Chương 2. Muội có bằng lòng gả cho ta không?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đại tiểu thư của Dương gia - Dương Bảo Bình từ nhỏ đã được cha nàng dạy dỗ khắt khe vì vậy khi lớn lên nàng cũng là một cô nương tâm tư kín kẽ, cẩn thận. Thanh mai trúc mã của nàng là Lý Song Tử, là con trai của tướng quân Lý Duệ. Từ nhỏ vì bản tính lạnh lùng, ít nói lại không thường xuyên được ra ngoài chơi đùa cũng những đứa trẻ khác nên nàng không có bạn bè, chỉ có Lý Song Tử, bản tính nghịch ngợm mỗi khi cùng cha đến Dương gia bàn chuyện lại hay đến chọc ghẹo nàng. Hắn hay trèo lên ô cửa sổ nhỏ phòng nàng, ngắm nhìn nàng qua khe cửa, chọc ghẹo nàng. Hắn cũng hay đem những món đồ tặng nàng khi thì chiếc cung nhỏ hắn vừa lén lấy được từ cha hắn, khi thì vài viên kẹo nhỏ. Ban đầu nàng chỉ cảm thấy hắn phiền phức, không bận tâm đến hắn, dần dần nàng lại quen với sự xuất hiện của hắn, cứ như vậy cho đến khi cả hai cùng lớn lên.

Thời gian trôi qua nàng đã là một cô nương xinh đẹp nhưng khiến người khác nhìn vào liền cảm giác lạnh lùng, xa cách. Còn Lý Song Tử đã trở thành một vị tướng quân thường xuyên cùng cha hắn chinh chiến khắp nơi. Chỉ thỉnh thoảng trở về Đông thành, nhưng mỗi lần trở về hắn đều nhanh chóng đến gặp nàng. Nàng và hắn giao hẹn mỗi lần gặp gỡ đều sẽ đến vườn đào cạnh sông Lãng.

Hôm nay vừa nghe tin hắn về nàng đã nhanh chóng chạy đến vườn đào. Nàng vừa đợi hắn vừa đi qua đi lại. Chợt nghe tiếng bước chân nàng ngước lên nhìn liền bắt gặp bóng hình mong đợi bấy lâu đang tiến lại gần. Lúc này nàng tranh thủ ngắm nhìn dáng vẻ của hắn. Cánh hoa đào rơi khắp nơi, hắn lại dần bước đến, vẫn dáng vẻ khôi ngô, tuấn tú, trên người hắn vẫn còn mặc áo giáp, tay cầm kiếm anh dũng biết bao, nàng biết là hắn cố tình để nàng nhìn thấy dáng vẻ này của hắn. Hắn bước đến gần nàng, lẳng lặng nhìn nàng như muốn thu hết hình ảnh của nàng vào đáy mắt, vào tim hắn. Nàng bước lên vừa nhặt cánh hoa đào còn rơi trên vai hắn vừa nhỏ giọng trách móc: "Ta đã đợi huynh lâu rồi".

Lý Song Tử kể cho nàng nghe rất nhiều chuyện hắn đã trải qua, hắn huyên thuyên kể cho nàng nghe hết chuyện này đến chuyện khác, nàng chỉ im lặng mỉm cười lắng nghe hắn. Đột nhiên hắn dừng lại, nghiêm nghị nói với nàng: "Bảo Bình, sắp tới ta sẽ chinh chiến ở thảo nguyên xa xôi, nhưng lần này cha sẽ cho ta làm chỉ huy, nếu ta lập chiến công trở về, đường đường chính chính đến Dương gia hỏi cưới muội, muội có bằng lòng gả cho ta không?"

Bảo Bình thoạt đầu ngạc nhiên nhìn hắn, nhưng sau đó lại nhanh chóng lấy lại vẻ điềm tỉnh, trầm mặc của nàng trả lời hắn: "Còn phải xem huynh có nói được làm được không, đừng để ta đợi quá lâu". Hắn mỉm cười ôm lấy nàng, xem như một lời đồng ý.

Sau khi từ biệt Lý Song Tử, Dương Bảo Bình về nhà lại bắt gặp muội muội tinh nghịch của nàng Dương Thiên Bình. Thiên Bình lém lỉnh ôm lấy nàng buông lời chọc ghẹo: "Tỷ tỷ là vừa gặp Song Tử ca ca trở về sao?". Nàng xoa đầu Thiên Bình, cũng không chịu thua nha đầu này: "Không nói cho muội biết đó". 

Thiên Bình từ nhỏ vì nhỏ tuổi nhất nên được cưng chiều nhất, cả Dương gia đều xem nàng là công chúa nhỏ. Dương Thành đối với nàng cũng không quá nghiêm khắc như Dương Bảo Bình. Khi lớn lên Thiên Bình trở thành một cô nương vui vẻ hoạt bát, tâm tư đơn giản, lương thiện. 

Sau khi cả hai chọc ghẹo nhau, Bảo Bình quay trở lại thư phòng, lúc này vẻ mặt Thiên Bình mới thoáng nét đượm buồn. Thiên Bình từ nhỏ cũng thầm cảm mến Lý Song Tử, ngưỡng mộ vẻ oai phong uy dũng của hắn, cũng ngưỡng mộ sự ấm áp hắn đối với tỷ tỷ. Chỉ tiếc Song Tử ca ca trong lòng nàng vốn chỉ xem nàng là muội muội, trong lòng người đó lại chỉ có tỷ tỷ nàng. Thiên Bình có ghen tị cũng có ngưỡng mộ tỷ tỷ, nhưng nàng sau cùng lại hiểu rõ tình cảm vốn không thể cưỡng cầu, chỉ có thể thật lòng chúc phúc cho hai người mà nàng ngưỡng mộ nhất, giấu kín tình cảm trong lòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro