[Phần I: Huyễn mộng - 2] Khởi đầu mới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

~~~ Kính Hoa ~~~

Câu nói còn đang dang dang dở dở của Sanzu lúc đó dường như vẫn còn quẩn quanh trong tâm trí Mikey.

Nó cứ như một câu ma chú ám ảnh cậu ngay cả trong giấc mơ.

Từ từ, đợi chút! Vì sao cậu lại nghĩ thế nhỉ? Không phải là cậu đã nhảy lầu tự tử chết rồi à? Làm sao còn có thể mơ?

Mà nếu có mơ thì chắc cậu cũng chỉ có thể mơ thấy nhóm hồn ma hiện về đòi cậu trả mạng mà thôi. Đâu thể bình an như thế này được?

A! Thôi xong, lạc đề rồi!

Chết rồi vẫn còn có thể suy nghĩ minh mẫn như thế này luôn hở? Chẳng khác gì lúc còn sống cả?

Không gian xung quanh Mikey không biết từ lúc nào đã dần trở nên ồn ào.

Mikey muốn mở mắt ra nhìn thử xem, nhưng mi mắt phản chủ vẫn nặng trĩu không chịu nghe theo sai bảo mà khép chặt.

Những âm thanh quen thuộc khơi gợi miền kí ức bị chủ nhân giấu kín trong đáy lòng.

Thật muốn được trở về những ngày xưa cũ đó...

"Oi oi~ Chibi! Mày mau dậy đi, đến giờ tan học rồi! Mày có biết bọn tao đã đợi mày dưới đó bao lâu rồi không hả?"

Giọng nói quen thuộc vang lên bên tai Mikey, âm thanh ồn ào náo động xung quanh giống như lại biến mất khỏi thế giới của cậu.

Mikey cố sức nhường ra một chút tỉnh táo từ não bộ đang hôn hôn trầm trầm của mình, mệt mỏi nghĩ thầm.

Giọng nói này thật là quen thuộc.

Hình như là mình đã từng quen biết ai đó... cũng luôn ồn ào như vậy, nhỉ?

Người kia không nghe được lời hồi đáp, trong giọng nói đã lộ ra chút nóng nảy:

"Oi~ Mikey!"

Âm thanh thôi thúc ở bên tai như chốt mở đèn kéo quân, mang theo một loạt gương mặt thân thuộc chạy ngang qua đại não của Mikey, cuối cùng, nó dừng trước hình bóng một người thiếu niên
tóc dài màu đen, nét tự tin hiện lên rõ ràng trên gương mặt điển trai.

Người đó là...

"Ba-ji ..." Mikey nhỏ giọng thì thầm đã thành công gây nên sự chú ý của thiếu niên đang không ngừng lảm nhảm gọi cậu dậy kia.

"Này, mày sao thế Chibi?" Baji nhíu mi, giọng điệu lo lắng, đưa tay muốn chạm vào người cậu.

Thế nhưng chỉ vừa chạm vào thôi hắn đã giật mình la lên:

"Oái! Sao người mày nóng vậy Mikey?"

Baji đang rất hoảng loạn, Mikey không cần phải nhìn cũng biết điều đó. Giọng hắn đều đã che không nổi rồi.

Baji một khi đã vội lên liền không biết hắn nên làm gì tiếp theo. Cũng may là, Draken đúng lúc cũng lên đây tìm bọn họ, giọng nói truyền đến từ rất xa:

"Bảo mày đi lên gọi Mikey xuống thôi mà mày ngủ luôn trên lớp nó đấy à?"

Baji nhìn thấy Draken như thể là thấy được vị cứu tinh, vội vàng nói với hắn:

"Mày lại đây xem Mikey bị gì đi! Tao sờ thử thấy người nó nóng lắm!"

"Cái gì?" Tiếng bước chân gấp gáp đến gần, sau đó Mikey cảm nhận được một bàn tay to lớn còn mang theo chút hơi lạnh đặt lên trán mình, sau đó là giọng Draken mang theo tức giận vang lên:

"Mẹ! Nó phát sốt rồi! Phải mau chóng mang nó về nhà thôi! Mày giúp tao đỡ nó lên lưng đi!"

"Được, được! Mày cúi thấp xuống một chút!" Baji ngay lập tức đồng ý.

Sau đó, Mikey liền cảm nhận được một trận lay động, thân thể cậu bị người ta nhấc lên, rất nhanh đã được thả xuống trên một tấm lưng vững chãi.

Hơi thở thân thuộc bủa vây lấy Mikey.

Vòng tay cậu trong vô thức ôm chặt lấy cổ người kia, nhỏ giọng rì rầm hai chữ:

"Ken-chin...."

"Ừ, tao ở đây." Draken cõng Mikey trên lưng bước nhanh ra khỏi lớp, trong lúc lơ đãng dường như còn nghe được cậu nhẹ giọng gọi cái biệt danh không phải là rất phù hợp với hình tượng của hắn, dịu dàng đáp lời.

Baji ở phía sau nhanh chóng đuổi theo bước chân hai người bọn họ.

Mikey trong lúc mê man lại cảm nhận được sự quen thuộc, trong đầu không
tự chủ tuần hoàn truyền phát một vài đoạn ngắn ký ức mà cậu tưởng chừng như bản thân đã sớm quên đến sạch sẽ.

Ken-chin người này... cảm giác mà hắn đem lại cho cậu vẫn như vậy, một cảm giác an tâm...

Sau đó vì nguyên nhân thân thể Mikey lúc này không được khỏe cho lắm, vậy nên ý thức của cậu lần nữa từ từ chìm vào trong bóng tối.

Chẳng biết thời gian bên ngoài đã trôi qua bao nhiêu lâu, Mikey một lần nữa  lần nữa lấy lại được ý thức, thế nhưng
là hai mí mắt vẫn không thể nào nhấc lên được.

"Manjirou, tại sao em cứ luôn ngủ mãi, không chịu tỉnh lại thế?" Một giọng nói đột ngột vang lên trong không gian im ắng, Mikey dường như còn có thể nghe ra được sự đau khổ xen lẫn với những tiếng nấc nghẹn ngào trong giọng nói ấy.

Giọng nói này vì sao lại nghe quen thế?

"Em định bỏ anh lại sao, Manjirou?"

Là ai? Là ai đang ở đó!

"Manjirou à..."

Vì sao... trái tim cậu lại đau như thế... nhỉ?

"Manjirou..."

Rốt cuộc là ai... Là ai đang gọi tên cậu?

"Manjirou."

Cậu thật sự, thật sự, rất muốn được bật khóc.

Thật muốn được người đó dỗ dành...

Mikey còn cảm nhận được đôi bàn tay to lớn có nhiều vết chai sạn của người kia dịu dàng chạm lên tay cậu, hơi ấm truyền tới từ bàn tay lại ngoài ý muốn khiến cậu an lòng.

Từng khuôn mặt thân thuộc ở trong trí nhớ lần lượt hiện lên trước mặt Mikey, không ngừng gọi tên cậu.

Từng tiếng, từng tiếng một cứ vang lên như thế làm cậu có chút không thể thở nổi.

"Manjirou, anh xin em... Hãy mau tỉnh lại đi..."

Ở bên ngoài, giọng người kia vẫn đang không ngừng nghỉ vang lên bên tai, lại dần dần trở nên đồng bộ với âm thanh trong tâm trí Mikey, hình ảnh trong trí nhớ cũng dừng lại ở một chàng thanh niên với mái tóc đen.

Ánh mắt khi chàng thanh niên ấy nhìn cậu luôn tràn đầy yêu thương, ngay cả nụ cười trên môi cũng luôn mang theo mười phần nuông chiều dành cho cậu.

Mikey có chút hốt hoảng, nước mắt lần này thật sự là không theo sự khống chế rơi xuống.

Hình ảnh chàng thanh niên kia không biết vì sao lại dần tan biến ngay trước mắt Mikey, biến thành một điểm sáng bay tới nơi xa.

Mikey thấy vậy thì luống cuống không biết nên làm sao, nhưng rất nhanh sau đó đã không chút do dự đuổi theo. Cho đến khi cậu đã mệt mỏi đến nổi không nhấc nổi chút sức lực nào nữa, ngã gục giữ khoảng không đen ngòm ấy.

/Manjirou.../

/Manjirou./

/Manjirou!!!/

Giọng nói thân thuộc ấy vang vọng bên tai Mikey. Hình bóng chàng thanh niên ban nãy khiến cậu đuổi theo bạt mạng, nay lại tự động xuất hiện bên cạnh cậu và chìa bàn tay cậu vẫn luôn khao khát được nắm chặt một lần nữa đến trước mặt cậu.

/Manjirou, đến đây với anh rồi chúng ta cùng đi nhé!/

Tuy là người thanh niên chưa từng mở miệng, nhưng Mikey vẫn nghe được rõ ràng điều người kia muốn nói.

Cậu gạt vội hai hàng nước mắt, đặt tay mình lên bàn tay ấy rồi nắm thật chặt, cứ như sợ người kia lại biến mất trước mắt mình thêm lần nữa.

Nụ cười trên mặt người kia vẫn không
hề thay đổi, âm thanh từ tính tràn đầy dịu dàng như đang dỗ dành trẻ con:

/Ngoan nào Manjirou, chúng ta đi thôi./

Là Shin-ni. Anh ấy vẫn luôn ở đây chờ đợi cậu sao?

Mikey còn chưa kịp suy nghĩ thấu đáo, hình bóng Shinichirou ở trước mặt đã đột nhiên sáng rực lên, đâm thẳng vào mắt cậu đau sót làm cậu không mở nổi mắt.

"Shin-ni..."

~~~~~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro