Chương 8 - Nihongou vs. đao kiếm nam sĩ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Summary: Câu chuyện về tên danh thương trời đánh nào đó thích uống rượu và nằm lười sưởi nắng
Characters: Nihongou và đội viễn chinh
Word: 903

•••
Gã đàn ông tóc dài chớp chớp mi mắt, lười nhác đưa tay vớ lấy bình rượu tu một hơi rồi lăn ra mô đất trống cao cao oằn mình sưởi nắng. Mái tóc ấy, đôi mắt ấy với nụ cười ấy cùng một bộ dạng kì cục thật không thể không khiến người ta liên tưởng tới một con khỉ đột. Nhưng khi người ta trông thấy cái que dài dài có túm lông xơ xác như chổi lông gà, người ta lại ồ lên: Ô! Lao công!
Vâng, anh chính là Nihongou - danh thương đệ nhất, nỗi ám ảnh của mọi nhà.

Tự một lúc nào đó, Nihongou bị đánh thức khỏi giấc ngủ buồn chán tẻ ngắt và được mang đến đây trong hình hài một con người. Ai đó đã triệu hồi danh thương huyền thoại? Anh chẳng cần biết, ngày ngày anh uống rượu ngắm mây trời, nhìn thú rừng chạy nhảy tung tăng, bắt mấy con làm thịt rồi nằm khểnh vắt chân chữ ngũ ngáy khò khò. Rảnh rỗi là thế nên anh còn tự mình thử nghiệm việc chế rượu từ hoa quả trong rừng. Vị của chúng không tệ nên anh còn làm thêm mấy vò vừa uống vừa ngâm để dành.

Trong suốt quãng thời gian lang thang khắp xó rừng, đôi lúc Nihongou nhận ra âm thanh của binh khí va vào nhau chát chúa sắc lạnh vẳng đâu đây xen lẫn trong tiếng gió lay động rừng trúc xào xạc. Thời đại nào cũng có chiến tranh, sâu rượu tự nhủ, lại dốc bình rượu ra làm mấy chén rồi ngủ tiếp.

Cuộc sống cứ thế thấm thoắt trôi qua, Nihongou đã nếm đủ vị hoa tươi quả lạ lẫn thịt rừng quý hiếm (đến nỗi bị Tào Tháo rượt mất mấy ngày) anh bắt đầu chán chường. Bản năng của vũ khí cuối cùng cũng chiến thắng sự lười nhác thích hưởng thụ và thúc đẩy anh muốn được chiến đấu. Thế nên, anh nhấc mông dậy, lang thang qua những vùng đất trống, mang theo vò rượu quý đã ngâm mấy chục ngày.

Hôm ấy, trời đã nhá nhem tối, cảnh vật chìm dần trong sắc đen úa tàn, Nihongou khệnh khạng vừa đi vừa hát nghêu ngao thì bỗng rùng mình ớn lạnh bởi nguồn sát khí ngùn ngụt phía sau lưng. Anh còn chưa kịp quay lại quan sát thì đã nghe tiếng người hò hét:

- YARI!

- MAU GIẾT NÓ!

Thế là Nihongou tỉnh rượu, co giò chạy thẳng. Danh thương gì chứ, dù chưa chạm trán nhưng anh đã có thể cảm nhận được sự chênh lệch đẳng cấp giữa lính tinh nhuệ và gã lười cả tháng trời chỉ ăn no lại nằm. Với lại một cũng chả chọi lại số đông, chạy trốn không có gì hèn nhát!

Đám cao nhân phương nào cũng ráo riết đuổi theo, miệng hét to:

- KHÔNG ĐƯỢC CHẠY, CON KHỈ ĐỘT KIA!

- GIẾT NÓ!

- Đợi đã, trông hắn không giống bọn ngược dòng! - Ai đó chen ngang vào - Thứ hắn đang cầm là chổi lông gà chứ đâu phải yari!

Nihongou sôi máu, ngoảnh lại quát:

- TA LÀ DANH THƯƠNG ĐỆ NHẤT NIHONGOU! KHÔNG PHẢI CHỔI LÔNG GÀ!

Sỉ nhục người khác cũng có mức độ thôi, anh rủa thầm. Một chọi bao nhiêu cũng được, với thân phận cao quý này, anh đâu thể để cho chúng dễ dàng sỉ nhục như thế, anh phải dạy cho chúng một bài học!

Và thế là danh thương dừng lại, tuốt "lông gà" chuẩn bị chọt chết lũ người không biết tôn ti phép tắc kia. Trong ánh chiều hoàng hôn mờ ảo, Nihongou đứng hiên ngang sừng sững, tay cầm chiếc thương phản chiếu ánh sáng chói lòa như tượng đài chiến binh anh dũng...

- NIHONGOU! LÀ NIHONGOU THẬT KÌA! - Cậu trai trẻ có mái tóc đen xù rối rít, lộ rõ vẻ sung sướng.

Ha! Có thế chứ!

- MAU BẮT ANH TA LẠI, KHÔNG CHO ANH TA CHẠY THOÁT!

Hả, loại phản ứng gì đây? Nihongou bỗng thấy bị ngu người.

- KHỈ ĐỘT! - Gã đàn ông tóc highlight vàng hoe phía đám nguời kì dị kia cũng hét lên.

Nihongou đã nghe thấy từ này lần thứ hai, không nhịn được, quát trở lại:

- TỰ NHÌN LẠI MÌNH ĐI!

Lẽ ra gã đó phải bực mình, nhưng không, gã khỉ đột đeo nịt ngực không hề bị phân tâm, cùng đám đông nhất tề xông lên khiến tên yari không kịp phản ứng.

- NIHONGOUUUUUUUUUUU!

Và ôm chặt lấy như thể chỉ cần buông tay một chút thôi là Nihongou kia sẽ biến mất vào hư vô. Anh nghĩ rằng anh vừa nghe thấy tiếng gãy rắc của xương sườn.

- TÌM THẤY NIHONGOU RỒI!

Có chuyện gì với đám người này vậy? Đó là suy nghĩ cuối cùng của danh thương khi bị úp mặt vào một bộ ngực vĩ đại và suýt chết vì tắc thở.

Ngày hôm ấy, đội quân viễn chinh sau khi quáng gà nhìn nhầm Nihongou thành yari phe địch, đã lùa gã chạy vòng vòng như lùa vịt, và rồi mang gã về bản doanh trị thương trong khi Iwatooshi được nghe một bài giáo huấn về việc "dùng dzú giết người".

Hết chương 8

Note: 2 nhân vật được nhắc qua ở đoạn cuối là Mutsu và Nagasone.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro