chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 2.

Tại trụ sở Thaioil, lầu 11, phòng giám đốc.

Tập đoàn Thaioil hùng vĩ như vậy đương nhiên phải có một trụ sở đẹp đẽ xứng đáng với thương hiệu đứng top này. Trụ sở tòa nhà được đặt ở một vị trí đắc địa của Sala Daeng, trung tâm của sự xa hoa. Có tổng cộng 30 lầu cùng với những thiết kế độc đáo, thở ra là thấy đầy mùi tiền.

Có ai ngờ được, giám đốc của cái trụ sở hoành tráng này là một cô gái trẻ dưới 30 tuổi đâu.

Tất cả mọi người đều không ngờ được, chủ tịch Kwong lớn tuổi như vậy mà chỉ có một đứa con,mà đứa con này còn rất trẻ, ông đã kết hôn quá muộn.

Lingling Kwong hiện đang ngồi tiếp một đối tác khá quan trọng của tập đoàn, đại diện của đối tác là một chàng trai trẻ ngang tuổi cô, trông đẹp mã và lịch thiệp, tên là Mike Pirath. Cậu ta có vẻ như là kiểu người muốn tán gẫu trước khi đi thẳng vào vấn đề, điều đó ngược lại với tính cách của Lingling, người luôn muốn nhanh và gọn.

Nhưng cô đương nhiên phải cố gắng điều chỉnh cho phù hợp với dòng câu chuyện của cậu ta để sự đàm phán diễn ra suôn sẻ… Cô ậm ừ và cười đùa tẻ nhạt với mấy lời dẫn của Mike, nhưng có một câu cậu ta nói làm cô chú ý ngay lập tức.

- Thaioil đúng là tuyệt vời như thương hiệu, các nhân viên ở đây về mặt ngoại hình cũng thật là đẹp mắt. Tôi đã vô tình nhìn thấy một cô gái có vẻ như là trưởng phòng của bộ phận nào đó ở đây, cô ấy đẹp như một người mẫu vậy – Mike có một bộ tóc đen thả mái mềm mại, trông cậu ta toát lên cái vẻ chàng trai ngây thơ vậy, và Lingling không ngờ rằng cậu ta lại đến sớm hơn cuộc hẹn và nổi hứng đi ngắm các nhân viên nữ như thế.

- Giám đốc của họ là một người có ngoại hình vượt trội như thế nào, thì mới có mắt chọn nhân viên đẹp được – Lingling mỉm cười ẩn ý, tự tin về chính mình.

- Tôi có nói chuyện qua với cô ấy trong lúc đợi giám đốc Kwong, thật sự thì…tôi bị ấn tượng đó, cô gái đó họ Korn, mái tóc màu xám ngang vai, đôi mắt khá lạnh nhưng có một nụ cười rất quyến rũ, vóc dáng cao ráo và sexy, trưởng phòng bộ phận nhân sự, tôi nghe lễ tân nói vậy.

Lingling tắt luôn nụ cười đang trưng sẵn trên môi, cậu ta đang miêu tả Orm Kornnaphat.

- Cậu Pirath đây đã nói chuyện với cô ấy?

- Đúng rồi, tòa nhà này rộng lớn quá nên tôi muốn đi loanh quanh ngắm một chút, và vô tình gặp cô ấy. Vì sự thoải mái ban đầu này, có lẽ thỏa thuận của chúng ta sẽ diễn ra trôi chảy hơn đó – Mike cười cười.

---

Kết thúc một ngày, Lingling đi về nhà, cô ngồi ghế phụ, người lái xe chở cô đi khắp mọi nơi luôn là trợ lý của cô, một cô gái trẻ đẹp ít tuổi hơn, Prigkhing.

Đáng lẽ Lingling sẽ phải có một tài xế riêng để cho Prigkhing có thời gian giải quyết những việc khác, trợ lý giám đốc đôi khi còn bận hơn cả giám đốc cơ mà, nhưng Lingling không thích. Cô cảm thấy thoải mái với cô gái này, và cô chỉ muốn cô ấy ở bên cạnh cô trên các nẻo đường chứ không phải người khác.

Chính vì vậy mà Prigkhing ban đầu làm trợ lý công việc cho Lingling Kwong, rồi dần dần trở thành trợ lý cuộc sống của Lingling Kwong luôn. Dù sao cô nàng cũng còn rất trẻ và năng động, có thể làm vô số công việc mà không thấy mệt mỏi gì hết.

- Sao chị lại từ chối hợp đồng với cậu Pirath vậy ạ? Hợp đồng béo bở vậy mà – Prigkhing vừa lái xe vừa thắc mắc.

- Chị không thích cậu ta – Lingling thẫn thờ nhìn ra ngoài đường. Cảnh vật chạy cùng cô, chuyển động như là bị ai đuổi bắt, mọi thứ chuyển động xáo trộn như tâm cô hiện tại vậy.

Cô bực mình vì Orm Kornnaphat cười với một người khác, mà không phải cô. Cô không chứng kiến cảnh đó, nhưng qua lời miêu tả của Mike, có vẻ như nụ cười của Orm rất tỏa sáng.

Orm không phải là không bao giờ cười với cô, cô ấy có cười, nhưng nụ cười tỏa sáng thì không.

Những nụ cười của Orm mà Lingling được chứng kiến, thường là cười cho có, dù cô cũng thấy nụ cười đó rất đẹp và quyến rũ.

Nếu cô đồng ý hợp đồng của Mike, thì cậu ta sẽ phải đến Thaioil vài lần nữa để thỏa thuận, cậu ta thích Orm, đương nhiên cô không thể để bất cứ vệ tinh nào ve vãn xung quanh Orm Kornnaphat được.

- Liệu có ảnh hưởng gì không? – Prigkhing cất giọng lo lắng.

- Không, công ty Pirath là một công ty tốt, nhưng không phải duy nhất – Lingling nói chắc nịch, rồi tiếp tục thả những suy nghĩ riêng đi theo không khí.

Đã 4 năm trôi qua từ lúc cô gặp Orm Kornnaphat, và tỏ tình cô ấy. Cô là người chả thiếu cái gì, và cô tin rằng tình yêu của mình rất to lớn, cô đương nhiên đủ khả năng làm cho Orm hạnh phúc.

Cô thích cô ấy từ cái nhìn đầu tiên, và ngay giây phút ấy, trong lòng Lingling Kwong như bị sét đánh, cô biết rằng cô sẽ rất yêu người này. Orm Kornnaphat cao, xinh đẹp, thanh lịch, ánh mắt màu nâu tự nhiên rất thu hút, đôi môi trái tim rất câu dẫn, cơ thể nuột nà. Cô ấy thân thiện, quyến rũ và tài năng.

Một người như vậy, ai mà lại không đổ cơ chứ. Lingling Kwong không phải ngoại lệ.

Nhưng rất tiếc, trái tim của cô nàng bướng bỉnh đó có vẻ như được làm bằng sắt đá, nên sau tận 4 năm, sức nóng nhiệt huyết của tình yêu mang tên Lingling Kwong vẫn chưa đủ để làm tan chảy trái tim đá đó.

- Giám đốc Kwong, về đến nhà rồi – nghe thấy giọng Prigkhing, Lingling chớp mắt một cái, bừng tỉnh sau những dòng suy nghĩ vẩn vơ.

Cô tạm biệt Prigkhing rồi đi vào trong dinh thự.

Lingling Kwong vào phòng, nằm phịch xuống giường, nhìn lơ đãng lên trần nhà vài phút, rồi nhấc máy gọi cho Orm.

“Alo”

- Đến phòng chị đi.

Sau vài phút, Orm Kornnaphat xuất hiện, cô ấy là người duy nhất biết mật khẩu phòng của Lingling, Lingling đã đặc cách cấp quyền đó cho Orm.

Lingling biết là Orm đã đến, cô vẫn đang nằm ngửa trên giường và không có phản ứng gì cả.

Orm bất động nhìn Lingling một lúc, cô ấy đang nằm trên giường với đôi chân vẫn đang đặt ở dưới sàn, mặc một bộ đồ thể thao, có vẻ như vừa đi tập gym về, rồi cô cất tiếng gọi..

- Lingling…

- Rửa chân cho chị đi, hôm nay chị tập gym, bài tập về chân, bị huấn luyện viên ép tập quá độ, nên đang rất mỏi – Lingling nói một câu dài, lời đề nghị của cô, vừa thật vừa dối, cô đúng là đã đi tập gym, nhưng huấn luyện viên để cô tập ở mức vừa phải chứ không ép tập quá mức.

Có ai dám ép một giám đốc như cô tập quá mức cơ chứ….

Lingling Kwong tuy không cao bằng Orm, nhưng tỷ lệ cơ thể của cô thì có thể sánh ngang với người mẫu. Cô rất chăm chỉ tập luyện, bộ môn nào cũng đã từng chơi qua, gym, boxing, leo núi, pilates, thậm chí cô còn chuẩn bị đi tập múa cột nữa kìa….

Cô luôn cố gắng làm cho ngoại hình của mình hoàn hảo nhất một cách có thể, để làm rung động cô nàng lạnh lùng và bướng bỉnh kia…

Nhưng có vẻ như Orm Kornnaphat không thích những cô gái đẹp thì phải, liệu gu của cô ấy là như thế nào? Lingling đã tò mò điều này rất nhiều….

Cô đã nghe thám thính từ các nhân viên của công ty rồi, Orm có hứng thú với phụ nữ…còn có hứng thú với đàn ông hay không thì Lingling không biết.

Chẳng lẽ cô ấy thích những anh chàng đẹp trai hả? Đẹp trai như kiểu Mike đó hả?

- Hôm nay em đã nói chuyện với Mike đúng không? – Lingling vẫn không nhìn Orm, chỉ làm bạn với trần nhà. Orm đã đi lấy một chậu nước nóng và cởi dép Lingling ra, đưa chân cô ấy chìm vào làn nước nóng cho các cơ chân được thư giãn.

Orm ngồi xuống xoa nắn mát xa từng ngón chân của Lingling, rồi đến bắp chân, một cách nhẹ nhàng uyển chuyển. Cô không phải chuyên viên mát xa hay gì cả, đơn giản là cô đã bị Lingling sai làm điều này hàng tỷ lần rồi.

- Chàng trai họ Pirath đó hả? – Orm chợt nhớ ra cái người đã bắt chuyện với cô sáng nay ở công ty, lúc cô vào quán coffee của công ty để mua trà sữa uống.

- Em thấy cậu ta thế nào?

- Hmm…thì cũng đáng yêu – Orm lười nhác thả một câu, ẩn ý mỉm cười, cô biết rằng Lingling Kwong đang ghen.

Lingling Kwong là kiểu người hướng nội, mọi cảm xúc đều khó để nhận biết, nhưng Orm thì lại có khả năng nhìn ra cái cảm xúc đó. Cái tính chiếm hữu cao ngút trời của chị ta đã được Orm kiểm nghiệm suốt mấy năm nay rồi, có thể nói cô hoàn toàn thấu hiểu được tâm lý của Lingling Kwong. Chỉ cần nhìn vào ánh mắt của chị ta, hoặc nghe chị ta nói một câu thôi, là cô biết chị ta đang cảm thấy như nào.

Cô thì luôn thích chọc ghẹo chị ta, chị ta lúc tức lên trông cũng buồn cười lắm, và cô luôn phải nín cười trong những lúc đó.

Rồi cô cũng chẳng thể hiểu được, Lingling Kwong có một loại vẻ đẹp mà khi tức giận trông cũng vẫn đẹp và thanh lịch.

Dù cô không thích Lingling Kwong, nhưng cô công nhận là Lingling Kwong rất đẹp, đời cô chưa bao giờ gặp được ai đẹp như vậy, đẹp như tạc tượng, như AI vậy.

Lingling Kwong vội nhấc đầu dậy sau câu nói của Orm, cô nhìn người kia chằm chằm.

- Em vừa nói gì…nói lại chị nghe.

- Thì chị hỏi Mike Pirath như thế nào, em nói cậu ta đáng yêu – Orm tỏ ra ngơ ngác.

Lingling thở mạnh một cái rồi lại thả đầu xuống giường, cô nhìn lên trần nhà tiếp….

Hóa ra gu của Orm Kornnaphat là đáng yêu à?

Bấy lâu nay cô định hình sai lệch hết rồi, cô luôn tỏ ra quyến rũ và xinh đẹp trước cô ấy, chứ không hề đáng yêu, chệch hết rồi…

Lingling bật dậy, nhúng chân vào tấm thảm bên cạnh để chân khô, rồi đi vào phòng tắm.

- Cám ơn em, chân chị đỡ rồi, giờ em về phòng mình đi.

Orm ngạc nhiên nhìn theo bóng dáng của Lingling khuất dần sau lớp cửa phòng tắm. Thông thường Lingling Kwong sẽ bắt cô ở lại đây đến tận tối muộn, nằm bên cạnh cho đến khi chị ta ngủ say thì mới được về phòng.

Hôm nay được về phòng sớm, thật kỳ lạ.

Có chút hụt hẫng trong lòng, nhưng không sao cả, Orm nhún vai rồi đi về phòng của mình. Phòng của Lingling lầu 2, còn phòng cô thì tít trên lầu 5.

Một ngày bình yên trôi qua.

----

Trong một quán bar ồn ào và xập xình…

Hôm nay là ngày tổng kết kinh doanh quý 1, mọi kết quả đều rất tuyệt vời, nên Lingling tổ chức một bữa tiệc vui vẻ với khoảng 50 nhân viên xuất sắc nhất của tập đoàn để ăn mừng.

Cô và Orm đã cùng nhau đến, cô lấy lý do rằng Prigkhing bị ốm nên Orm phải thay cô ấy đi theo Lingling. Sự thật thì không có Prigkhing nào bị ốm hết, Lingling đơn giản là muốn đi cùng Orm mà thôi.

Và trước đó Prigkhing báo bận nên không đến dự tiệc, con bé dạo này có dấu hiệu như kiểu có tình yêu mới, nên không thích đến chốn đông người tiệc tùng nữa. Lingling đã bao thầu cả quán bar này tối nay để mọi người có không gian thoải mái nhất.

- Cám ơn tất cả mọi người trong thời gian qua. Tôi mong rằng trong tương lai sắp tới, chúng ta sẽ cùng nhau làm nên những kỳ tích tuyệt vời hơn.  Giống như khẩu hiệu của Thaioil, muốn đi nhanh thì đi một mình, muốn đi xa thì đi cùng nhau, hãy cùng cụng ly nào, yo – Lingling đứng ở trên sân khấu, một tay cầm mic một tay cầm ly rượu vang,cô giơ lên cao và tất cả mọi người làm theo, đám đông hò reo vui mừng.

Tiếng nhạc nổ lên, tất cả nhảy múa vui vẻ, không khí rất nhộn nhịp. Lingling hôm nay mặc một bộ đồ tươi sáng khác hẳn với hầu như mọi người, căn bản đi bar thì có ai mặc đồ tông nóng làm gì, concept đương nhiên phải là sành điệu và ngầu rồi, không có chỗ cho những màu sắc sặc sỡ ở đây.

Còn cô thì không quan tâm điều đó, cô dạo này mặc đồ tươi sáng hơn vì cô nghĩ rằng điều đó sẽ làm cô đáng yêu hơn, có phải không?

Nếu cô trông đáng yêu hơn, có phải Orm Kornnaphat sẽ để ý cô hơn một chút, có phải không?

- Trưởng phòng Job, đợt này cậu làm việc tốt thật đó, tỷ lệ tái mua của khách hàng tăng cao hơn rất nhiều so với năm ngoái – Lingling khen ngợi, cụng ly với một anh chàng cao ráo đẹp trai, tên Job Thuchapon, cậu ta là trưởng phòng bộ phận chăm sóc khách hàng.

- Tôi đang mong chờ phần thưởng của giám đốc Kwong đây – chàng trai trẻ mỉm cười ẩn ý.

- Đương nhiên là cậu sẽ có phần thưởng đặc biệt rồi, nhưng tôi muốn nhờ cậu nốt một việc.

- Việc gì ạ?

- Hôn tôi đi

- Hả? – Job giật mình, nhưng cũng nhanh chóng đớp lấy cơ hội, giám đốc Kwong là ai cơ chứ, là một người phụ nữ quyến rũ nhất cái thành phố này không phải sao…

Lingling Kwong đi mời rượu từng người một và Job Thuchapon là người thứ 10, tửu lượng cô không có gì đáng để khoe cả, nếu cô uống quá nhiều rượu cô sẽ bị dị ứng, nhưng vì đặc thù công việc nên cô vẫn phải uống thường xuyên, hiện tại người cô ngà ngà như sắp ngã. Cô liếc thấy Orm Kornnaphat đang ngồi ở gần chỗ cô đang đứng, và trong cái đầu xảo quyệt của Lingling Kwong nảy lên một ý tưởng nhỏ.

Job Thuchapon chợt hiểu ý nên ngay lập tức hợp tác. Chuyện giám đốc Kwong kiêu ngạo tài giỏi nhưng lại yếu mềm trong chuyện tình cảm và thích mê thích mệt cô nàng trưởng phòng nhân sự họ Korn, thì ai mà chả biết, cả công ty biết hết, ngay đến cả chủ tịch Kwong cũng biết.

Stephen Kwong ngày xưa không hiểu tại sao con gái của mình lại khăng khăng đòi đưa Orm Kornnaphat vào dinh thự ở, một thời gian ngắn về sau thì ông đã biết. Và đương nhiên ông cũng chẳng quan trọng gì mấy việc này. Căn bản Lingling Kwong giống như một con hổ hoang dã, ai có thể đưa ra luật lệ hay sự kiểm soát áp vào cuộc sống của cô ấy được? Không có một ai dám làm điều đó.

Chàng trai tên Job ôm lấy cổ Lingling và hai người họ bắt đầu hôn nhau, và theo yêu cầu của Lingling đó là một nụ hôn chạm môi, không có gì hơn. Tuy trong này là bóng tối mờ ảo của quán bar, nhưng hành động kia vẫn thu hút sự chú ý của nhiều người.

Orm Kornnaphat nhìn cái cảnh kia mà thở dài trong lòng, Lingling Kwong lại muốn bày trò gì vậy?

End chap 2.

2 tiếng nữa tui up thêm chap 3 rồi đi ngủ nha

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#lingorm