Chapter 4/pt4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quán cà phê mà Emma đưa cậu đến là nơi mà những cô gái đậm chất nữ tính thường hay mơ tới. Nội thất ở đây chỉ toàn là hường phấn và tím violet. Nhiều loại bánh khác nhau được xếp trong các tủ trưng bày, hầu hết là bánh nhung đỏ và tiramisu. Nơi này trông hết sức lãng mạng và...hường. Hầu hết các bàn đều chật kín các cặp đôi. Quán cà phê thậm chí còn cung cấp một cái photobooth ở trong góc quán, nơi có một đống bánh ngọt hình Hello Kitty còn nóng hổi.

Họ tìm thấy một chiếc bàn bốn chỗ cạnh một cái cửa sổ cao. Emma mở cuốn menu ra. "Cậu có thích nơi này không, Takemitchy-kun? Nơi này đủ ấm cúng chứ? Cupcakes, Macorons, Donuts,...hmmm đồ ngọt thì sao? Còn đồ uống-"

"Không, thực sự thì.....tôi không quen với quán cà phê này cho lắm nhưng mọi thứ đều-ừm..đều ổn!. Chỉ là uhhh, cà phê, thực ra tôi thích tự mình pha cà phê hơn."

"Được!" Emma vui vẻ quyết định. Cô chỉ vào cuốn menu, đứng kế bên là người phục vụ, "Tôi muốn cái bánh này, một cái thôi uhmm..cái này và cả cái này nữa. Ồ, cậu có thể kêu đầu bếp làm cho tôi thêm 1 món parfait đặc biệt này được không? Dâu quan trọng lắm đó, nhớ bỏ dâu vào đồ ăn của tôi nhé. Và đồ uống, đồ uống, đồ uống — aha! Cho tôi hai ly cà phê! Cà phê latte và cà phê đen."

"Cô biết uống cà phê đen sao, Emma-chan?" Takemichi hỏi người đối diện sau khi phục vụ đã rời đi với tờ giấy chứa đầy chữ.

"Không chắc nữa. Nhưng mà tôi thích mùi thơm từ nó. Cà phê đen...nhắc nhở tôi về tổ ấm và sự an toàn.."

Khi Emma nói những lời ấy, giọng nói của cô trở nên nhẹ nhàng và hiền dịu hơn bao giờ hết. Những lấp lánh trong đôi mắt sáng của cô trở nên ngày càng lung linh. Gương mặt Emma đang biểu thị một thái cảm của một cảm xúc mà Takemichi không rõ tên. Chắc rằng cô ấy đang nhở về một kí ức nào đó thật tuyệt vời và thơ mộng.

Những món ăn đã được đem đến ngay sau đó. Emma háo hức giới thiệu những thứ mà cô ấy đã chọn, chiếc bánh chiffon của cô, ngay từ đầu nó chỉ là 1 lựa chọn được sắp xếp ngẫu nhiên trên bảng menu nhưng hương vị quýt ẩn bên dưới lớp kem cuốn hút đó đã chiếm được ánh nhìn của đứa trẻ sống trong thân hình người lớn kia. Miếng bánh cậu ấy đang ăn, Tuxedo vị sô cô la, đây là món yêu thích của bạn Emma, Yuzuha (?), và cô ấy thậm chí còn dạy Takemichi cách ăn nó đúng cách.

Cuộc nói chuyện diễn ra rất vui vẻ, không có gì nặng nề, cũng không có gì quá quan trọng. Emma nói về cuộc hẹn làm móng sắp tới của cô ấy, về bộ phim mà cô ấy đã xem vào cuối tuần trước, về bộ sưu tập thời trang mới ở Shibuya... khi Takemichi đang rất chăm chú lắng nghe cuộc trò chuyện. Cố bắt kịp mỗi khi Emma chuyển chủ đề một cách vô cùng ngẫu nhiên.

"À tôi cần vào nhà vệ sinh một xíu," Emma nói với Takemichi khi cô ấy đứng dậy, "Trông chiếc bánh của tôi xíu nha? Không được ăn vụng đâu đóoo!"

Ah, một cơ hội đã tự mình xuất hiện. Một cách háo hức, Takemichi gật đầu với nụ cười rộng nhất mà cậu có thể dùng để trông thật ngây thơ, Emma đáp lại một câu 'Cảm ơn!' rồi rời khỏi bàn. Một phút, đúng một phút sau, cậu đảm bảo đợi đúng một phút sau khi Emma bước vào phòng vệ sinh, Takemichi liền nhìn quanh để—

"Đừng nghĩ tới việc bỏ trốn." Một bàn tay lớn đáp xuống vai cậu, nắm chặt.

Chà, chết tiệt.

Lo lắng, Takemichi từ từ lướt mắt từ bàn tay cứng rắn ấy lên trên và nhận ra đó chính là Draken, trong tất cả mọi người, đang ghì vai Takemichi xuống bằng ánh mắt lạnh lùng và đầy nghiêm túc của mình. Khỉ thật, gần đây thần may mắn đã không mỉm cười với cậu ấy nữa.

"Đi đâu đó, Takemitchy?" Draken nhướng mày.

"À, không, chỉ là... bảo vệ cái bánh thôi à? Emma-chan nói không được để ai ăn nó."

Khá chắc chắn rằng Draken có thể nhìn thấy những điều nhảm nhí của cậu ta nhưng thậm chí không đủ quan tâm để nói nó thành tiếng. Anh bước qua ghế của Takemichi và ngồi xuống bàn. Ngồi sụp xuống chỗ ngồi như thể quán cà phê thuộc về anh. Takemichi nhìn xuống và nhận thấy Draken đang chộp lấy và uống cốc cà phê đen mà Emma gọi ban nãy.

"Chờ đã, đợi đã, đó là cà phê của Emma-chan!"

Draken còn không thèm để tâm. Tuy nhiên, anh cầm ly cà phê lên và nhấp một ngụm. Takemichi cau có miễn cưỡng;

"Oho, Draken-kun?" Emma-chan thở hổn hển.

Cảm giác tội lỗi chiếm lấy gương mặt của Takemichi. "Tôi xin lỗi, Emma-chan, nhưng Draken-kun đã uống cà phê của bạn."

Emma ngồi vào chỗ ngồi cạnh Draken. Cô choàng hờ mình qua vai Draken và rạng rỡ rạng rỡ. "Không sao đâu, không sao đâu. Tôi đã mua nó cho anh ta, dù sao. Tôi biết anh ấy sẽ xuất hiện. Anh ấy không thể tự giúp mình."

"Cậu biết đấy—" sau đó Takemichi chú ý đến cử chỉ của họ; Emma nở một nụ cười đáng yêu trên khuôn mặt nhỏ nhắn của mình khi cô áp sát mình vào người Draken, nói về kế hoạch nhỏ mà cô dành cho Takemichi trong khi Draken vẫn thờ ơ về sự gần gũi quá mức. Takemichi phải đoán, "Hai người ... đang hẹn hò à?"

"Ồ, Draken-kun không nói với cậu à?"

"Nói cho tôi biết cái gì?"

Một cái cau mày đọng lại trên khuôn mặt Emma. Cô quay sang Draken. "Anh không nói với cậu ấy?"

"Cậu ấy không hỏi," Draken lầm bầm trong khi uống tách cà phê của mình.

"Tại sao anh - geez, anh là đồ ngốc," Emma đấm nhẹ vào ngực anh chàng. Sau đó, cô ấy quay sang Takemichi, với một nụ cười ngọt ngào. Thực sự quá ngọt ngào. "Đúng vậy, ý tôi là, không hẳn. Thực ra là chúng tôi đã đính hôn.!"

À. Điều đó giải thích cho mùi bạc hà thoang thoảng trong mùi hương êm dịu của cô ấy. Mùi hương của cô và của Draken đã hòa quyện với nhau đến mức mùi hương của anh bám chặt lấy cô. Không phải theo nghĩa sở hữu, không, chỉ là một lời nhắc nhở 'thân thiện' rằng họ đã thuộc về nhau. Là của nhau. Một cách tán tỉnh sao?

"Xin lỗi, tôi không biết, xin...chúc mừng?" Takemichi nói. Không thể không liếc nhìn Draken vài lần trong khi tiếp tục cuộc trò chuyện với Emma.

"Draken-kun trông có vẻ đáng sợ nhưng thực ra bên trong anh ấy là một người dễ thương đó!"

Dễ thương — Takemichi muốn chế giễu câu từ ấy. Takemichi đã cảm nhận được sự gia tăng mạnh mẽ trong mùi hương của Draken theo thời gian. Đã chứng kiến ​​Draken suýt chút nữa nhăn mày khi cái đầu bị cắt lìa được bày ra đĩa. Anh tự hỏi Emma-chan đã thấy gì ở Draken.

Chà, khi yêu thì làm gì có ai thực sự tỉnh táo nữa đâu chứ. Takemichi sẽ không tranh luận về điều đó.

"Được rồi, chúng ta hãy hoàn thành chiếc bánh của chúng ta và bắt đầu với kế hoạch tiếp theo nào!" Emma-chan vỗ tay.

"Hả?"

Với một nụ cười vui tươi trên khuôn mặt, Emma nháy mắt với anh. "Mua sắm!"

"Sự tích cực và năng lượng lố lăng này của em đáng lẽ nên diễn ra ở trên giường...," Draken rên rỉ, thì thầm trách móc.

...

Đường phố chật cứng người. Trung tâm mua sắm đang cực kỳ đông đúc vì một lý do nào đó. Emma kéo cả hai đến một phân khu tỏa ra mùi đắt tiền, nơi đó rộng rãi, được trang trí độc quyền với đồ nội thất sang trọng và có những nhân viên sẵn sàng cúi đầu mở cửa chào đón những khách hàng giàu có của họ. Cái thể loại mà Takemichi chưa bao giờ tưởng tượng được mình sẽ bước chân vào, thậm chí không cần quan tâm đến việc mua một cái.

"Đến đây, Takemitchy-kun. Đi mua quần áo mới cho cậu nào, "Emma cười toe toét.

Chớp mắt, Takemichi chỉ vào mình. "Cho...tôi?"

"Ừ, cậu đã mượn áo sơ mi của Mikey phải không? Cânu cần quần áo của riêng mình!"

"Nhưng—" Takemichi hoảng sợ nhìn xung quanh. Cảm thấy e dè, thậm chí xấu hổ khi nhớ đến xuất thân nghèo hèn của mình. "Nhưng những bộ quần áo này quá đắt tiền. Tôi không bao giờ có thể mua được chúng.."

Emma búng mũi cậu. "Đồ ngớ ngẩn. Tôi đang trả tiền mà đúng không? Hãy coi đây như một món quà chào mừng đến với gia đình của tôi."

Món quà chào đón — wow, như thể cậu ấy đã yêu cầu để được bắt cóc và giao phối với Sano Manjirou. Chắc chắn cô ấy có ý tốt, nhưng không có nghĩa đó là một điều tốt. Tuy nhiên, sự hiện diện vững chắc của Draken phía sau cô gái khiến cậu không thể nói chúng thành lời. Bây giờ cậu mới biết họ đã đính hôn, điều cuối cùng cậu cần sẽ là một cú đấm từ Draken vì đã làm Emma buồn. Takemichi không thể đọc Draken — anh ta có một khuôn mặt poker rất ấn tượng, chỉ có một điều mà cậu ấy biết chắc chắn; Cú đấm của Draken có thể làm vỡ hộp sọ của anh ta trong một cú sẩy chân.

Điều mà Takemichi không thực sự mong đợi.

"Được rồi, cảm ơn bạn," Takemichi nhượng bộ, "Chỉ là, uhm, không..không được mua đồ quá đắt tiền, nhé?"

"Tất nhiên!"

Sải bước cùng với Emma và bắt đầu mua sắm cùng nhau, đó là một nguồn sức mạnh không thể cản phá. Khi Emma-chan đang lướt qua kệ, Takemichi tiếp bước quan sát chân cô ấy qua đống quần áo treo trên tường. Lúc đầu, cậu ấy đã đủ mạnh mẽ để theo cô ấy xung quanh như một con chó con trong khi Draken chỉ ngồi một chỗ để tiện việc quan sát. Vì một lý do nào đó, việc mua sắm đã rút cạn năng lượng của cậu, và cậu thấy mình đang ngồi phịch xuống chiếc ghế bên cạnh Draken, kiệt sức.

"Làm sao cô ấy có thể chịu đựng được lâu như vậy? Cô ấy không cảm thấy mệt sao?" Takemichi không hỏi một ai đó cụ thể, chỉ là vô thức quá mệt mà nói ra.

Draken trả lời nó, bất chấp, "Liệu pháp, em ấy đã nói vậy đấy. Cậu nên thấy cách em ấy đi mua sắm cho Giáng sinh. Bản thân cái cây thôi đã bao phủ toàn bộ phòng khách của tôi," Draken nói đều đều khi anh mải mê lướt chiếc điện thoại.

Chà, phụ nữ, Takemichi tự nghĩ. Rồi một ý nghĩ chợt ập đến với cậu. "..ờm.. Draken-kun, làm thế nào mà anh tìm thấy chúng tôi nhanh đến như vậy? Ý tôi là, Emma-chan chưa bao giờ đề cập đến bất cứ điều gì." Nghe có vẻ hơi táo bạo, thậm chí là ngu ngốc khi hỏi câu này, nhưng Takemichi không thể tò mò hơn. Càng thu thập được nhiều thông tin, cậu ấy càng có nhiều cơ hội trốn thoát hơn trong tương lai.

"À, cái đó," Draken ngừng lướt, "Đơn giản thôi. Chúng tôi có tai mắt ở khắp mọi nơi."

"Cái gì, các người đã cài đặt GPS cho tôi?"

Draken nhìn cậu ta. "Cậu nghĩ tôi là ai, một điệp viên? Tôi là một tay xã hội đen, một tên cướp, một yakuza, hay bất cứ thứ gì mà cậu gọi, nhưng tôi không làm điều đó. Tìm người không phải là công việc của tôi. Tôi chỉ đơn giản là hỏi Chifuyu. Nó là con chó săn của Touman."

Ah, Chifuyu đã từng đề cập đến điều đó trước đây. Đằng sau nụ cười ấm áp ấy, chôn giấu lòng trung thành lớn đến khó tưởng của cậu chàng với Toman, kẻ đã thề sẽ giết và chết vì lợi ích của Toman. Nói cách khác, nỗ lực trốn thoát của Takemichi không chỉ bao gồm việc vượt qua được hệ thống an ninh tại sảnh đợi. Cậu ta... cũng phải vượt qua được đôi mắt tinh tường đến đáng sợ của Chifuyu.

Câu hỏi chính là; phải mất bao xa để thoát khỏi tầm nhìn của Chifuyu, và cậu ta đã dùng cái gì vậy, một loại dụng cụ đặc biệt sao, hay là radar... chưa kể, 'đôi mắt' của Chifuyu liệu chỉ bao phủ các khu vực nhất định của Tokyo hay nó còn mở rộng ra các khu vực khác nữa? Không, giả thuyế để toàn bộ đất nước nằm dưới sự quan sát của Chifuyu là hoàn toàn vô lý, hết sức vô lý. Như Draken đã nói, họ chỉ là xã hội đen, không phải gián điệp.

Dù sao, điều này đã dẫn Takemichi đến một điều; cậu ấy phải giành được sự tin tưởng của Chifuyu trước. Họ đã có một khởi đầu tuyệt vời kể từ khi Chifuyu chia sẻ về những con mèo của mình với Takemichi. Điều đó sẽ làm cho mọi thứ dễ dàng hơn.

"Cậu biết không," giọng nói của Draken ngăn dòng suy nghĩ của anh, "Mọi thứ có thể sẽ dễ dàng hơn nhiều nếu cậu ngừng phản kháng."

Lời nói của anh ta chìm dần vào Takemichi. Sau đó, cậu quay đi, chăm chú nhìn vào một con ma-nơ-canh phía trước. Máu sôi sùng sục dưới da cậu, tức giận với ý nghĩ phải từ bỏ, phải ngừng phản khánh, bởi vì chết tiệt, cậu không xứng đáng với điều này. Cậu ấy không muốn bất kỳ điều gì trong số này. Đây không phải là cuộc sống của Takemichi. Cuộc sống của cậu ấy không phải được tráng bằng máu. Không bị lấp đầy bởi đôi mắt vô hồn chết dẫm ấy.

Takemichi nắm chặt tay. "Không. Không bao giờ. Tôi không muốn điều này - cuộc sống ngu ngốc khi người bạn đời của tôi đi khắp nơi chỉ để giết người. Sai rồi. Tôi không — các người có thể quen với cuộc sống này, nhưng không phải tôi. Tôi biết điều gì đúng và điều gì sai, và điều này là hoàn toàn sai. Vì vậy, không. Không bao giờ."

Draken trầm ngâm, ngâm nga đầy bình tĩnh lạ thường. "Đúng và sai, hả?"

"Ừ, giống như đen và trắng," bởi vì Takemichi có thể nhìn thấy ranh giới rõ ràng giữa đúng và sai. Chỉ vì Sano Manjirou và Draken không nhìn thấy điều đó, không có nghĩa là nó không có ở đó.

Một tiếng cười nho nhỏ bật ra từ môi Draken. Anh quay sang Takemichi, với một nụ cười toe toét khó hiểu trên khuôn mặt. "Lần cuối cùng tôi kiểm tra, thế giới bị bao phủ bởi những mảng màu xám."

...gì cơ.

"Takemitchy-kun, nhìn nè, quần áo mới của cậu!!!" Emma nhảy chân sáo, những chiếc túi giấy cô mang trên người rung lắc đầy nguy hiểm, chúng suýt va phải một con ma-nơ-canh.

Quá ngạc nhiên, Takemichi trở nên bối rối, "Cái gì — Emma-chan, quá đáng thật sự. Cậu không nhất thiết phải mua tất cả đống đó!."

"Làm gì có!. Hồi nãy tôi lướt mạng, tìm kiếm những cửa hàng bán các vật dụng phù hợp cho việc 'xây tổ' của cậu. Đã tìm thấy một nơi không quá xa đây. Muốn xem thử không??" Emma đề nghị với một đôi mắt phát sáng.

"Vậy ai sẽ giữ những chiếc túi này..?" Draken hỏi.

Emma đặt túi lên đùi Draken. "Tình yêu của em sẽ làm điều đó á! Hoặc anh có thể đặt chúng vào cốp xe trước. Em biết thừa anh đã lái xe của mình đến đây. "

"Hả-"

Nhanh như một con thỏ, Emma kéo mạnh cổ tay của Takemichi lên, với sự trợ giúp của Google Maps trên chiếc điện thoại của mình, cô dắt tay cậu, đưa cả hai nhanh chóng vượt qua biển người, rời khỏi trung tâm thương mại. Rõ ràng, cửa hàng này khá độc quyền và nằm trên đường số 12. Được cô nắm tay giữa phố đông người, ấm áp và dịu dàng khiến Takemichi liên tưởng đến một người em gái. Cậu.. chưa từng nghĩ đến việc có một đứa em gái, là đứa con duy nhất kể từ khi bố mẹ cậu ấy ly hôn, vì vậy cậu nghĩ đây có thể là người duy nhất khiến Takemichi cảm thấy gần gũi đến mức này.

Tuy nhiên, sau hai dãy nhà, Takemichi bắt đầu nghi ngờ mọi thứ. Có điềm quá.

"Emma-chan..c- có chắc là chúng ta đang đi đúng hướng không vậy?" Đánh giá khách quan từ vị trí hiện tại của họ mà nói, xung quanh là các tòa nhà đang xây dựng dở dang, vài trong số chúng thậm chí còn bị bỏ hoang, bụi mịn dày đặc trong không khí, bóng tối che khuất tầm nhìn, vắng bóng người qua lại, cậu không chắc liệu thực sự có tên chủ cửa hàng nào lại đần độn tới múc mở một cửa hàng ở đây.

Emma bối rối nhìn xung quanh, hơi run rẩy. Cô ấy đưa điện thoại của mình lên xem lại. "Đúng mà đúng mà, nhìn nè!" Rồi đưa điện thoại lên phía Takemichi.

Takemichi liếc mắt vào màn hình. Rồi cậu dần hiểu ra mọi chuyện. "Cậu..nhầm địa chỉ rồi, Emma-chan."

"Làm gì có!" Cô giận dỗi nói, kiểm tra lại tên địa chỉ và từ từ nhận ra. "À..."

"À?"

"À.. ý tôi là, đây có thể là một chuyến hiểm khá tuyệt vời đấy..phải không? Hãy đi khám phá xung quanh nào!" Emma-chan cố bào chữa.

Nếu đó là một ngày khác, cậu ấy sẽ thực sự giận vì sai lầm này. Nhưng để mà nói thì từ sau khi bị bắt cóc, Takemichi cũng chả có nhiều cơ hội để được đi xung quanh khám phá như thế này nữa vì vậy cậu đành chấp nhận lời bào chữa khập khiễng của cô gái trẻ. "Hãy để tôi tìm kiếm lại địa chỉ của cửa hàng. Tên cửa hàng là gì?"

Quá xấu hổ, Emma đề nghị lại, "Đừng bận tâm mà! Tại sao chúng ta không..đi đường tắt trở lại đường chính nhỉ? Sử dụng con hẻm đi. "

"À thôi thôi thôi thôi, chúng ta không nên-"

Tuy nhiên, lời nói gió bay. Emma-chan không cần tới xét nghiệm DNA cũng có thể cho người ta biết được cô chính là em gái của Sano Manjirou, cô chỉ câng giật một phát là đã có thể kéo Takemichi theo mình. Cô hướng dẫn cậu qua các ngõ ngách, con hẻm và lối đi một cách dễ dàng, tiếng cười của cô thoáng như tiếng chuông trong gió.

Sau đó, một mùi hương đặc biệt thu hút sự chú ý của Takemichi. Không chỉ một, mà nó nhiều và nồng nặc mùi rượu, tràn ngập sự tức giận. Cậu hầu như không nhìn thấy một vệt kim loại cắt ngang qua mình, bay thẳng về phía Emma trước cả khi não cậu kịp nhận thấy nó, cơ thể của cậu kịp di chuyển và kéo mạnh cô xuống cùng với một tiếng hét lớn, "COI CHỪNG!!"

Sự kiện khiến Takemichi tắt thở. Tầm nhìn của cậu trở nên mờ ảo trong giây lát. Bản năng chiến đấu của cậu ấy buộc bộ não của mình phải tập trung, đánh giá lại toàn bộ sự việc.

Đúng thật như vậy, một lưỡi dao sắc nhọn cắm sâu trên bức tường gỗ, nơi đã có thể có đầu của Emma-chan. Mẹ kiếp. Hoảng sợ, Takemichi vỗ vai cô ấy, thúc giục Emma đứng dậy, "Đứng lên đứng lên -"

"Bọn mày nghĩ bọn mày đang đi đâu đó?"

Đưa mắt nhìn lên, Takemichi nhận ra hai người đã bị bao vây bởi năm người đàn ông được trang bị vũ khí sắc bén. Ba Alphas và hai Betas. Họ đều mang những cái nhìn khó chịu và nghiêm túc đến đáng sợ trên gương mặt của mình, gần như là điên cuồng, những tên điên. Chà, mẹ kiếp. Cậu có thể cảm thấy sự sợ hãi tỏa ra từ Emma-chan. Cậu ta đặt Emma giữa lưng mình và bức tường, nghĩ ra tất cả mọi thứ mà cậu có thể làm để thoát ra khỏi tình huống chết tiệt này.

Mẹ kiếp!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro