Chapter 1/pt2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

...

Lần thứ hai cậu tỉnh dậy, đó là một chiếc giường êm ái và chăn ấm quanh người. Mất phương hướng, Takemichi rúc sâu hơn vào sự thoải mái, và rồi nhăn mặt khi mũi của cậu chạm vào bề mặt gối. Cơn đau khiến cậu nhớ về tình trạng hiện tại của mình, và Takemichi chợt tỉnh ngộ, nhăn mặt lần nữa khi cơn đau bùng phát trên khuôn mặt.

Đúng vậy, cậu ấy bị bắt cóc. Chết tiệt, chết tiệt, chết tiệt, cậu phải mau chóng trốn thoát. Tốt, không có ai ở xung quanh. Đây chính là cơ hội để cậu chạy trốn. Đâu----

"Ồ, cậu tỉnh rồi"

Chà, chết tiệt.

Một chàng trai trẻ tuổi bước vào căn phòng ngủ, hai tay đút túi quần. Mái tóc màu vàng sáng của anh ấy xõa ngang sang một bên khi anh ấy nghiêng đầu, nhìn vào biểu hiện sợ hãi của Takemichi. Tim Takemichi đập thình thịch trong lồng ngực. Bản năng của kẻ yếu thì thầm trong đầu Takemichi. Bắt gặp ánh mắt khó hiểu, đôi mắt đen như mực ấy xuyên qua tâm hồn Takemichi, lặn sâu, tối đến mức cậu cảm thấy như mình đang nhìn chằm chằm vào bóng tối. Sự im lặng trong bầu không khí bắt đầu trở nên ngột ngạt, kinh hoàng, căng như dây đàn, khiến cậu choáng váng.

Sau đó thì.

"Cậu có thích Dorayaki?"

Takemichi chớp mắt "Cái---Cái gì..?"

"Dorayaki. Cậu có thích Dorayaki không?" Chàng trai lặp lại, "Hoặc Taiyaki."

"Uh, tôi không. Ý tôi là, tôi không có ghét Dorayaki. Tôi chỉ không ăn chúng nhiều như vậy."

"Thật sao?"

"T--Thật." Takemichi miễn cưỡng gật đầu.

Chàng trai kia ậm ừ , "Cậu có mùi giống nó"

"Tôi không...hiểu?"

"Mùi hương của cậu, cậu có mùi như Dorayaki. Hoặc..ah, đậu đỏ, đúng rồi, cậu có mùi như đậu đỏ vậy."

Cái gì, đậu đỏ? Không, không thể được; cậu làm gì có mùi hương. "Không, không thể nào, anh hẳn đang nói đùa."

Anh ta nhìn cậu. "Nhìn tôi có giống như đang nói đùa với cậu không?"

"Tôi không biết, tôi chỉ--tôi không biết anh! Ý tôi là--" Takemichi lảng đi, tạo khoảng cách xa giữa họ, và quấn tấm chăn quanh cơ thể run rẩy của mình như một lá chắn bảo vệ mặc dù cậu ấy biết điều đó là vô ích. "Tôi bị bắt cóc, bị trói vào ghế, bị đấm vào mặt, và bây giờ anh lại tuyên bố rằng anh có thể ngửi thấy mùi hương của tôi cho dù tất cả mọi người đều bảo rằng họ không thể nào ngửi thấy mùi của tôi, rằng tôi không có mùi hương?"

Sự im lặng ngự trị.

Anh ấy mở miệng. Sau đó ngậm nó lại. Thở dài một hơi. " Không có mùi..hả?"

Takemichi nắm chặt tấm chăn vào người cậu. Thật chặt. Đầy lo lắng và sợ hãi.

"Ngay cả khi cậu là một Omega?"

"Thì có sao chứ?!" Takemichi gầm gừ. Hoặc ít ra, giả vờ gầm gừ, phòng thủ cho bản thân. Cậu ấy không thể. Cậu không thể để bản năng Omega chế ngự cậu trong tình huống nguy hiểm này, bất chấp tiếng gào thét trong đầu cậu, bảo cậu phải im lặng, phải phục tùng. Không thể biết trước anh ta sẽ làm gì khi cậu mất cảnh giác.

"Hay đấy."

Và sau đó.

Chiếc giường bị đè thấp xuống bởi sức nặng của chàng trai kia. Sự lo lắng trườn dưới làn da của Takemichi nhiều như kiến, cậu đặt tay lên tuyến mùi của mình, cảnh giác với anh chàng kia. Có một luồng khí quanh người này, dày đặc và đầy tính thống trị, nhìn qua Takemichi như những móng vuốt sắc nhọn, đe dọa sẽ xẻ thịt cậu ấy nếu như cậu rời ánh nhìn của mình khỏi đôi mắt xuyên thấu đó.

"Tôi là một Alpha, được sinh ra như một Alpha, nhưng--" anh chàng đã phá vỡ vùng an toàn của Takemichi, đủ gần để Takemichi có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của anh ta và ngửi thấy mùi hương khói của anh, giống như mùi gỗ cháy vậy. "-- Tôi không thể ngửi thấy cái quái gì hết. Không có mùi hương. Không. Không có mùi hương của Emma. Không có mùi hương của Kenchin. Và lòng dạ của tôi; quá đau đớn bởi vì không có mùi hương nào có thể khiến tôi bình tĩnh lại. Alpha ngu ngốc, Alpha chết tiệt, ồn ào quá đi; mùi hương, mùi hương, mùi hương. Chỉ có mùi hương thôi. Trong nhiều năm, tôi đã liên tục phải nghe giọng nói ngu ngốc đó. Mùi hương ngu ngốc."

Cảnh giác, Takemichi dựa lưng vào đầu giường. Chết tiệt, điều này đã làm một báo động đỏ trong tâm trí của cậu. Alpha này đã phá vỡ vùng an toàn của cậu. Bất kì điều gì cũng có thể xảy ra ngay bây giờ.

"Sau đó là mùi hương của cậu. Trong con hẻm hôi thối đó, bất chấp tất cả mùi máu tanh và đống rác rưởi...mùi hương của cậu vẫn là thứ duy nhất mà tôi ngửi thấy, thứ duy nhất tràn vào mũi, vào phổi của tôi và tôi cần---"

Con hẻm nào --- Takemichi không nhớ là mình đã đi qua con hẻm nào. Nó đã ăn sâu vào cậu ta rằng những con hẻm là ý tưởng tồi; khả năng bắt đầu tất cả những điều tồi tệ nhất. Cậu ấy sẽ không bao giờ dấn thân vào một nơi mà không có lý do cụ thể.

Đừng bận tâm, không có thời gian để suy nghĩ về điều đó, không phải khi có một Alpha trước mặt cậu, dày đặc hào quang quyền uy, thúc ép cậu phải phục tùng. Mùi khói dày đặc đến mức bít kín lỗ mũi cậu. Omega bên trong cậu thì thút thít. Cậu có thể thấy hai chiếc răng nanh của anh ta; răng nanh của Alpha; dấu hiệu của sự tuyên bố chủ quyền, và chết tiệt, chết tiệt, chết tiệt- đó là 1 tin xấu. Tim cậu đập thình thịch trong lồng ngực. Phải mau chóng chạy trốn, chạy trốn, phải thoát khỏi điều này, quá nguy hiểm----

"Làm ơn, đừng mà. Hãy thả tôi đi ---- tôi sẽ không kể chuyện này với bất kì ai. Chỉ cần, làm ơn----"

"Dorayaki"

....cái gì

"Ừ, Dorayaki. Tôi cần Dorayaki," anh chàng lẩm bẩm một mình. Hào quang đen tối của anh ta tan biến trong không khí. Ngay lập tức. Chỉ vậy thôi.

"Tôi...." Takemichi ngắt giọng, không thể hiểu được người đàn ông này. Trong một khoảnh khắc, Alpha này muốn tuyên bố chủ quyền với cậu, và sau đó anh ta đột nhiên gạt đi yêu cầu đó như thể anh chưa từng nói lời tuyên bố chủ quyền.

...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro