Trả Test thực hành_Màu mè Team. (tt)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ ngày hôm đó, tình trạng bệnh tim của tôi càng nặng hơn, phải ra nước ngoài điều trị. 3 năm qua cô điều ở nước ngoài, nằm suốt trên giường bệnh, qua nhiều ca phẫu thuật. Nhưng cô không quan tâm đến những điều đó, cô như một người vô hồn, tinh thần xa sút. Mỗi giây mỗi phút điều nghĩ về ngày hôm ấy, ngày mà con tim cô vỡ nát, lạnh dần đi, nghĩ về những kí ức bên người thân, lại nghĩ đến những khổ đau, vui buồn khi theo đuổi Khánh Minh...

"Ngọc Nhan! em lại nghĩ đi đâu vậy? Có nghe anh nói không hả?" Âm thanh ôn nhu quen thuộc của anh hai làm Ngọc Nhan thoát ra khỏi những suy nghĩ của mình. Cô nhìn anh bằng một ánh mắt lạnh nhạt.

"Anh hai! Em muốn về nước."

Chu Nam nghe vậy liền lắc đầu kiên quyết nói "Không được!"

"Em muốn! " Ngọc Nhan nói lại thêm một làn nữa, ánh mắt tràn đầy kiên cường, bất khuất.

"Không được là không được! Em nói gì cũng vô ích." Chu Nam cáu lên, rồi tức giận đi ra ngoài.

"Anh hai! Anh không cho thì em sẽ tự mình đi." Lúc Chu Nam sắp ra khỏi phòng bệnh thì Ngọc Nhan hét lên.

Chu Nam chỉ dừng lại một chút rồi tiếp tục đi ra ngoài. Anh tuyệt đối sẽ không cho hai người bọn họ gặp lại! Nhất định! Từ trong túi quần anh lấy ra chiếc điện thoại, ngón tay nhấn vào một số không tên.

"A dôz! Chào Nam ca! Lâu rồi không gặp! Có việc gì không vậy?" Bên đầu dây kia vang lên âm thanh nũng nịu của một cô gái.

"Khánh Minh! Mục tiêu lần này! Bao nhiêu cũng được." Chu Nam lạnh lùng nói, ánh mắt hiện lên tia chán ghét.

"Hắc hắc! Nam ca lần này ra tay thật hào phóng nha! Được thôi! 5 tỷ."

"Thành giao!" Chu Nam nói xong liền cúp máy, ánh mắt hiện lên tia mệt mỏi. Ngọc Nhan... anh hai không muốn em sau này phải chịu khổ, hà tất phải như vậy sao?  Con trai tốt trên đời này còn thiếu sao?

1 tháng sau.

Trên sân bay, một cô gái trẻ tuổi, khuôn mặt trái xoan đáng yêu, mái tóc được bím lại thành hai chùm rất đẹp. Tay xách một túi va li vừa phải, đi ra bên ngoài sân bay.

"Ngọc Nhan!!!!" Tiếng hét lên của Mai Thảo tràn đầy vui mừng, Ngọc Nhan nhìn qua phía đó, thấy Mai Thảo đang chạy về phía mình, cô đưa tay lên vẫy vẫy ra hiệu mình ở đây.

Mai Thảo chạy đến ôm chằm lấy Ngọc Nhan, vui mừng nói "Lâu rồi không gặp! Mình nhớ bạn nhiều lắm a!"

Ngọc Nhan cười tươi, vỗ vỗ lưng Mai Thảo "Mình cũng nhớ bạn a!"

"Vậy mới tốt! Về thôi, ở nhà còn có mình tớ thôi à! Ba mẹ mình đi công tác xa rồi." Mai Thảo tay phải cầm vali giúp cô, tay trái kéo tay phải của cô đi.

"Ừm! Nhưng nhớ là đừng nói với anh tớ đó!" Ngọc Nhan gật đầu, nhỏ giọng nói. Lần này trốn về anh hai mà biết chắc chắn sẽ rất tức giận mình a!

"Biết..." Mai Thảo chưa nói xong thì có tiếng hét lên.

"A!!! Ca sĩ Hoàng Nga! Là ca sĩ Hoàng Nga kìa!"

Mọi người trong chốc lát liền rộn lên, người người chen lấn, mà phạm vi chen lấn không may chính là ở gần nơi Ngọc Nhan và Mai Thảo đang đứng. Cả hai bị người xô xô đẩy đẩy, nhanh chóng bị tách ra. Ngọc Nhan không biết mình bị đẩy tới nơi nào, nhưng là người thật đông và chật kín, thoát ra không được a! Bỗng nhiên thân thể tựa như bị ai đó đẩy mạnh và ngã ra phía trước.

"Bốp! Aaaa... " Ngọc Nhan bị ngã đau đớn la lên, chân bị trầy đến chảy máu.

"A la la... Đây không phải là bạn học Nhan đây sao? Tại sao lại đến đây? Chẳng lẽ là đang hâm mộ mình sao? " Âm thanh ngọt ngào, điệu đà từ phía trước truyền đến. Ngọc Nhan nghi ngờ nhìn qua, đôi mắt đẹp khẽ nhíu lại, rồi lại trợn to tràn đầy không thể tin được, nhìn hai người đứng đó không xa.

 "Anh Khánh... Minh? " Ngọc Nhan lẩm bẩm, đầu cúi xuống, kiềm chế sự không thể tin nổi ở trong mắt mình, anh Khánh Minh tại sao lại ở cùng Hoàng Nga? Hơn nữa... còn là đang ôm cô ấy vào lòng bảo vệ cô ấy khỏi bị đám đông chen lấn? Tại sao lại như vậy? Không phải trước lúc đi đã thề sắc son là sẽ đợi cô về rồi cả hai sẽ trốn đi thật xa sao? Tại sao? Cô không tin! Phải hỏi lại cho rõ ràng là tại sao!

Ngọc Nhan từ từ đứng dậy, chập chừng đi đến trước mặt Hoàng Nga và Khánh Minh, mọi người thấy có kịch hay cho nên nhường ra một đường cho cô đi.

Ngọc Nhan đi đến trước mặt Khánh Minh và Hoàng Nga hít sâu một hơi, cố gắng điềm tĩnh nói "Hai cậu tại sao lại đi với nhau?"

Hoàng Nga cười duyên, tràn đầy ngọt ngào nói "Hai chúng mình là người yêu, tại sao lại không thể đi với nhau? Ngọc Nhan bạn nói kỳ lạ nhỉ?"

"Người... yêu?" Ngọc Nhan nói xong lòng cũng lạnh một nữa, ánh mắt tràn đầy hi vọng nhìn qua Khánh Minh, nhưng đáp lại cho hi vọng của cô là vực sâu ngàn trượng.

Khánh Minh lạnh lùng nhìn cô rồi đẩy cô bỗ ngã xuống sàn nhà lạnh băng "Tránh ra xa Hoàng Nga của tôi ra! Cái đồ dơ bẩn này!"

"Oành!" Ngọc Nhan ngã xuống cái đùng, ánh mắt không một tia tiêu cự, nước mắt như suối tuông ra. Ha ha... thật là trớ triêu mà! Ông trời đang đùa giỡn cô sao?  Đùa giỡn như vậy vui sao?

"Ngọc Nhan à! Mình báo trước cho bạn biết nhé! Mình và anh Minh 3 tháng nữa sẽ đính hôn đó! Cho nên mình mong cậu đừng xen vào thế giới của 2 chúng  mình nữa! Mình cầu xin bạn đó! bạn đã chia rẽ bọn mình tới 2 lần rồi đó!" Hoàng Nga làm ra vẻ uất ức nói, giọng điệu lại có chút hả hê.

"Ha! thì ra là tiểu tam!"

"Đồ tiểu tam tiện nhân! Bẩn thỉu!"

"Sao  trên đời này lại có thứ đê tiện gọi là tiểu tam chứ!"

"Nhìn khuôn mặt xinh đẹp như vậy, ai ngờ là tiểu tam chứ!"

"Tiểu tam đáng chết! Dám đi dành chồng với nữ thần Hoàng Nga!"

"Đồ tiểu tam..."

"Tiện nhân..."

"Vậy mà đòi xứng với chồng sắp cưới của nữ thần Hoàng Nga nữa chứ!"

"Thấp hèn..."

"Không xứng..."

Mọi người xôn xao bàn tán, ánh mắt chán ghét, khinh bỉ nhìn Ngọc Nhan. Không tiết lời mà buông xuống những lời chửi rủa.

Mai Thảo nghe bên kia đang xôn xao liền chen qua đó, ai ngờ lại thấy một màn như thế này. Sự tức giận ngay tức khắc bộc phát, cô chạy ra đứng trước người Ngọc Nhan.

"Mấy người im đi!" Mai Thảo hung ác hét lên, rồi quay người lại đỡ Ngọc Nhan đứng dậy, Ngọc Nhan vô hồn theo sức đỡ của Mai Thảo mà đứng dậy.

Mai Thảo trừng mắt Khánh Minh, hung ác hét lên "Tên bội bạc! Trước khi Ngọc Nhan ra nước ngoài, mày đã hứa với nó những gì mày quên rồi sao? Cái tên không bằng cầm thú này!!! Bà đây sẽ bắt ngươi trả giá những gì mà mày đã làm cho Ngọc Nhan phải chịu! Cả hai chúng mày sẽ không yên thân mà sống đâu!"

Hoàng Nga nghe vậy liền tức giận đi tới tát cho Mai Thảo một cái.

Bốp!

Mai Thảo do không phòng bị mà bị ăn một cái tát của Hoàng Nga, má đỏ bừng bừng.

Ngọc Nhan lúc này phản ứng lại tát cho Hoàng Nga một cái, lạnh lùng nói "Mày làm gì tao cũng được, nhưng đụng đến bạn của tao thì mày cố mà gánh lấy hậu quả!"

Chát!!!!

Ngọc Nhan vừa nói xong liền bị ăn lại một tát, cô nhìn kẻ đã tát mình bằng ánh mắt lạnh băng, tràn đầy sự thù hận. "Tốt lắm! Khánh Minh! Tôi hận anh! Từ này về sau chúng ta chính là kẻ thù của nhau! Tôi về đây để báo cho anh biết! Thù của ba mẹ tôi. Tôi - Chu Ngọc Nhan này sẽ tự tay báo thù! " Nói xong cô liền kéo Mai Thảo rời đi, nhưng nếu lúc này cô quay đầu lại thì thấy ánh mắt tràn đầy đau đớn, không thể tin được của Khánh Minh, đáng tiết cô đã không quay lại mà mang một mối thù hận rời đi.

Kéo Mai Thảo đi một đoạn thì Ngọc Nhan ngất đi...

"Ngọc Nhan!!! Cấp cứu! Gọi cấp cứu!" Mai Thảo ôm Ngọc Nhan vào lòng hét lên...

........

Khi Ngọc Nhan tỉnh lại cũng là 3 ngày sau, mở mắt ra cô liền nhìn thấy anh hai của mình ngủ gục trên ghế, cô khẽ cười nhẹ, trong lòng cực kỳ ấm áp, anh hai... em xin lỗi vì đã không nghe lời anh.

Cửa bệnh lúc này được mở ra, cô y tá và Mai Thảo cùng lúc bước vào, thấy cô tỉnh lại thì mừng quýnh lên "Ngọc Nhan! Cậu tỉnh lại rồi à! Cậu làm bọn mình lo lắm đó, anh hai của của phải bỏ dở công việc bên đó thức đêm mà bay về đây đó!"

Ngọc Nhan đưa tay lên môi ra hiệu, rồi thấy Chu Nam không có ý định tỉnh lại thì thở phào  một cái. Đưa mắt ra hiệu cho Mai Thảo, ở đây nói chuyện không tiện.

Mai Thảo hiểu ý gật đầu, đi tới nhẹ nhàng đỡ Ngọc Nhan dậy đi ra khỏi phòng.Đi đến khu vườn phía sau bệnh viện.

"Qua đó ngồi đi." Ngọc Nhan chỉ cái ghế đá cách đó không xa nói.

Mai Thảo gật đầu đỡ Ngọc Nhan qua đó.

"Cậu định tính sau này thế nào?" Mai Thảo tựa người vào ghế đá tùy ý hỏi.

"Mình định sẽ về lại bên đó cùng anh hai. Chấm dứt mọi thứ ở đây, sống thật tốt với anh hai trong thời gian còn lại của đời mình." Ngọc Nhan cười nhẹ nói.

"Thế không định trả thù tên đó sao?" Mai Thảo nhíu mày nói, đáng lẽ Ngọc Nhan có thể sống thêm được một thời gian rất dài, nhưng mà tên đó năm lần bảy lượt đã kích đến Ngọc Nhan khiến bệnh tình của nhỏ càng ngày càng tồi tệ, thời gian cũng rút ngắn dần đi.

Ngọc Nhan nghe vậy thì cười chua xót "Mình không biết... Mình đã quá điên cuồng yêu anh ấy rồi."

"Cậu thật là... Thôi đừng buồn nữa, còn có mình và Chu Minh mà." Mai Ngọc thở dài, ôm lấy Ngọc Nhan an ủi.

"Ừm... Sau này tớ không còn ở đây thì cậu thay mình chăm sóc cho anh hai nha." Ngọc Nhan cười triêu ghẹo.

Mai Thảo nghe vậy  thì mặt đỏ bừng lên, không trả lời. Xấu hổ quá!!!

Khánh Minh... có lẽ em trong mắt người đời là người xui xẻo nhất trên thế giới này, nhưng em lại không cảm thấy khổ sở cho lắm, ít nhất em cũng có một người thân, một người bạn tốt bầu bạn và cũng đã từng trải qua cảm giác được yêu. Tuy nói là em hận anh, hận anh không giữ lời, hận anh đã hại chết ba mẹ em, hận anh đã vì người con gái khác mà đánh em, nhưng mà em lại cảm thấy mình yêu anh hơn cả, dù thế em biết hai chúng ta không đến được với nhau, dù có đến được và yêu nhau nhưng, âm dương cách biệt. Dù có cố gắng tới đâu thì cũng không thể tới với nhau. Vậy nên em lựa chọn tha thứ cho anh và chúc anh có một cuộc sống hôn nhân hạnh phúc bên gia đình.

Ngọc Nhan.

END.

MauMeTeam

MizuMM

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro