp nên toàn làm đích ngắm cho yari bên địch. Kết cuộc, ông anh nhà Rai đâu chẳng thấy, chả có hai tên to xác bị trọng thương mang về.

- Được rồi - Nikkari thở dài, xốc Hachisuka dậy - Tôi phụ trách tên này. Izumi, cậu chịu khó cõng tên kia nhé, hắn bất tỉnh rồi.

- Này, tôi cũng bị thương mà! - Anh chàng tachi-bị-giáng-cấp giãy nảy.

- Nhưng anh đô con hơn tôi - Nikkari đáp với cái bản mặt không thể tỉnh hơn.

Thế là rốt cuộc Izumi được giảm cân miễn phí, còn về phía Mutsu, vài phút sau đã tỉnh lại thấy mình được cõng nên ngoan ngoãn nhắm mắt lại đóng vai người ốm. Đám người Shinsengumi lúc nào cũng cậy đông ăn hiếp cậu nên Mutsu không thương hại làm gì. Với lại, người đã lòng thì mình nên nhận, ấy mới là đạo lý.

Ngày thứ ba trong chế độ ăn kiêng khắc nghiệt, cả sáu người ai nấy đầu tóc xơ xác, mặt mày rũ rượi, mắt thâm quầng nom đến tội nghiệp. Hachisuka, đỡ thảm nhất nhờ có cậu em trai ngoan hiền và ông anh vô thừa nhận tranh thủ cơ hội lấy lòng gã. Ishikirimaru tuy thường bị Hotaru hành hạ nhưng nói cho cùng thì cậu ta cũng "nuông chiều" ông già. Bốn người kia mới thực sự là thê thảm.

- Hôm nay các cậu đi PvP nhé - Hasebe ngao ngán truyền đạt mệnh lệnh chủ nhân. Thật sự mà nói, nhìn bộ chúng mấy người này, anh cảm tưởng gió cũng có thể cuốn phăng đi mất, tất nhiên là nếu không tính đến trọng lượng quá cỡ của chúng. Chả biết có đánh đấm nên hồn nổi không nữa là.

- PvP? - Ishikirimaru ngẩn ra.

- Đi thôi! - Tsurumaru vỗ vai ông già, rồi cả đội lục tục kéo nhau đi lấy ngựa. Chả ai dư thừa năng lượng để giải thích cho ông già lạc hậu kia biết PvP là gì.

Địa điểm diễn ra cuộc giao đấu hữu nghị giữa các đại bản doanh, hay còn được gọi là PvP, là một nhà thi đấu mọc lên giữa vùng rừng núi hoang sơ hẻo lánh. Nó ở đấy khi nào, do ai xây dựng thì chả ai biết. Ngày trước, đội tiên phong vẫn thường xuyên tới đây nhưng về sau mạnh quá nên bị cho nghỉ nằm nhà. Ấy thế nên mới phát sinh ra chuyện.

- Con nue nặng quá! - Shishiou rên rỉ.

- Nặng thì bỏ nó xuống - Hachisuka lầm bầm - Ít ra cậu còn có thể làm thế còn tôi thì không thể cởi bộ giáp ra được.

Shishiou làm mặt khinh bỉ. Chẳng qua gã tóc tím kia thích làm màu thế thôi chứ hai anh em của gã còn phơi thân ra giữa bàn dân thiên hạ mà có sao đâu cơ chứ.

Mọi người mở cửa, bước vào phòng thi đấu. Đối thủ lần này là một đội toàn tantou loắt choắt với bảo mẫu Iwatooshi huyền thoại. Nhìn cảnh này, ai nấy đều hết sức ngao ngán.

- Xin được chỉ giáo!

Sau màn chào hỏi, trận đấu diễn ra như sau:

Hachisuka và Mutsu ném đá: hai bé tantou trúng đòn hộc máu tại chỗ.

Hachisuka và Tsurumaru lao vào hội đồng Iwatooshi.

Mutsu, Shishiou và Mitsutada xông lên dứt điểm nốt ba em tantou còn lại. Trận đấu kết thúc.

- Trời ơi, tôi còn chưa kịp đánh phát nào! - Ishikirimaru kêu lên.

- Trời ơi! Các em tôi! - Iwatooshi bên đối phương cũng gào lên - Mấy người thật vô nhân tính!

Đội quân tiên phong đang được đóng vai người xấu ức hiếp trẻ con vẫn chẳng hề mảy may rung động. Tsurumaru trưng ra nụ cười sáng bóng trên gương mặt mà nói:

- Xin lỗi anh! Nhưng trẻ con nhà này đều do một tay chúng tôi nuôi lớn cả. Nhìn mặt chúng nó cũng giống em trai chúng tôi, nhưng mà... - Gã tóc trắng ngưng một hơi, thở dài - saniwa nhà này ít có ác lắm!

Trên đường về, ai nấy trầm mặc, vì cảm giác tội lỗi thì ít mà vì đói thì nhiều. Bóng dáng sáu người cưỡi ngựa đi trong ánh chiều hoàng hôn thật đẹp đẽ, huyền ảo như những chiến binh oai hùng nơi sa trường đổ lửa. Có ai hiểu rằng đằng sau vẻ đẹp ấy là nghệ thuật của ánh trăng lừa dối, bởi những thước phim vốn dĩ được tạo nên từ thứ goi là giả tạo. Shishiou vẫn im lặng nãy giờ bỗng lên tiếng:

- Tôi không ngờ rằng Iwatooshi lại có thể tình cảm đến thế.

- Iwatooshi ở nhà chúng ta chỉ là một thằng khát máu - Hachisuka trầm ngâm.

Lại một lúc lâu sau, Ishikirimaru mới mở miệng:

- Có thể vì cậu ta không phải chăm trẻ con bao giờ.

- Thật ra - Tsurumaru ngửa mặt lên trời - người ta vẫn bảo rằng một thanh kiếm ít nhiều chịu ảnh hưởng từ tính cách của chủ nhân.

- Chủ nhân chúng ta là người tốt.

- Nhưng thích làm việc xấu - Hachisuka chốt lại vấn đề.

Trải qua những ngày gian lao vất vả, sáu người không ai bảo ai, đều chung ý tưởng chia nhỏ phần cơm ra để dành ăn trước khi đi ngủ... cho đỡ đói, và một phần khác để dành ăn trước khi ra trận.

- Hachisuka nii-chan, ăn khuya dễ béo lắm - Urashima làu bàu. Dù thương anh đến mấy thì cậu cũng nhất quyết không để anh mình làm thêm điều gì ngu ngốc để kéo dài án phạt.

- Vậy anh sẽ tập thể dục trước khi đi ngủ!

Nói rồi, đôi mắt anh vụt lóe sáng như bộ giáp vàng anh vẫn mặc hàng ngày, đi giật chăn túm chân năm đồng đội, rồi cả bọn chạy hùng hục quanh đại bản doanh lúc nửa đêm, báo hại mọi người được một phen mất ngủ.

Ngày hôm sau đến phiên Kasen và Horikawa làm bếp. Nếu như Mitsutada - đã bị cấm túc - nổi tiếng về các món ăn Tây phương mới lạ thì Kasen Kanesada là bậc thầy của mỹ thực, sáng tạo nên những kiệt tác vô cùng đẹp mắt.

- Tôi đang bị ngược đãi!

Shishiou rên rỉ, nhìn phần ăn của cậu còn ít hơn của con nue nữa. Và nó đã bỏ mặc chủ nhân đang ăn kiêng của mình mà lượn sang với phần còn lại của bản doanh.

- Nue, đồ phản bội!

Shishiou căm phẫn gào lên. Mutsu chỉ biết vỗ lưng gã vài cái an ủi. Kể ra thì chàng trai tóc vàng già đầu này cũng đáng thương nhất, đã ăn kiêng rồi lại còn phải vác theo con nue bự chảng đi khắp mọi nơi. Xét theo mặt tích cực, có lẽ gã là người giảm cân nhanh nhất. Nhưng Mutsu còn chưa kịp nói ra điều ấy bởi khi cậu vừa đưa một phần cơm lên đút vào miệng thì...

Mutsu lập cập bật dậy, chạy như bay lao qua nhà ăn với vận tốc khiến Hakata cũng phải bái phục, để lại đằng sau tiếng hét:

- NƯỚCCCCCCCCCCCCCCCCCCCCC!

Mọi người trợn mắt nhìn nhau, còn chưa kịp hiểu chuyện gì vừa xảy ra thì Tsurumaru đã tò mò cầm đũa chọt chọt vào đĩa của tên uchigatana xấu số, gắp ra một miếng ớt đo đỏ.

- Hôm nay ai nấu cơm?

- Kanesada và Kunihiro?

Hachisuka bật cười: - Hẳn là cậu ta ghen với chuyện hôm trước Mutsu được Izumi cõng về bản doanh.

- Ồ!

Mọi người đồng thanh. Chẳng cần phải nêu đích danh cũng biết thủ phạm là ai rồi. Nhưng vẫn có một chuyện làm Mitsutada băn khoăn:

- Tôi nhớ rằng Mutsu đâu có sợ ớt đến như vậy nhỉ? Trước giờ cậu ta vẫn bình thường mà.

- Tôi đoán chắc là ớt hiểm Ấn Độ đó mà - Tsurumaru cười híp mắt lại - Hồi Ookurikara mới về, nhìn mặt cậu ta đơ quá nên tôi lén bỏ một ít vào trong đồ ăn của cậu ta. Còn dư mấy quả vẫn để ở trong tủ bếp đó. Có lẽ Hori-

Chưa nói xong, Mitsutada đã xông vào kẹp cổ ông già mất nết. Mọi người nhìn gã bằng ánh mắt: tự làm tự chịu nha!

- Mà này, tôi thắc mắc - Shishiou gãi cằm - Tại sao Iwatooshi ăn cực nhiều mà vẫn không béo?

- Vì anh ta ăn được bao nhiêu thì dinh dưỡng nuôi vếu cả rồi - Tsurumaru giải thích, hai tay vẫn thoăn thoắt phơi quần áo lên cái sào cao cao.

Đấy chính là cái gọi là "nội phiên" mà saniwa giao cho đám người ở nhà. Bởi vì vẫn chưa cần mang đội quân mạnh nhất ra trận mà cứ để cho chúng ăn không ngồi rồi thì khó mà giảm cân, ngài quyết định cho chúng đi làm đủ thể loại việc vặt, từ giặt giũ, bưng nước, chẻ củi, cắt cỏ, chăn ngựa, lau sàn... cho tới dọn hố xí. Nói trắng ra là làm osin không công cho cả nhà.

- Ồ - Shishiou gật gù, vỡ lẽ - Vậy còn mấy tên yari và oodachi?

Ishikirimaru đang lọ mọ treo cái chăn nặng như chì ở phía bên kia sân bỗng dưng hắt hơi mấy cái liền.

- Ai biết! - Tsurumaru nhún vai - Mấy tên đó mùa đông cũng như mùa hè, mặc đồ kín mít. Nhắc tôi lại nhớ...

Gã đảo mắt, liếc nhìn sang phía tên thần kiếm đang hì hục với công việc, mà nhếch mép cười tinh nghịch. Trông thấy thế, Shishiou cười trừ, đưa tay ra hiệu ngụ ý "nguy hiểm chết người" nhưng con hạc già khọm kia phớt lờ cảnh báo, lượn ngay đến sau lưng tên oodachi không chút mảy may nghi ngờ, đưa hai tay lên sờ soạng, miệng hét to:

- LÉP HAY BỰ NÀO?!

Ngay sau đó, Tsurumaru đã hiểu tại sao không nên đùa với oodachi.

Và cứ thế, ngày qua ngày, cuộc sống vẫn cứ tiếp diễn. Đoàn quân vẫn đều đặn viễn chinh tới Kyoto. Đại bản doanh lại đón nhận thêm những gương mặt mới, thậm chí cả Akashi lười cũng đã về và chịu cảnh bị Hotarumaru tra tấn. Còn đội quân chủ lực của bản doanh vẫn tiếp tục cuộc ăn kiêng trường kì...

- Hakata, anh có thể hỏi tại sao lại có mấy vị tiền bối xanh xao hốc hác quá vậy? - Ichigo chau mày hỏi, nhìn ra đám người thiếu sức sống đang ngồi vật ra giữa ruộng. Nếu không phải vì phép lịch sự thì anh nghĩ rằng trông họ giống nô lệ khổ sai thời đại trước.

Hakata mỉm cười nói:

- Chủ nhân không thích người lười biếng.

Akashi bỗng thoáng rùng mình.

Tuần sau đó, khi sức chịu đựng đã đạt tới giới hạn, đội tiên phong mới tìm chủ nhân xin rút lại án phạt thì hay tin người đã mất tích được mấy ngày. Không thể chịu đựng hơn được nữa, nhân cơ hội đi viễn chinh ở Atsukishiyama, sáu người cùng nhau đào ngũ bỏ trốn, để lại một đại bản doanh náo loạn với vô số chuyện bi hài phía sau...

Hết chương 7

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro