19. Gia Bảo's POV

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nay viết một chương POV Gia Bảo nha, lâu lâu phải thay đổi xíu^^

——————————-

Tôi thích Hân. Phải, người tôi thích chính là Trần Thảo Hân - con nhóc hàng xóm của tôi, lí do vì sao chúng tôi học lớp 10 rồi mà tôi vẫn gọi em là con nhóc ư? Vì trong mắt tôi, em vẫn mãi là con nhóc 10 tuổi mà tôi đã gặp vào 5 năm trước. Dù em bằng tuổi tôi nhưng trông em nhỏ bé hơn tôi rất nhiều nên tôi hay gọi em là con nhóc và vô vàn cái tên đáng yêu khác nữa.

Đừng hỏi tại sao tôi thích em, đơn giản là vì đến tôi còn không biết. Tôi gặp em lần đầu tiên là vào năm tôi học lớp 5, ấn tượng đầu tiên của tôi là em khá trầm và ít nói nhưng nhìn bề ngoài cũng khá đáng yêu. Chúng tôi đều bị cả hai gia đình ép phải đi học cùng nhau, trông em có vẻ không thích lắm nên tôi chỉ dám ngoan ngoãn như một con cún đi bên cạnh em chứ không dám nói gì nhiều, sợ em sẽ đá bay tôi đi mất. Thi thoảng tôi và em có hỏi thăm nhau một chút nhưng chỉ là một chút thôi. Đột nhiên một ngày bố mẹ thông báo sẽ đưa tôi di cư vào Thành phố Hồ Chí Minh sinh sống trong một khoảng thời gian dài vì bố mẹ tôi phải chuyển công tác. Tôi rất muốn nói với em về chuyện này nhưng tôi lại không dám vì tôi cứ nghĩ là em ghét tôi. Hôm thứ 7 trước ngày tôi đi, em đã chủ động ra nói chuyện với tôi, mặt buồn thiu. Nói chuyện nhiều mới biết em rất hay cười, khác xa với vẻ ngoài bất cần đời của em.  Em còn mua cho tôi một que kem vị socola cơ. Tôi rất ít bạn vì cái tính cách của tôi rất thất thường, em chịu làm bạn với một đứa kì lạ như tôi tôi khiến tôi rất vui. Ngày tôi phải đi, em đã tặng cho tôi quà. Một con ếch xanh, một bức thư và hai thanh socola. Con ếch mà em tặng, tôi đã giữ gìn rất cẩn thận, bị bẩn một chút là tôi đem đi giặt ngay vậy nên con ếch đấy vẫn được móc trên chiếc balo của tôi suốt 5 năm trời mà không hề bị bẩn một chút nào, nói thế thì cũng hơi điêu nhưng mà nó chỉ bị dính bẩn một tí, cũng không đáng kể. Lúc tạm biệt thật sự rất buồn nên em đã cố chọc cho tôi cười, em cười đáng yêu cực. Thật sự rất đáng yêu!

Sau 5 năm thì cả gia đình tôi trở về nhưng tôi chưa về nhà chính mà về nhà ông bà trước. Thời gian sống trong Thành phố Hồ Chí Minh tôi đã cố sống tốt như lời mà em đã dặn tôi, tôi có rất nhiều bạn mới nhưng tối nào về tôi và em cũng nói chuyện với nhau, tôi thấy vui cực. Dần dần càng lớn thì chúng tôi càng ít nói chuyện hơn, chúng tôi đã tự nhận ra được rằng cả hai đều có những việc riêng của mình nên không thể ngày nào cũng trò chuyện được. Lần này về là tôi muốn tạo bất ngờ cho em, ban đầu là tôi chỉ cần bố mẹ xin vào cùng lớp em thôi, ai dè biết em ngồi một mình thế là tôi nhảy vào luôn, cơ hội này không thể bỏ phí được.

Hôm đi học đầu tiên, vừa bước vào lớp là tôi cảm tưởng tôi như người ngoài hành tinh vậy, cả lớp đều tròn mắt và "ồ" lên rõ to. Tôi để ý thấy bạn Trần Thảo Hân vẫn đang cặm cụi gặm cái bánh mì lén lén lút lút. Đáng yêu vãi, tôi thề. Có lẽ là em không nhận ra tôi vì tôi đeo khẩu trang, lúc giới thiệu thì tôi chỉ giới thiệu qua loa để xuống chỗ làm cho em bất ngờ nho nhỏ. Theo như việc sắp xếp chỗ mà bố mẹ tôi đã lo từ trước thì tôi được xếp xuống ngồi cạnh Thảo Hân. Thầy Quang vừa nói tôi sẽ ngồi cùng em một cái là em phản bác lại ngay, hình như là em muốn ngồi một mình nhưng làm sao thầy dễ dàng cho qua như thế được. Thầy cứ thế mà chỉ tay xuống chỗ em, tôi thì cứ thế mà bước đến, em thì chỉ biết ngồi im chịu trận. Lúc đó tôi buồn cười thật nhưng vẫn cố nhịn đi xuống chỗ ngồi cho giống mấy anh tổng tài lạnh lùng ngầu lòi gì đó trong mấy bộ phim tình cảm Hàn Quốc ý.

"Xin chào! Tớ là Chu Gia Bảo." Đây là câu nói đầu tiên tôi nói với em từ khi tôi trở về.
.
.
.

Hôm nay cô giáo dạy Văn trả bài kiểm tra 15 phút cho lớp tôi, em được 7 điểm còn tôi được 9 điểm. Môn gì giúp được thì tôi giúp chứ riêng Văn là tôi không biết nói sao vì cách viết văn mỗi người mỗi khác nên tôi chỉ gợi ý cho em ra nháp mấy ý để em tự viết vào bài nhưng mà em cố lắm cũng chỉ được 7 điểm, chắc em bé phải học nhiều môn này rồi. Mặt bạn Trần Thảo Hân của tôi ỉu xìu như bánh mì nhúng nước.

Tôi chẳng biết làm gì ngoài an ủi em bé hết:

"Không sao không sao, không buồn nhé?"

"Không đâu huhu..." Em mếu máo, trông vừa buồn cười vừa thương.

"Mày đừng mếu nữa, tao buồn cười lắm." Tôi bụm miệng cười.

"Mày còn cười nữa?"

"Tao xin lỗi tao xin lỗi. Không buồn nữa nhé?" Tôi vẫn đang cố dỗ dành em.

Em không nói không nhìn tôi một cái nào, cứ thế mà quay mặt ra hướng khác, nằm xuống bàn. Tôi nghĩ là tôi sẽ ra canteen mua cho em cái bánh ngọt.

Nghĩ là phải làm ngay, tôi cứ thế bước ra cửa lớp.

Đi đến cửa thì gặp Nguyễn Minh Hoàng.

"Mày đi đâu đấy?"

"À tao đi ra canteen mua cho Hân cái bánh."

"Tao đi cùng, ra mua cho Trang lọ keo dán."

"Mua keo dán làm gì?" Tôi khó hiểu liền hỏi Hoàng.

"Dạo này bạn nhà tao tập làm đồ handmade, mới kêu thiếu lọ keo." Minh Hoàng Nguyễn khoanh tay trước ngực, tỏ vẻ tự hào về Vũ Huyền Trang lắm.

Mua đồ xong rồi thì tôi và Hoàng đứng ngoài sân nói chuyện một chút, em và Vũ Huyền Trang bước đến chỗ tôi và Minh Hoàng đang đứng. Em bé chạy ra đá tôi một cái rồi co chân bỏ chạy, tiếc là em chưa kịp chạy thì đã bị tôi tóm được rồi, trình độ chạy như này cần rèn luyện thêm.

"Làm gì thế hả công chúa ơi?" Tôi hỏi, chỉ cần dùng một bàn tay là có để giữ được cái đầu của em rồi.

"Tôi sai rồi, lỗi tôi, tôi xin lỗi anh." Em cố nở một nụ cười thật tươi với tôi.

Đừng cười như thế với tôi, tôi ngất mất.

"Tôi tưởng bạn đang buồn cơ mà?"

"Cái gì buồn thì mình nên cho vào dĩ vãng đi ạ." Nhóc con hờ hững đáp lại.

"Thế sao lại đá tao?" Tôi nghiêng đầu nhìn em.

"Thấy mày ngứa mắt!"

Lớn rồi, biết láo rồi.

Dcm nhìn cái mặt của em mà tôi không nỡ mắng một tí tị ti nào.

Tôi thuận tay đưa lên véo vào hai bên má của em, cau mày: "Đồ đáng ghét."

Ý tôi là đáng ghét theo kiểu đáng yêu ý.
.
.
.

Chiều nay tôi đi tập bóng, tất nhiên là tôi phải kéo bạn Thảo Cam của tôi đi rồi. Mà con chó Phan Quang Long rất là hay đòi tôi sang đón nó nhé, mỗi lần tôi chở nó là y như rằng nó ôm chặt lấy tôi, sờ soạng đủ thứ, nhiều lúc tôi còn nghi ngờ nó có ý đồ với tôi kia kìa, giá mà cô nàng Thảo Hân chịu ôm tôi chặt như Phan Quang Long thì có phải là tuyệt hơn không?

Em hợp gu tôi kinh khủng. Thân thiện, tốt bụng, tinh tế, thông minh nhưng nhiều lúc vẫn hơi ngơ. Hmmm, em bé này không được hài hước cho lắm, đặc biệt là em biết cách quan tâm người khác nhưng chỉ là cách quan tâm của nó hơi vụng về. Với vẻ ngoài ưa nhìn, nói thẳng ra là rất xinh của em thì đã vô số lần lọt vào mắt của những thằng con trai khác, tôi đã từng chứng kiến có người còn cầm thư, cầm hoa các kiểu chạy đến tỏ tình em ở ngay trên sân trường, cơ mà em không chấp nhận bất kì ai. Em tinh tế đến mức nhẹ nhàng nói nhỏ vào tai bạn nam và còn liên tục cúi đầu xin lỗi, bạn kia có thể thất bại trong việc tỏ tình nhưng lại thành công trong việc chọn cô gái để thích.

Chơi bóng xong quá mệt nên tôi phải nhảy lên chỗ bọn bạn tôi ngồi, tôi phải ngồi cạnh em thì tôi mới chịu. Em vẫn đang cắm mặt vào quyển sách văn, thi thoảng lại quay ra hỏi tôi vài chỗ. Chơi mệt xong nhìn thấy bạn nhỏ cái là hết mệt luôn. Không biết mọi người nhìn bên ngoài có phát hiện ra là tôi thích em không nhỉ?

"Chơi bóng mệt quá mà chả có ai đưa nước cho mình nhỉ?" Tôi giả vờ xị mặt ra, thỉnh thoảng vẫn phải liếc em một cái.

"Uống." Em bé hất chai nước cho tôi, mắt vẫn chỉ nhìn vào duy nhất một thứ, đó là quyển sách.

Chưa bao giờ thấy ghét sách Văn đến thế này, vì nó mà nhóc con chả thèm để ý đến tôi tí nào cả.

Sách giáo khoa Ngữ Văn 10 tập 1, mày là đồ đáng ghét!
.
.
.

Ngoài thích nhóc con ra thì tôi còn thích đi fixed gear, tôi để ý thấy nhà em cũng có. Hỏi ra mới biết, em cũng thích đi fixed gear giống tôi. Nghe em nói xong mà tôi tròn cả mắt, thật ra con gái mà đi fixed gear thì cũng không phải là ít nhưng khi thấy người mà mình thích cũng có sở thích giống mình thì tuyệt còn gì bằng.

Tối nay chúng tôi không phải học gì cả, ở nhà nhiều thấy bí bách quá nên rủ nhau đạp xe đi dạo. Đừng thắc mắc là vì sao có xe đạp mà lại dùng xe khác để đi học, đơn giản là do nhà chúng tôi xa, đạp xe thì cũng được thôi nhưng quan trọng là nhóc con ngủ dậy muộn, đi xe đạp thì không kịp mất.

[Alo người anh em.]

Tiếng nói của em bé vang lên từ đầu dây bên kia.

[Tớ đây công chúa ơi?]

[Xong chưa? Lâu không được đi đạp xe, giờ thấy háo hức quá này.]

[Yên tâm, tao sẽ luôn đạp xe cùng mày.]

[Vâng vâng, anh nhanh lên cho tôi với ạ, tôi chờ anh lâu lắm rồi.]

[Mày đang trong nhà à?]

[Ừ.]

[Chả biết ai chờ ai, ra cổng.]

[Ô thế à? Ra ngay.]

Tôi đã đứng ở cổng nhà em 5 phút, muỗi đốt sưng chân rồi, thế mà còn dám gọi điện giục tôi nhanh nhanh đấy.

"Sao tao không thấy con Dưa sủa nhỉ?"

"Nó là anh em chí cốt của tao, sao mà sủa được." Tôi cười, nghiêng đầu nhìn em.

"Tặng mày." Em lườm con Dưa.

Chúng tôi đi đạp xe cách nhà khoảng 2-3 km, bầu trời buổi tối đầy sao.

Em ngước đầu lên trời, mỉm cười: "Chu Gia Bảo! Trời nhiều sao quá."

"Bạn nhỏ, nhìn đường kìa, đâm vào cây bây giờ." Tôi để ý phía trước em có cái cây, đi dưới đường không đi mà cứ đi lên vỉa hè làm gì không biết. Tôi hỏi thì em bảo là do trên vỉa hè không có người, khi nào có người nó sẽ đi xuống. Trên vỉa hè lại có nhiều cây to, không để ý cái đâm vào là ngã như chơi, nguy hiểm.

"Áaaa!" Em hét lên một tiếng.

Đấy, tôi vừa nói dứt câu.

Tôi quay ra, đúng là em suýt nữa thì đâm vào cây thật, nhưng mà chỉ suýt thôi. Em vẫn điều khiển tay lái tránh được. Khoảng cách gần như thế mà vẫn lái ra chỗ khác được, đúng là tay lái lụa. Lụa gì thì lụa, vẫn phải an toàn.

"Này! Sao không?" Tôi hơi lo, vội vàng nhảy xuống khỏi xe đạp, sợ em bị xước ở đâu.

"Có, sao đầy kìa." Em chỉ tay lên trời. Dcm bây giờ vẫn còn đùa được, tôi chịu em rồi. Tôi thì sốt sắng ngó nghiêng xung quanh người em kiểm tra mà em cứ cười vô tội nhìn tôi.

"Nào, xuống xe."

Tôi đi một vòng quanh em, cẩn thận quan sát. May quá, không có chỗ nào bất thường cả.

"Từ sau là chừa nhé." Cứ đi mà không nhìn đường thì có ngày ngã lăn quay ra đấy.

"Tao có sao đâu, tao né được mà." Em bé xị mặt ra nhìn tôi. Ừ, con bé này giỏi lắm rồi.

Tôi cốc nhẹ lên đầu em một cái.

"Cam, mày ngốc thật."

——————————-

Hêh xin chào! Tôi sủi hơi lâu anh em nhỉ?

Nay viết một chương theo hướng của Gia Bảo nhéeeee.

Comment và vote đi ạaaaa! Luv uuuuuuuu!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro