chap 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 21.

- Chị sẽ tự lái thuyền đến đảo

Leo run sợ, gật gật đầu, rồi ra hiệu cho các nhân viên lùi ra.

Lingling nắm tay Orm bước vào trong thuyền, và bắt đầu nổ máy lái đi.

Khi con thuyền đã rời cảng được một lúc. Orm bắt đầu nói chuyện, vừa rồi chứng kiến cảnh Lingling dí súng vào chàng trai trẻ kia, cô sợ chết khiếp. Cô không hề biết rằng Lingling đang giấu súng trong người, rõ ràng cô ở cạnh cô ấy suốt từ lúc thức dậy, mà Lingling nhét súng vào người lúc nào mà cô không biết.

- Chị mua súng từ bao giờ vậy?

- Từ tối hôm qua – Lingling nhẹ nhàng đáp, mặt không có miếng cảm xúc nào nổi trội, tay vẫn đang xoay xoay vô lăng lái thuyền, mắt nhìn thẳng về phía trước.

- Tối hôm qua chúng ta đi ăn ở nhà hàng với nhau mà, sao chị mua được?

- Lúc em đang nói chuyện với quản lý khách sạn về dịch vụ phòng gì đó, chị đã bảo rằng chị ra ngoài mua thêm đồ ăn, lúc đó chị đi lấy súng, chị đã nhắn tin nhờ một nhân viên trong hội mua trước.

- Lỡ người ta báo chủ tịch Kwong rằng chị đã mua súng thì sao?

- Chị đã nhờ giữ bí mật rồi, họ đứng ở phía trung lập, không hoàn toàn trung thành với chủ tịch Kwong đâu, chủ tịch Kwong áp đặt rất nhiều người trong hội, có vài người bức xúc nhưng chẳng qua họ không đủ lực để chống lại.

Orm chợt nhận ra độ nguy hiểm của chuyến đi này. Nếu cô không nghe thấy Lingling nói chuyện với chủ tịch Kwong, và không nằng nặc đòi đi cùng cô ấy, thì cô sẽ đứng ngoài cái vòng nguy hiểm này, và Lingling sống chết ra sao cô sẽ không biết.

Nghĩ đến điều đó, trái tim cô như muốn vỡ tung. Sau khi chuyện này kết thúc, cô phải dầm Lingling ra một trận mới được, luôn tự ý hành động một mình và phớt lờ cô.

Chuyển thuyền sang chế độ tự lái, Lingling và Orm ngồi cạnh nhau trong cabin. Lingling trông có vẻ mệt mỏi, cô ấy dựa lên thành ghế và mắt lim dim như kiểu buồn ngủ.

- Trông chị như bị thiếu ngủ vậy – Orm chống tay lên thành ghế, hướng mặt nhìn Lingling.

- Đêm qua chị ngủ không được nhiều cho lắm – Lingling thì thầm.

- Sao vậy? đêm qua làm trong phòng tắm không thỏa mãn hả?

- Không phải, bận suy nghĩ nên không ngủ được.

- Chị ngủ đi,em sẽ trông thuyền – Orm vuốt nhẹ má Lingling, rồi xoa tai cho cô ấy, tạo cảm giác thoải mái.

---

Sau vài tiếng, thuyền đã gần đến nơi, Lingling tỉnh dậy, cô đứng trước mũi thuyền, nhìn xa xăm và suy nghĩ.

- Chị nghĩ gì vậy? – Orm đứng đằng sau hỏi, nhìn thái độ trầm lặng của Lingling suốt từ sáng tới giờ, cô vô cùng lo sợ.

- Chị đang không biết chủ tịch Kwong gọi chị đến đây để làm gì – Lingling đáp lại bằng một tông giọng rất thấp.

- Sirilak, em luôn ở bên chị - Orm nắm tay Lingling, vuốt vuốt ngón tay cô ấy, rồi nâng lên hôn một cái, cô biết rằng Lingling đang cảm thấy rất bất an, cô không biết làm gì hơn, chỉ biết ở bên cạnh và mong cái nắm tay này sẽ giúp nỗi sợ của cô ấy giảm được phần nào.

Chiếc thuyền cập bến, trước mặt là đám tùy tùng của chủ tịch Kwong, cách khoảng 20 mét trước mặt là căn biệt thự của ông.

Khi chủ tịch Kwong bảo Lingling đến đảo Ko Lanta, là cô biết rằng ông đã trốn ở Ko Lanta cùng với căn nhà to lớn này mấy tháng nay. Đây chính là bất động sản mà chủ tịch Kwong đã mua vào năm ngoái, tiền từ việc trốn thuế. Cô đã đến đây một lần để cho biết, và hôm nay là lần thứ 2 cô đến căn biệt thự này.

Ko Lanta không quá rộng và không quá bé, nó đủ để chứa vài căn nhà to lớn đẹp đẽ, hòn đảo này không dùng với mục đích thương mại du lịch, chỉ có một số tài phiệt muốn có một nơi yên tĩnh để nghỉ dưỡng thì họ mới đến đây để thuê nhà, hoặc mua luôn để tận hưởng những tháng ngày nghỉ ngơi.

Lingling lướt nhìn tổng quan không gian, cô thấy có rất nhiều người, có vẻ như đang có 1 bên thứ 3 nữa đang ở đây, chứ không đơn thuần chỉ có chủ tịch Kwong và đám nhân viên.

- Cô Kwong, chỉ một người vào thôi – một người đàn ông lên tiếng khi thấy đằng sau Lingling có một người nữa.

- Được rồi – Lingling nói xong, rồi quay lại nhìn Orm, thể hiện một ánh mắt có cảm xúc, để Orm hiểu rằng, hãy ngoan ngoãn ở đây chờ cô rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi.

Orm cảm thấy vô cùng khó thở với không khí bao trùm nơi đây, cô đành dần trượt tay ra khỏi Lingling để cô ấy bước đi. Trái tim thắt lại đau đớn, trong lòng rất hoảng sợ nhưng cứ phải cố trưng ra một thần thái bình tĩnh.

Cô đứng nhìn bóng dáng Lingling khuất dần khuất dần,cô ấy đã đi hẳn vào trong căn biệt thự, cô thở dài thườn thượt rồi đi vào cabin chờ.

Lingling bước vào căn nhà, cô được nhân viên của chủ tịch Kwong dẫn vào một căn phòng không hề có cửa sổ. Khi cô vào hẳn bên trong,tiếng cửa vang lên, như một báo hiệu rằng cô đã bị nhốt trong căn phòng kín này, cùng với 2 người, đang có mặt sẵn trong phòng.

Là chủ tịch Kwong và Oct Kornnaphat.

Lingling ngạc nhiên với sự có mặt của luật sư Oct, tại sao ông ta lại đến đây, có một thỏa thuận gì đó chăng?

- Lingling,con đến muộn quá, đường biển tắc đường hả? – chủ tịch Kwong bắt đầu bằng tông giọng mỉa mai.

Lingling không muốn nói gì, cô im lặng và hồi hộp chờ mọi chuyện rõ ràng. Cái cuộc gặp mặt ba người này, nó gần giống với cuộc gặp mặt cách đây hơn 6 năm, khi cô cùng chủ tịch Kwong đi gặp gia đình nhà họ Korn để thỏa thuận về khoản nợ.

Vậy là Oct Kornnaphat đang ở đây để thỏa thuận tiếp à?

- Lingling, thực ra người muốn gặp con không phải ba, mà là luật sư Oct – chủ tịch Kwong nói.

- Đúng vậy, khoản nợ đã kết thúc, tôi và Stephen Kwong hôm qua đã thống nhất mọi thứ rồi. Chúng ta coi như không còn liên quan gì tới nhau nữa – ông Korn nói.

- Vậy thì tại sao tôi lại phải đến đây? – Lingling lạnh lùng hỏi.

- Tôi vẫn còn một điều kiện nữa muốn cô Kwong thỏa thuận – ông Korn hướng người về phía Lingling.

- Là gì?

- Để cho con gái tôi yên, hãy rời xa con bé, và biến mất khỏi cuộc đời nó đi – Oct Kornnaphat hùng hồn nói.

Lingling chớp mắt một cái, rồi quay sang nhìn người đàn ông họ Korn, ông ta vừa nói cái gì….

- Từ lúc nó yêu cô, cuộc đời nó đi xuống trầm trọng, cãi lại gia đình, nói dối, trốn việc. Tôi không muốn cô ảnh hưởng xấu tới nó nữa, tôi không muốn bất cứ một người họ Kwong nào xuất hiện trong cuộc đời của con gái tôi.

- Chủ tịch Kwong, vậy hóa ra đây là điều kiện để ba thả tự do cho con? – Lingling mặc kệ ông Korn, nhìn thẳng vào ba mình mà nói.

- Đúng vậy, đây là điều kiện của luật sư Oct và ta bất đắc dĩ phải nương theo, con hãy thỏa hiệp đi – ông Kwong điềm tĩnh nói.

Lingling nắm tay thành nắm đấm, ánh mắt đỏ rực vì tức giận, trong lòng bùng lên như vũ bão….

Cô được thả tự do, mà lại không ở cạnh Orm, vậy thì điều đó có ý nghĩa gì?

Cuộc đời cô sẽ hoàn toàn vô nghĩa nếu đi theo cái thỏa thuận này.

- Nếu con không đồng ý thì sao? – Lingling gằn giọng.

Chỉ sau một giây, cô thấy Oct Kornnaphat giương súng chĩa về phía cô.

- Cô không có lựa chọn nào khác đâu Lingling Kwong – Ông Korn cười cợt nhả.

- ………. – Lingling mở to mắt, cắn răng nhìn Oct Kornnaphat, trái tim cô đau nhói khi nghĩ đến cảnh phải rời xa Orm, và giờ mũi súng này đang hướng về phía cô. Cô không biết khi nào nó sẽ phát nổ, cô sợ chết khiếp, bàn tay trái di chuyển nhẹ, mong muốn được rút súng ra để phản kháng.

- Nếu tôi không thể ép cô rời khỏi con gái tôi, thì tôi đành cho cô chết đi còn hơn – Ông Korn bóp cò chuẩn bị bắn.

- Oct Kornnaphat, ông không nên quá manh động – chủ tịch Kwong bật cười, coi cái cảnh rùng rợn trước mặt không là gì.

- Ông trật tự đi Stephen Kwong – Ông Korn rít lên.

Trong căn phòng kín bỗng xì ra rất nhiều khói, tỏa ra từ 4 phía với 9 chiếc ống, ai cũng hoảng loạn.

- Cái gì vậy? – Ông Korn nhìn xung quanh, rõ ràng căn phòng này 4 mặt đều là tường, giờ tất cả các ngóc ngách trong phòng bỗng dưng có lỗ hiện lên và tỏa khói.

- Khí CO, đốt từ than đá, với lượng khí khổng lồ này, chỉ sau 15’ thôi, tất cả chúng ta sẽ ngạt thở và chết – Stephen Kwong mỉm cười rồi lôi ra từ đằng sau ghế một chiếc mặt nạ chống độc mà ông đã chuẩn bị sẵn, đeo vào.

- Stephen Kwong, thằng chó chết – Ông Korn hoảng loạn, chạy về phía cửa ra vào và gõ cửa liên tục.

Lingling lặng người nhìn người ba ruột của mình, cô không biết phải làm gì nữa, cô cảm nhận được lồng phổi của cô đang kêu gào vì nó đang sắp hết oxy để thở rồi. Cô thở thật mạnh để lấy những luồng không khí cuối cùng.

- Lingling Kwong, đừng nhìn ba với ánh mắt như vậy, rõ ràng là Ông Korn ép ba phải gọi con đến, nên con vô tình bị liên lụy thôi, chứ ban đầu ba chỉ định giết Ông Korn thôi – ông Kwong nhẹ nhàng giải thích, một chất giọng đạo đức giả.

- Thằng chó chết, hôm qua mày đã đồng ý mọi thỏa thuận rồi, giờ mày lật lọng là sao? – Ông Korn vẫn liên tiếp đập vào cánh cửa ra vào, mong muốn báo hiệu cho người bên ngoài biết.

- Đừng đập cửa nữa, nhân viên của mày bị mua chuộc rồi, còn những người không muốn bị mua chuộc thì cũng đã bị ném xuống biển hết rồi, sẽ chẳng có ai đến cứu mày đâu.

- ………….. – Ông Korn chạy thật nhanh đến gần Stephen, giương súng bắn, nhưng không có chuyện gì xảy ra cả.

Khẩu súng không có đạn.

- Súng của mày đã bị đánh tráo trước khi mày vào đây rồi – Stephen tiếp tục tông giọng mỉa mai, khuôn mặt được giấu đằng sau lớp mặt nạ chống độc dày cộp, từ bên ngoài nhìn vào chẳng thấy gì hết, ánh mắt của ông như thế nào cũng không thể rõ. Cách đây vài tiếng khi thấy Ông Korn chuẩn bị súng là ông đã có thể đoán trước được ông ta muốn làm gì Lingling, nên ông nhanh chóng tráo đổi sang một khẩu súng rỗng.

- Thằng chó chết – Ông Korn túm cổ Stephen, khuôn mặt như quỷ dữ và hét lên.

- Mày nghĩ hôm qua tao tỏ ra hiền lành thỏa hiệp vậy là xong sao, tao chưa bao giờ muốn thỏa hiệp với mày bất cứ điều gì, khoản nợ của mày sẽ tồn tại mãi mãi – Stephen bật cười.

Ông Korn điên tiết vồ lên muốn giật cái mặt nạ chống độc kia ra, nhưng bị Stephen đẩy ra.

Với một người đang dần bị rút cạn oxy, và một người đang được thở bình thường, thì đương nhiên sức lực quá chênh lệch, không thể so.

Lingling rút khẩu súng trong áo của mình ra, chĩa thẳng vào chủ tịch Kwong.

- Khẩu súng này thì có đạn đấy – Lingling nhẹ nhàng nói.

- Hả? – ông Kwong ngạc nhiên.

---

Orm ngồi trong cabin thuyền như ngồi trên đống lửa, cô cảm giác trong cơ thể xuất hiện những dòng điện làm cô run rẩy liên tục, cô không thể ngồi yên được. Nhưng cô lại không thể đi thẳng vào trong căn biệt thự đó.

Suy nghĩ một hồi, Orm nảy ra một ý định, cô lén nhìn những tên đang đứng ở bờ biển, nhân lúc chúng không để ý, cô nhảy xuống biển.

Ẩn mình dưới làn nước, Orm cố gắng bơi sang bên trái một đoạn. Khi cô không còn sức để bơi tiếp nữa, cô ngoi lên mặt nước và thấy rằng mình đang cách căn biệt thự kia khoảng 50 mét. Orm lên bờ, cô đi cẩn thận về phía căn biệt thự, dùng những thân cây để luồn lách, cả cơ thể mệt mỏi vì đang đeo trên người bộ quần áo ướt sũng nặng trĩu. Căn biệt thự này bao quanh toàn cây cối, đằng sau là cả một khu rừng rậm rạp tối tăm.

Ở bên phải căn biệt thự có một ô cửa sổ đang mở, Orm cúi xuống lén nhìn vào, cô thấy có một người đàn ông đang đứng trước một căn phòng để canh gác. Có vẻ như đó là căn phòng mà Lingling đang ở, cô nhìn kỹ hơn thì thấy trên tay người đàn ông đó đang cầm một chiếc chìa khóa, có lẽ là chìa khóa để mở căn phòng.

Cô tìm một cục gạch, rồi ném thật mạnh vào đầu hắn ta.

“Bụp” – người đàn ông canh gác bị tấn công vào đầu, ngã sõng soài ra sàn. Orm từ cửa sổ nhảy vào căn nhà, cô lấy chìa khóa mở căn phòng kia ra.

---

Lingling đứng bất động, tay vẫn dang ngang, cầm khẩu súng chĩa thẳng vào ba mình, ngón tay sờ vào cò súng, chỉ cần ấn nhẹ thôi, sẽ không có ai trong căn phòng này có thể sống sót được.

Nhưng cô mãi mà chưa làm được…..cô thực sự rất ghét chủ tịch Kwong, cô hận thù ông ta.

Ông ta làm tổn thương cô từ lúc cô chỉ là đứa trẻ mới biết đi và mới biết tập tễnh nói chuyện. Rồi ông làm cô đau khổ vì đã giết mẹ cô, rồi ông tiếp tục làm cô khổ tâm vì làm hại đến người yêu của cô.

Cô đã từng quyết tâm rằng cô sẽ phải trả thù ông ta bằng mọi cách.

Nhưng….nếu bây giờ cô bắn chết ông ta, cô cũng không thể sống sót và gặp lại Orm được.

Nếu cô bắn chết ông ta, mẹ cô cũng chẳng sống lại với cô được.

Vậy thì giết ông ta có ý nghĩa gì?

Hình ảnh của ông ta đang mờ dần mờ dần trong tầm nhìn của cô, lượng khói tỏa ra trong căn phòng đang gần đạt mức đỉnh điểm.

- Lingling Kwong, dáng con cầm súng trông oai lắm, nhưng chắc con không bóp cò nổi đâu, con đã bao giờ nổ súng đâu cơ chứ, có ai dạy con điều này đâu – ông Kwong nói, tông giọng vẫn bình tĩnh.

- Khi mẹ chết, ba tỏ ra mình là người vô tội, ba đổ hết lỗi cho mẹ vì mẹ ngoại tình, nhưng thực ra là do ba đã vô tâm với mẹ trước. Mẹ đến viện đẻ mà ba mải chơi cờ bạc còn chẳng thèm có mặt, nên mẹ mới yêu người khác, ba nghĩ ba có thể che giấu con chuyện này hay sao? – Lingling nhấc lông mày hỏi.

- ……………

- Con đã gặp người tình của mẹ, người đàn ông họ Lert, và được nghe tất cả mọi chuyện. Sau cái chết của con, ba sẽ lại tỏ ra mình là người vô tội tiếp, vì người gọi con đến đây không phải ba. Ba cứ tiếp tục sống trong mấy cái sự giả dối đó tiếp đi.

- …………..

- Cuộc đời của ba sẽ chẳng có cái gì gọi là hạnh phúc đâu, ba thâu tóm được rất nhiều người, kiểm soát họ, rồi ba nằm trên một đống tiền khổng lồ, nhưng cái cảm giác đó chỉ là thỏa mãn nhất thời thôi chứ không phải là hạnh phúc.

- ……………..

- Hạnh phúc là một thứ mà người như ba sẽ chẳng bao giờ đủ tầm để với tới – Lingling rơi nước mắt, cô thả khẩu súng xuống, hạ tay xuống, và chấp nhận mọi thứ.

Stephen Kwong lặng người không nói gì. Không gian căn phòng bị làn khói độc xâm chiếm gần như toàn bộ.

Sau vài giây, có tiếng động lớn, cửa đã được mở ra.

Orm đạp cánh cửa một cách mạnh bạo, cô ngay lập tức nhăn mặt vì một làn khói khó chịu sộc thẳng lên mũi. Căn phòng khó có thể nhìn thấy gì vì luồng khói mù mịt.

- SIRILAK !

Orm thấp thoáng thấy một bóng dáng giống Lingling đang chạy về phía cô, cô giang tay chuẩn bị đón lấy cô ấy.

Nhưng trong tích tắc cô thấy đằng sau bóng dáng của Lingling, có một người đang chạy nhặt lấy một khẩu súng và chĩa thẳng vào cô ấy.

Orm hoảng hốt, nhanh chóng đỡ lấy Lingling, ôm thật chặt cô ấy và xoay người 180 độ.

“ĐOÀNG”

Lingling bị Orm lật ngược lại, cô trố mắt, chết đứng nhìn khung cảnh trước mặt, Orm bị bắn vào lưng.

“ĐOÀNG”

Một tiếng súng nữa nổ lên, Lingling thấy rằng, bóng dáng mờ mờ của chủ tịch Kwong ở phía kia đã ngã xuống.

Vậy ra người cầm súng và nổ súng, là Oct Kornnaphat.

Orm bất động ngả toàn bộ lực cơ thể vào Lingling.

- Chết tiệt – Lingling nhanh chóng ôm thân thể đang bị thương nặng của Orm ra ngoài.

End chap 21.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#lingorm