chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đúng 7 giờ sáng

Tịnh Nguyệt tỉnh dậy làm vệ sinh cá nhân xong cô xuống lầu đã nhìn thấy mọi người ngồi trên bàn ăn sáng.

"Chào ông nội, bà nội " cô nở nụ cười chào mọi người. Ông nội cô là Âu Dương Chấn, bà nội là Lệ Tử Xuyến

Ông nội cười bảo: " lại đây ăn sáng luôn con, Ông đã bảo quản gia lưu làm toàn  những món mà con thích "

" vâng ạ "
Tịnh Nguyệt nhìn sang mẹ mình hỏi: " mà các anh đi làm hết rồi sao "

Ông ăn xong dùng khăn lau miệng, ông nhìn cô hỏi một cách dè đặt: " tiểu nguyệt, con định mùa hè này làm gì. Hay con đi với ta tham gia một buổi tiệt từ thiện nhé "

Tinh Nguyệt dừng ăn, nhìn ông: " ông à, ông thừa biết con chưa muốn lộ diện bây giờ. Và con cũng đã lên kế hoạch đi du lịch trong tuần tới rồi"

" Tiểu nguyệt à... " ông còn chưa kịp nó ra (" con hãy suy nghỉ lại ") thì bị cô cắt ngang
" ông à, ông đừng ép buộc con " cô đứng dậy quay lưng bước đi

Ông nói với giọng buồn bã: " con khi nào mới đúng lúc, khi ông chết à "

Tịnh Nguyệt dừng lại bước chân, cô không quay lưng lại: " Ông à ngày đó sẽ đến nhanh thôi. Nhưng mà phải là lúc con có đủ lòng can đảm để bước qua "

" Nhưng mà Tiểu Nguyệt à "
" Bố à, Bố đừng ép con bé nữa, bố hãy để con bé tự quyết định mọi việc của nó đi " Ông còn chưa nói hết đã bị bác cả cắt lời ông.
Nói xong bác cầm cặp: " Thôi con xin phép đi làm luôn bố mẹ "

Bà nội nhìn mẹ tôi và nói: " Dung tuyết con lên lầu xem con bé như thế nào "

Mẹ tôi nhìn bà vag gật đầu: " vâng "

Mẹ đứng trước của phòng tôi và gõ cửa " cốc cốc" " Tiểu nguyệt à. Mẹ vào có được không "

Tịnh Nguyệt hơi ngạc nhiên khi mẹ lên đây, nhưng rất nhanh cô trả lời: " Vâng. Mẹ vào đi "

Cô nhìn mẹ và hỏi: " có chuyện gì không mẹ? "

Bà đến ngồi bên cạnh cô, cầm tay cô và nói: " tiểu nguyệt à, mẹ biết con rất khó để vượt qua chuyện đó" bà nói với vẻ đau xót: " Nhưng nhiều năn rồi mà con, mẹ cũng không muốn ép buộc gì con nhưng ông bà..."
bà thở dài: " thôi tùy con vậy "

Tịnh nguyệt nằm vào lòng mẹ, tay vòng qua ôm hông bà: " mẹ à. Mẹ phải cho con thời gian, con hứa đều đó sẽ đến sớm thôi " cô nhì bà cười, bà vuốt tốc cô

" con muốn đi du lich sao, đã xấp xếp hành lý chưa, có muốn mẹ chuẩn bị gì cho con không? " bà cười nhìn cô và hỏi

Cô lắc đầu: " không cần đâu mẹ, mọi thứ con đã chuẩn bị xong rồi "

" được rồi, con có cần gì thì nói mẹ " bà nói với giộng buồn bà

Cô biết bà rất thương cô nhưng cô muốn tự lập trên mọi việc: " mẹ à, con biết mẹ thương con, cũng không phải con không muốn mẹ làm giúp. Mà là hành lý con đã bỏ bên nhà kia rồi, ở đây không cần" cô nhìn bà nói một cách nhẹ nhàng để bà khỏi
suy nghỉ nhiều     

" mẹ biết, thôi mẹ xuống nhà đây " bà đứng dậy và bước ra khỏi phòng của cô



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ngontinh