[Phần I: Huyễn mộng - 1] Nên kết thúc rồi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lưu ý: Tính cách nhân vật không liên quan đến nguyên tác Tokyo Revengers. Thế nên nếu mọi người không thích thì hãy rời đi chứ đừng công kích ác ý nhé. Loveyou ♥️

~~~ Kính Hoa ~~~

'Cộp... cộp... cộp... cộp...'

Tiếng đế dép ma sát đều đều với mặt sàn gỗ vang lên khắp khu vui chơi bỏ hoang đầy áp lực. Một thân hình gầy gò chậm rãi bước lên cầu thang tiến về phía sân thượng.

Mikey chỉ cần vài bước đã đứng vững trên lan can của sân thượng, cảm nhận làn gió se se lạnh thổi qua thân thể, ánh mắt nhìn xa xa như thể muốn thu gọn cả thành phố Tokyo vào trong đôi mắt ảm đạm ấy.

Từng gương mặt thân thuộc trong quá khứ mà Mikey tưởng chừng như bản thân đã quên đi tự bao giờ giờ lúc này lại hiện ra rõ ràng trước mắt cậu.

/Em thấy tầm nhìn từ trên cao thế nào hả, Manjirou?/ Shinichirou mỉm cười, sự yêu thương nơi đáy mắt là không thể che giấu.

Mikey hơi ngẩn người: "Shin-ni..."

/Thật tuyệt phải không anh?/ Emma nở nụ cười xinh đẹp rực rỡ, ánh mắt dịu dàng như thể cô đang nhìn báu vật quý giá nhất của mình vậy.

"Là Emma sao..."

/Mày đã bảo vệ mọi người thật tốt nhỉ?/ Baji khẽ cười, trong đôi mắt tất cả đều là sự tự hào của hắn đối với cậu bạn trúc mã của mình.

"Còn có cả, Baji?"

/Mikey!/ Một tiếng hô vang dội vang lên, là các thành viên của Tokyo Manji cũ.

"Mọi người?"

Tất cả, tất cả đều là kí ức của cậu, một phần không thể thiếu của cậu, khoảng thời gian hạnh phúc ngắn ngủi mà cậu luôn muốn trở về.

Theo từng người mà Mikey gọi tên, đôi mắt ảm đạm của Mikey cũng dần sáng bừng lên hệt như những ngày cậu còn niên thiếu, nở nụ cười vô lo vô nghĩ.

Chỉ tiếc rằng, cậu từ lâu đã không còn là Mikey của những năm tháng ấy nữa rồi.

Mikey hít một hơi thật sâu rồi dùng sức hét lên như muốn giải toả hết mọi tâm sự trong lòng:

"Mọi người ơi, tao đi đây!"

Mikey không hề do dự nghiêng mình rơi xuống khỏi lan can của tòa nhà cao tầng.

Cậu dường như loáng thoáng nghe thấy giọng con chó trung thành của cậu đang hét thất thanh, vọng lên từ khu để xe dưới toà nhà:

"Đừng mà Mikey!!!"

Trong khoảnh khắc thân thể Mikey rơi xuống ngang tầm cửa sổ tầng 12 thì tay cậu đột nhiên bị ai đó níu lại.

Cổ tay Mikey bị siết đến đau nhói, cảm giác mất trọng lượng giảm đi đáng kể.

Mikey mở to hai mắt nhìn người dù đã bị thương đến sắp mất mạng vẫn kiên trì muốn níu giữ cậu ở lại, mái tóc đen rối loạn của người kia bay trong gió:

"Mikey, đừng bỏ cuộc! Tao sẽ không để mày chết đâu!! Mau nắm lấy tay tao đi! Nhanh lên!!"

Mikey trầm mặc nhìn Takemichi, không để ý đến máu của cậu ta đang 'tích tích' rơi lên mặt cậu.

"Thật ngu ngốc. Mày đã sắp chết vì tao rồi, vậy mà..."

Takemichi mặc kệ lời Mikey nói vẫn cố chấp giữ lấy tay cậu, lời nói ra như thể đang cầu xin cậu hãy yêu quý lấy tính mạng của mình vậy:

"Không còn thời gian để do dự nữa đâu Mikey-kun. Xin hãy mau lên đây với tao đi... Tao đã sắp không còn tỉnh táo được nữa rồi..."

Mikey lạnh nhạt nhìn Takemichi:

"Buông tay tao ra đi. Tất cả mọi chuyện đều nên kết thúc rồi. Chúng ta cần một dấu chấm hết."

Từng cơn choáng váng dần bủa vây lấy Takemichi, thế nhưng trọng lượng trên tay lại không cho phép cậu ta được thả lỏng dù chỉ một phút.

Lời nói của Mikey giống như dao găm, cắm thật sâu vào trái tim Takemichi.

Có phải... ngay từ đầu cậu ta đã sai rồi không?

"Mikey-kun, làm ơn... lên đây với tao đi. Tao nhất định... Nhất định sẽ cứu được mày."

Cho dù phải trả giá bằng cả sinh mệnh này, tao cũng sẽ cứu mày mà?

Mikey nhắm mắt, giọng nói yếu ớt bị gió đêm phá vỡ đến không còn gì:

"Takemichi... Hãy giải thoát... cho tao."

"Mày im đi! Sano Manjirou!" Takemichi gào lên trong đau khổ, những giọt nước mắt cậu ta cố kiềm nén từ sau khi cậu ta trở về từ quá khứ không chịu khống chế mà rơi xuống.

Mikey đâu có biết, khi cậu ta trở lại từ quá khứ, chạy khắp nơi mà vẫn không thể tìm thấy cậu, cậu ta đã đau đớn và tuyệt vọng đến thế nào chứ?

"Mày sẽ hối hận đấy Mikey-kun... Làm ơn, hãy lên đây với tao đi mà..."

Mikey nhìn những giọt nước mắt trong suốt kia, nhận ra chúng là vì mình mới rơi xuống thì đột nhiên nở nụ cười.

Đó là một nụ cười vừa xinh đẹp lại vừa dịu dàng, là một nụ cười mà Takemichi vẫn luôn khắc ghi sâu trong tâm trí.

"Tao sẽ không hối hận đâu." Mikey nói như thế.

Nụ cười này dần xếp chồng lên những hình ảnh trong quá khứ của Takemichi.

Takemichi ngẩn ngơ.

Đúng vậy, cậu ta thật ngu ngốc khi đến tận bây giờ mới ngỡ ra sự bất lực trong nụ cười khi ấy.

Là vì đã từng giãy giụa nhưng không có kết quả, nên người con trai ấy lựa chọn cam chịu.

Cam chịu với số phận và im lặng vùi lấp bản thân... vì những người khác.

Ừ, người con trai giống như thiên thần thuần khiết nhất thế gian kia, chính là cao thượng như thế đấy.

Đáy lòng Takemichi dâng lên sự hoảng loạn chưa từng có.

Cậu ta cố gắng gào thật lớn, muốn thức tỉnh người con trai từ rất lâu đã không còn điều luyến tiếc ở nhân gian, nhưng lại vì một lời hứa vu vơ cùng cậu ta mà sống vất vưởng đến tận hôm nay kia:

"Mày lúc nào cũng vậy hết! Có chuyện gì cũng tự gánh vác một mình!"

Giọng Takemichi cứ nhỏ dần, sau cùng gần như là nghẹn ngào nói ra lời trong lòng:

"Tại sao mày không chịu nhìn lại phía sau mày chứ? Mày còn có tao... Còn có bọn Draken mà?"

Tại sao mày lại dùng nụ cười dịu dàng như vậy đối diện với thế gian tàn khốc, trong khi linh hồn mày lại đang tan vỡ ở nơi sâu thẳm bóng tối như vậy chứ!?

"Manjirou à, chỉ một lần này thôi cũng được... Hãy cho tao biết mày cần gì, tao nhất định sẽ giúp mày mà..."

"Tao... và tất cả mọi người đều hi vọng mày sống thật tốt mà..."

Cánh tay Takemichi dần trở nên không có lực, thân thể Mikey cũng theo đó mà trượt xuống.

Mikey đúng lúc này lại đột nhiên dùng sức nắm thật chặt tay Takemichi khiến cậu ta dù đang sắp chống đỡ không nổi cũng mừng đến muốn phát điên.

Takemichi cố gắng mở to mắt hai nhìn người con trai mình đang nắm lấy. Cậu ta thấy, người con trai mạnh mẽ ấy thế mà lại đang khóc, nhưng trên môi vẫn nở nụ cười đẹp tựa thiên thần kia.

Chàng thiên thần với đôi cánh nhuộm màu hắc ám ấy dịu dàng nói với cậu ta rằng là: "Takemichi, anh hùng của tao, hãy thay tao sống thật tốt nhé!"

Rồi lại nói: "Dùng mạng của tao, đổi lại cho mày."

Mikey nói xong, nơi lòng bàn tay đang nắm lấy cánh tay Takemichi xuất hiện một điểm sáng màu vàng nhạt, nhanh chóng hòa vào hơi thở của cậu ta.

Takemichi gắng gượng lâu như vậy đã sớm đến cực hạn của cậu ta, nhận lần xung kích này xong thì gần như là ngất đi ngay lập tức.

'Cộp cộp cộp cộp...'

Tiếng bước chân vội vã từ cầu thang bộ bên kia vọng lại, Mikey chẳng cần đoán cũng biết người đến là ai.

Nhưng tới lúc này rồi Mikey đã không còn hơi sức đâu mà lo nghĩ chuyện kế tiếp nữa. Hai mi mắt nặng trĩu, đến cả hơi thở cũng sắp biến mất.

Bàn tay cậu buông lỏng, cảm giác mất trọng lực lại tiếp tục đánh tới.

Cậu dường như còn nhìn thấy con chó trung thành của cậu hoảng hốt phóng qua khung cửa sổ bể nát, cùng cậu rơi xuống phía dưới.

Trước khi hơi thở hoàn toàn đứt đoạn, Mikey cảm nhận được một vòng tay ấm áp bao bọc lấy thân thể của cậu.

Sau đó, cậu dường như còn nghe được
vài lời con chó trung thành của cậu thì thầm bên tai:

"Vua... Mày đừng mơ tưởng tới việc bỏ rơi tao... Nếu mày đã không muốn tiếp tục sống nữa, vậy thì chúng ta cùng đi chết có được hay không?"

"Vua... Mikey... Manjirou... Tao... Haru... thật sự..."

~~~~~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro