chap 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 10

Tại Chiangmai...

Orm ngồi bất động trong văn phòng làm việc mới của mình, nơi cô ngồi là một văn phòng mới với những nội thất mới hoàn toàn, tất cả là do Lingling Kwong chuẩn bị cho cô. Những thứ này được coi là món quà sinh nhật, ba Korn đã nói vậy.

Hóa ra sau vài tuần của ngày sinh nhật, cô mới biết quà sinh nhật của Lingling, là mấy cái đồ nội thất này.

Qua lời ba Korn, cô mới biết rằng ngày hôm qua là ngày diễn ra đám cưới của Lingling Kwong...

Nghe đến từ đám cưới, như nghe một tiếng sấm gầm lên giữa bầu trời, cái quái gì....đám cưới?

Chị ta kết hôn mà cô không hề hay biết, người chị ta cưới, là một anh chàng youtuber tên Metawin Opas, con trai của giám đốc công ty điện tử GMM. Orm lên mạng tìm kiếm về người này, thì cô biết rằng đó chính là anh chàng đã đến đón Lingling vào cái ngày đó, lúc cô và Yeena đang ngồi uống coffee ở trên lầu 1

Hóa ra không phải là đối tác như cô đã nghĩ, mà là vị hôn thê của chị ta.

Chết tiệt, tại sao tất cả những chuyện liên quan đến Lingling Kwong, cô luôn là người biết cuối cùng vậy??

Cô bị đuổi ra khỏi dinh thự họ Kwong một cách bất ngờ, bị chuyển địa điểm làm việc trong một giây tích tắc, cô còn chưa kịp nói lời tạm biệt với các đồng nghiệp thân thiết của mình ở công ty, còn chưa kịp nói gì với Yeena.

Đêm hôm đó, cô chờ Lingling Kwong ở trong phòng, cô không thể gọi cho Lingling, cô không thể ngủ nổi. Cô lo lắng rằng chị ta đã gặp chuyện gì đó, cho nên vào giữa đêm cô đã ra khỏi nhà, lái xe đến Thaioil rồi đi vào công ty để tìm Lingling.

Nhưng bác bảo vệ của tòa nhà Thaioil báo rằng không có một ai làm việc qua đêm cả, tòa nhà đã được kiểm tra kỹ càng và hoàn toàn trống rỗng, không có ai ở Thaioil ngoài những người bảo vệ ở cổng chính.

Orm lại về dinh thự trong tâm trạng hoang mang, và cô đã thức trắng cả đêm với một tinh thần suy sụp. Rồi sang sáng hôm sau, quản lý Suparat đến giúp cô dọn dẹp đồ cá nhân để đưa cô ra khỏi dinh thự cùng với chiếc vé máy bay 1 chiều đi tới Chiangmai.

Lingling Kwong đẩy cô về Chiangmai mà không một lời từ biệt, không một lần gặp mặt cuối cùng.

Lingling Kwong, đồ tệ hại, miệng chị ta đã liên tục nói yêu cô, nhưng nhìn hành động của chị ta xem, hoàn toàn tệ hại.

Cô đã về Chiangmai trong tâm trạng hoảng loạn như vậy. Cho đến khi gặp ba Korn ở nhà, nghe ba kể chuyện, cô mới biết hết mọi thứ.

Hóa ra là vì cái đám cưới đó mà Lingling Kwong phải để cô rời khỏi dinh thự, chị ta sẽ cưới một người đàn ông làm chồng. Cái cuộc hôn nhân này chắc chắn là sự sắp xếp của chủ tịch Kwong, có thể ông ta muốn tách cô và Lingling ra khỏi nhau nên ông ta đã làm vậy.

Nhưng điều cô thắc mắc là tại sao Lingling Kwong lại thỏa hiệp cái sự sắp xếp đó. Chị ta bấy lâu nay không để cho bất cứ ai áp đặt được mình, vậy mà bây giờ lại đi nghe lời chủ tịch Kwong?

Tình yêu của chị ta chẳng lẽ không đủ to lớn để phản kháng lại yêu cầu đó sao?

Có lẽ, Lingling Kwong đã yêu cô bớt đi rồi...

Tình yêu của chị ta, không thể mãnh liệt như ngày xưa được nữa, sau vụ việc cô lừa chị ta.

Thật trớ trêu, khi tình yêu của Lingling Kwong ngày một bớt đi, thì tình yêu của cô ngày một tăng lên...

Cô yêu chị ta đến chết đi được....

Orm nhấc máy lên gọi cho Lingling, cuộc gọi thứ mấy cô cũng không nhớ rõ nữa, cô đã gọi cho Lingling hàng trăm lần, suốt từ hôm qua tới giờ.

"Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được"

Ban đầu là những tiếng tít tít báo máy bận, giờ là tiếng của tổng đài, có vẻ như chiếc điện thoại của Lingling đã nằm ngoài vùng phủ sóng, hoặc đã bị tắt nguồn.

Cô thật sự cần gặp Lingling Kwong ngay lúc này, cô muốn một lời giải thích của chị ta sau tất cả mọi chuyện...

Chưa kể, cô còn muốn thổ lộ với Lingling Kwong mọi cảm xúc của chính mình. Cô chưa có cơ hội để nói hết tình cảm của mình cho chị ta nghe....

Chẳng lẽ mọi thứ đã quá muộn thật rồi sao?

---

Tại hòn đảo Okinawa, Nhật Bản.

Lingling thức dậy sau khoảng chục tiếng ngủ và nghỉ ngơi, sau đám cưới cô và Win đã lên máy bay để bay đến đảo Okinawa hưởng kỳ nghỉ trăng mật 3 ngày.

Tất cả những điều này là sự sắp xếp của chủ tịch Kwong, cô không thể ngang bướng chối từ, ba cô vẫn đang khao khát giúp cô và Win có tình cảm với nhau. Ông ta quá hồ đồ khi lại hy vọng vào một điều không thể xảy ra.

Chủ tịch Kwong, người ba yêu dấu của cô, ông ta vẫn vậy, từ lúc cô sinh ra tới giờ, ông ta chưa một lần nào quan tâm đến cảm xúc của cô, ông ta chỉ coi cô như một công cụ để giúp ông ta đạt mục tiêu cá nhân. Thậm chí ông ta còn coi cô là một thứ để ông ta xả nỗi hận nữa. Mẹ cô đã ra đi rồi, ông ta chỉ còn cách xả nỗi hận thù vào cô mà thôi.

Khi đặt chân đến đảo, Lingling ngay lập tức chui vô phòng và khóa trái cửa lại, cô thông báo với Win rằng cô cần nghỉ ngơi và sẽ nói chuyện với anh ta vào buổi tối ngày hôm sau. Cô bắt đầu mở chiếc điện thoại của mình lên, cô hoảng hốt với hàng trăm cuộc gọi nhỡ của Orm Kornnaphat.

Orm giờ này chắc hẳn đã an toàn ở Chiangmai, và bắt đầu lịch làm việc mới ở chi nhánh mới rồi. Cô ấy được ở cạnh gia đình, sẽ vô cùng hạnh phúc.

Suốt mấy năm nay, Orm chỉ được gặp gia đình khoảng 2 đến 3 lần trong 1 năm, nhưng giờ cô ấy có thể gặp họ hằng ngày, đó là một điều tuyệt vời.

Lingling biết rằng Orm muốn nói chuyện với cô sau những biến đổi này, nhưng cô không có đủ can đảm để nói chuyện với cô ấy. Có lẽ khi nào cô đủ lý do, cô sẽ đến tìm Orm sau.

Lingling bước ra khỏi phòng, cô thấy Win đang ngồi chiễm chệ ở phòng khách hút thuốc, khuôn mặt của cậu ta không thể thiện cảm nổi, quá đểu cáng. Bản thân là một kẻ ăn bám nhận tiền từ gia đình cô, cớ sao lại có cái vẻ hống hách như vậy...

- Lingling, em đây rồi - Win nở một nụ cười thỏa mãn.

- ...... - Lingling không nói gì, đi tới gần Win.

- Em thật là quyến rũ, đêm nay hãy chuẩn bị đi, chúng ta sẽ cùng vui vẻ với nhau - Win hít một khói thuốc và nhả ra không trung.

Lingling nhanh như chớp, rút điếu thuốc từ tay Win và cắm vào chính giữa trán của cậu ta.

- AAAAAAAAAAAA

Win điên loạn hét lên, ánh mắt run rẩy nhìn Lingling, trán anh ta hiện rõ một vết bỏng.

- Ngồi cho tử tế, chúng ta có chuyện cần bàn đây - Lingling ánh mắt như quỷ dữ, vứt điếu thuốc vào gạt tàn, rồi ngồi xuống đối diện Win.

Win sợ hãi ngồi im, răng nghiến lại vì vết bỏng đang làm cho cậu ta quá đau đớn.

- Chắc anh đã biết rồi, chúng ta kết hôn với nhau là để giúp cho công ty GMM có thêm vốn cổ phần, và chủ tịch Kwong được thỏa mãn sở thích cá nhân, là có cháu trai.

- ...............

- Nhưng tôi sẽ không bao giờ mang bầu và đẻ con cho bất cứ ai hết, tôi sẽ tạo một hồ sơ sức khỏe về việc mình bị vô sinh không thể đẻ con, và tôi cần anh hợp tác để che đậy việc này. Sau 1 năm, khi chủ tịch Kwong chấp nhận tình hình sức khỏe của tôi, chúng ta sẽ ly hôn, anh sẽ được nhận thêm hoa hồng và chút tài sản bên lề.

Win bật cười.

- Cô Kwong đây nghĩ rằng tôi là người sẽ chịu hợp tác để nhận một khoản tiền nhỏ của cô thôi sao, nếu nói về tài sản thì cô làm sao bằng chủ tịch Kwong được - Win nhấc lông mày thách thức.

- Anh không có sự lựa chọn đâu, vì tôi đã biết tất cả những hành động bất chính mà anh đã làm suốt 3 năm qua từ lúc anh bắt đầu nổi tiếng trên mạng xã hội. Tôi đã thu thập đủ bằng chứng, anh làm người trung gian mua bán gái mại dâm người Thái cho các đại gia ở Nhật đúng không?

- ........ - Win tắt luôn nụ cười, vậy là Lingling Kwong đã đi điều tra về anh và phát hiện ra điều này. Cô ta là ai mà lại có thể tìm ra những bằng chứng về anh như vậy...

- Một là anh hợp tác với kịch bản đơn giản của tôi, hai là anh vào tù chung thân trong vòng vài ngày nữa, hãy chọn đi - Lingling chắc như đinh.

---

100 ngày sau...

Trời gian vật vã trôi qua với nhiều sự thay đổi. Hôm nay là ngày diễn ra một sự kiện lớn, sinh nhật chủ tịch Kwong. Sự kiện được diễn ra công khai với lượng sức chứa là 1000 người, bao gồm những thành viên chủ chốt của tập đoàn, các đối tác quan trọng, các nhà báo đến từ tạp chí lớn, và cả những người vô danh mua vé vào cửa vì muốn kiếm thêm mối quan hệ.

Sự kiện diễn ra vào buổi tối trên hai tầng cao nhất của một khách sạn 5 sao, trên sân thượng được thiết kế đa dạng với bể bơi và sân khấu dành cho DJ đánh nhạc, loa to lắp 4 góc, tạo một không gian náo nhiệt và vui vẻ.

Orm Kornnaphat lẻn vào trong sự kiện một cách thành công, cô không có trong danh sách khách mời, gia đình cô chỉ có ba và em trai cô được mời, nên Orm đã dùng tấm vé của Sing để đến đây. Cô đến sự kiện với một mục đích duy nhất.

Đó là tìm gặp Lingling Kwong.

Vài tháng đã trôi qua, Orm cảm thấy như mình vừa trải qua một cơn ác mộng dài. Cô chưa bao giờ nghĩ rằng, cuộc đời cô lại cần sự có mặt của Lingling Kwong đến như vậy. Nỗi nhớ cô ấy đắp thêm từng chút qua mỗi ngày, làm cô sống trong hối hận.

Cô hối hận vì đã ló ngơ những giây phút ở bên cạnh cô ấy.

Cô hối hận vì đã từng khinh thường tình cảm của cô ấy.

Cô đã rất nhiều lần tìm cơ hội để đến Bangkok gặp Lingling, cô đã gọi điện và nhắn tin cho Lingling rất nhiều lần nhưng không bao giờ nhận được hồi âm. Tiếng tít tít vẫn kêu, chứng tỏ là Lingling không muốn nói chuyện với cô.

Cô vẫn nhen nhóm chút hy vọng ở trong lòng, Lingling đã chuẩn bị một nơi làm việc tốt cho cô, sẵn sàng ngỏ ý hy sinh bản thân vì kế hoạch của ba cô, nghĩa là Lingling còn yêu cô. Cô sẽ đến gặp cô ấy, cầu xin một mối quan hệ yêu đương nghiêm túc, có được không? Lingling sẽ đồng ý chứ?

Suốt mấy tháng trôi qua, Orm phải cuốn theo dòng xoáy của công việc, có một dự án mới và cô không có nổi một ngày nghỉ, cô cũng đã cố sắp xếp để lấy một chút thời gian nghỉ ngơi, để có thể bay đến Bangkok, nhưng cô không làm được. Và những người xung quanh cô chẳng ai biết gì thêm tin tức về Lingling nữa, ba Korn cũng không gặp cô ấy dạo gần đây.

Và cái sự kiện sinh nhật của chủ tịch Kwong là một cơ hội, cô đã mạnh dạn kể hết mọi việc cho Sing Kornnaphat nghe, cô thừa nhận rằng cô đã lỡ phải lòng và trót yêu Lingling Kwong, và cô cần gặp cô ấy.

Sing đã rất hoảng hốt và bàng hoàng, cậu ấy ban đầu không hài lòng về việc này, nhưng vì sự quyết tâm của cô quá cao, nên Sing đành phải tạo điều kiện, cậu ấy giúp cô đi vào trong sự kiện.

Orm bước vào sự kiện và đứng ở trong góc tối quan sát, cô chỉ cần đừng xuất hiện trước mặt chủ tịch Kwong là được, những người ở đây đều là người lạ, cô không quen biết họ, họ cũng không biết cô. Ba Korn đang đứng ở chỗ khác khá xa để nói chuyện công việc, Sing thì ở ngoài kia đang làm gì đó để giết thời gian, còn cô thì bơ vơ trong góc phòng của hội trường.

Hiện tại có một nửa người đang ở trong hội trường, một nửa thì đã ở trên sân thượng để uống rượu nhảy nhót. Orm nheo mắt nhìn từng cụm để tìm Lingling Kwong, cô tìm mãi không thấy cô ấy, trong biển người đang di chuyển hỗn tạp này, thật sự rất khó.

Nhưng rồi cô tìm được một bóng dáng quen quen, là Metawin Opas, chồng của Lingling Kwong, anh ta rất nổi bật trong đám đông với bộ vest màu đỏ.

Orm từ từ lại gần Win, anh ta đang đứng cạnh một vài người đàn ông, cạnh chiếc bàn ăn tráng miệng, cô im lặng đứng ở phía sau. Nếu Win ở khu vực này, thì có lẽ Lingling sẽ ở gần đây, cô sẽ tìm Lingling dễ hơn.

Orm đã đứng được một lúc và cô vẫn chưa thấy Lingling Kwong đâu, có lẽ nào cô ấy vì một lý do nào đó mà không dự bữa tiệc này không? Trong lúc đang nghĩ ngợi, cô nghe được cuộc nói chuyện của Win và những người bạn bên cạnh.

- Thế nào rồi Win? Có tin vui với vợ chưa?

- À...chưa - Win cười mỉm trả lời.

- Sao lại vậy? Chủ tịch Kwong đang nóng lòng muốn có cháu bế lắm mà.

- Tôi và cô ấy đã rất chăm chỉ, nhưng đi kiểm tra vẫn chưa có gì.

- Cậu cần phải chăm chỉ hơn Win à, được làm ba của cháu của chủ tịch Kwong, là cuộc đời cậu sang một trang mới đó, hãy nắm bắt cơ hội - người đàn ông bên cạnh Win bật cười.

- ...... - Win đứng trầm ngâm không trả lời.

- Lingling Kwong xinh đẹp và quyến rũ đến như vậy mà, tôi mà là chồng cô ấy, tôi sẽ hành cô ấy mỗi ngày không chừa đêm nào hết. Nói thật với tôi đi, hai người tần suất như nào hả? - người đàn ông kia nở nụ cười đểu cáng.

- À thì...mỗi ngày - Win ấp úng trả lời.

- Mỗi ngày mà giờ vẫn chưa có tin tức gì sao, đừng để chủ tịch Kwong thất vọng, cậu nên đi gặp bác sỹ đi.

Orm nghe rõ từng câu từng chữ cuộc hội thoại kia, trái tim cô như muốn rỉ máu. Cô nắm chặt bàn tay lại để ngăn cái cảm xúc muốn bốc lên của mình.

Vậy là Lingling và Win đã......

Chủ tịch Kwong ép Lingling kết hôn là vì muốn có cháu?

Orm dựa nhẹ vào cái cột bên cạnh, cô thở mạnh như đang ở trong môi trường thiếu không khí. Xung quanh rất náo nhiệt và ồn ào, người người đi qua đi lại tấp nập, tiếng nói vang vảng từ các nhóm người ở đây nổ lên quấy nhiễu.

Cô nên làm gì với tâm trạng hiện tại của mình?

Cô nên đi ra ngoài, leo lên xe và đi về Chiangmai ngay lập tức, có được không?

Cô cảm giác như bản thân cô không thể chịu được sự đả kích lớn này.

End chap 10

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#lingorm