Nhị

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thiên đình một mảnh hân hoan.

Các đời Vương mẫu nương nương mỗi năm đều thiết một lần yến hội bàn đào, tuy quy củ là không có ký lục xuống nhưng ai cũng trong lòng rõ ràng, sắp đến thời gian đều sẽ ngóng trông đợi thiếp mời.

Ngày này mỗi năm, các vị thần quân từ tam hoang tứ hải tề tựu về đây cùng nhau ăn ngon uống tốt, nói chuyện phiếm. Hơn nữa, đây cũng là cơ hội duy nhất có thể ăn đào tiên của Thiên cung, không ai nghĩ bỏ qua.

Nhưng Thiên đế tại vị đời này, lại sinh sôi đem quy củ bỏ qua hơn hai mươi năm. Lý do, là vì hắn còn chưa thành thân, Thiên cung còn chưa có Vương mẫu.

Vì thế cho nên hôm nay nhận được thiếp mời, chư thần bốn phương một mảnh ồ vang, năm nay vì sao lại có yến hội? Phải chăng Thiên đế đã chọn được Vương mẫu?

Tuy nhiên, Na Tra lại chẳng mảy may để ý đến việc đó, hắn giờ phút này đang vội vã phóng về hướng động Kim Quang trên núi Càn Nguyên mà đi.

"Thật đúng là nghiệt đồ! Ta cho gọi mười lần cũng không thấy mặt, nay chỉ cần một viên phá linh châu liền đem ngươi gọi tới, hừ!", Thái Ất Chân Nhân oán giận thổi râu, trừng mắt nhìn Na Tra.

"Sư phụ, y ở đâu? Vì sao linh châu lại ở trong tay ngài, y không thể không có linh châu, ngài biết đó chính là muốn mạng y!", không màng Thái Ất Chân Nhân ngữ điệu âm dương quái khí, Na Tra xẳng giọng chất vấn, "Ngài làm sao tìm được y, có phải  người bắt nhốt y không, có phải là Thiên Đế? Không, không được, con phải đi tìm Thiên..."

"Câm miệng!"

Thái Ất Chân Nhân căm giận quát, ông cẩn thận đóng kín cửa sổ, giăng kết giới, sau đó mới âm trầm mắng, "Ngươi không được ăn nói hồ đồ, Thiên Đế là người mà ngươi có thể treo trên đầu môi mà nghị luận sao? Càng ngày càng giống, ta nói, ngươi qua lại với tên khỉ đó ta không cản, nhưng đừng học hắn hồ nháo, nếu không đừng trách ta!"

Na Tra yên lặng nhìn ông, một lát sau mới thấp giọng nói, "Sư phụ, ta tìm y mấy trăm năm, một cọng tóc chân lông cũng không tìm được. Ta sắp phát điên rồi, sắp điên thật rồi, không có y, ta cũng chẳng cần tồn tại..."

Thái Ất Chân Nhân nhìn đồ đệ cưng của mình vẻ mặt đau khổ, trong lòng cũng không dễ chịu. Ông đương nhiên biết Na Tra sắp điên, chính ông cũng cảm thấy bản thân mình sắp điên rồi.

Ông cư nhiên tin tưởng Na Tra, tin tưởng rằng Ngao Bính thật sự tồn tại, cũng như cùng hắn trải qua tam hoang tứ hải tìm y. Mấy trăm năm chưa từng ngừng nghĩ, đến mức cái thân già này đã muốn gãy mất, vẫn như cũ chẳng có chút tin tức nào.

Vậy mà ông vẫn tin. Vì sao ư?

Không vì gì cả, chỉ là một ngàn năm trước, có một thiếu niên quỳ trước mặt ông, thổn thức rơi lệ nói rằng, "Con lạc mất người quan trọng nhất của con rồi, cầu ngài, giúp con tìm y... Chức vị thần quân, bổng lộc, ban thưởng, cái gì con cũng không cần. Con chỉ cầu ngài, giúp con tìm y..."

Na Tra chưa từng yếu ớt đến thế, cũng chưa từng cầu xin bất cứ ai, kể cả ông. Nhưng vì một người được cho là không tồn tại, hắn bằng lòng từ bỏ hết thảy tự tôn, uốn gối cầu người.

Thở dài, Thái Ất Chân Nhân cũng không đỡ Na Tra dậy, chỉ nghe ông nói, "Ngươi tìm hết tam hoang, lật qua tứ hải, nhưng lại quên mất, y có thể đã đầu thai."

Như một cú tát cực mạnh, Na Tra ngẩn ra. Đầu thai ư?

"Y chưa chết. Vì sao lại phải... đầu thai?"

"Ta không biết. Hai ngày trước ta tình cờ nghe được hai tên tiểu quỷ của địa phủ nói, gần hai ngàn năm trước có ba mảnh tàn hồn rớt nhập luân hồi. Không uống canh Mạnh bà, không trình diện Diêm Vương, ba mảnh hồn giống như chạy trốn thứ gì, vừa nhập địa phủ liền đi đầu thai, thậm chí vì hoảng không chọn lộ mà rớt nhầm thông đạo đầu thai của hai tiểu thế giới khác."

"Chạy trốn?", Na Tra âm tình bất định hỏi lại.

Thái Ất Chân Nhân không đáp mà nói tiếp, "Ta dựa vào phương hướng mà bọn tiểu quỷ nói, sau đó hỏi thăm tin tức từ Diêm Vương, cuối cùng tìm được viên phá linh châu này cùng Hỗn Thiên Lăng ở Tháp Thiên Thời."

"Tháp Thiên Thời..." Na Tra lẩm bẩm, sau đó hắn trừng mắt, khóe môi run rẩy, "Y xoay chuyển thời không...?"

"Đúng vậy, trận pháp có dấu hiệu bị phá hư, máu rồng vương vãi khắp nơi, Bánh xe thời gian cũng thiếu mất một cạnh. Ta đoán có lẽ y đã dùng toàn bộ tiên lực để đảo chiều thời gian, sau đó phản phệ nổ tan xác còn bị Thiên Đạo đuổi giết nên mới phải chạy đi đầu thai."

"Vì cái gì, vì cái gì..."

Thái Ất Chân Nhân không đáp, ông cũng không thể đáp được. Không ai biết đã có chuyện gì xảy ra, phải là vấn đề khủng khiếp đến đâu lại khiến thiếu niên kia bất chấp cả tính mạng mà thay trời đổi đất.

"Rõ ràng ngày đó Thiên Đế thất thủ dưới tay Như Lai, ta muốn mang y đi, y bằng lòng. Tại sao xoay đầu lại liền muốn đi tìm chết? Tại sao hả?"

Na Tra tức giận gào lên, mấy trăm năm tích tụ uất ức như bùng nổ, hắn tựa hồ muốn lâm vào điên loạn, "Ngao Quảng chết, long cung không còn, long tộc muốn tiêu vong... Ân thị chết, sư phụ chết, Tề Thiên cũng bị điên... Nếu y muốn chết, vì sao không đem ta theo? Vì cái gì để ta ở lại, vì cái gì để ta một mình..."

Nhìn thiếu niên trước mắt như sắp bên bờ vực sụp đổ, Thái Ất Chân Nhân kinh hoảng hô, "Na Tra! Na Tra, ngươi mau bình tĩnh lại, Na Tra!"

"Bình tĩnh... Có ích gì? Năm đó Thiên đế tàn sát long tộc, chỉ chừa lại mình y, hắn chính là muốn tra tấn y, muốn nhìn Ngao Bính sống không bằng chết. Ta hận hắn, nhưng, ta đánh không lại hắn, Ngao Bính cũng không... Sau đó Tề Thiên đột nhiên thay đổi, Như Lai muốn đối đầu cùng Thiên Đế, ta muốn dẫn y trốn đi nhưng vẫn là không kịp... y đã đi trước ta một bước... A Bính..."

Thái Ất Chân Nhân há hốc miệng, Na Tra, là đang nói mê sảng sao? Vì cái gì mỗi từ ngữ ông đều nhận biết nhưng ghép lại thành câu ông lại không tài nào hiểu nổi?

Thiên đế vì cái gì muốn tàn sát long tộc? Phật tổ lại vì sao muốn đối đầu cùng Thiên đế?

....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro