Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Tức chết tôi rồi " ông đi vào Trạch gia với khuôn mặt tức giận

Trạch lão gia cười ha ha: " sao vậy?, ai chọc giận ông " ông ngồi đâm chiêu:  " chắc lại do cháu gái bảo bối của ông chứ gì "

Mặt ông đanh lại: " không nó thì ai vào đây. Còn có ai dám chọc tức tôi ngoài nói chứ " ông hừ hừ với vẻ mặt đầy bất xúc: " hừ. Biết bao nhiêu người muốn làm cháu gái của tôi, sao mà con bé không muốn chứ, đã nhiều năm rồi mà"

Trạch lão gia vỗ vào vai ông: " thôi được rồi, con bé nó tự có suy tính của nó"

"Nhưng mà..." "thôi bỏ qua đi, chúng ta chơi cờ " ông còn muốn nói nhưng bị Trạch lão gia cắt lời

" thôi vậy " ông thở dài

-------------------------------------------------------------

Tịnh nguyệt xuống lầu: " Quản gia à. Bà nội, bác cả và mẹ con đâu rồi " cô gập quản gia và hỏi

" Bà chủ ra ngoài cùng hai phu nhân rồi " Quản gia quay lại " có chuyện gì sao tiểu thư "

Cô cười: " Dạ cũng không có gì, chỉ là con muốn về nhà bên kia. Lúc nào mọi người về quản gia nói lại giùm con"

" Vâng " bà nhìn theo bóng lưng cô mà thở dài, suy nghỉ " không biết bao giờ tiểu thư có thể dung hòa được".

Cô ra khỏi Âu Dương gia, cô không về nhà mà cô đến công ty thời trang của mình. Cô vừa vào cửa thì Lâm nghi đã lên tến chào hỏi cô " chào em kenni "

Cô nở nụ cười và gật đầu: " Vâng. Chị Lâm chị có thấy chị Tuyết Linh đến chưa"
" rồi em "
" vậy em đi trước" cô chào chị lâm và đi lên

Cô đi lên. Đứng trước phòng phó giám đốc và gõ cửa: " cóc cóc " " mời vào" chị trả lời bằng giọng lạnh lùng và dứt khoát: " có chuyện gì sao"

" chẳng lẽ không có chuyện gì thì em không tìm chị được sao " cô bước vào nhìn chị cười

Chị rời mắt khỏi máy tính: " đâu có. Sao hôm nay giám đốc của chúng ta lại rảnh rổi mà đến công ty vậy"
" xí. Chị làm như em ham chơi lắm ý "
Tôi bĩu môi nhìn chị   

Chị nhìn tôi cười: " à!. Đúng rồi Khả Vi có đưa bản thiết kế cho chị, em xem qua luôn đi. " chị kéo học tủ lấy bản thiết kế đưa cho cô

Tịnh Nguyệt lật từng trang: " chị à. Bộ màu tím này nó nhìn vào không có hồn. Nếu mặc nó vào sẽ thấy nó không phù hợp với phong thái với tất cả người mặc đâu"

Tuyết Linh nhìn cô: " bây giờ bảo Khả vi sửa lại nha "
" chị chỉ cần bảo chị Khả Vi thêm vài họa tiết cho chiếc váy thôi "

" À! " cô bổng thốt lên
" gì vậy em " chị giật mình, nhìn tôi

Cô làm nũng lấy lòng chị: " hihi. Chị à! Hết hè này em phải vào học đại học. Nên công ty giao cho chị nhé" co chớp chớp mắt nhìn Tuyết Linh

Tuyết Linh thở dài: " được rồi "
"Cảm ơn chị, em đi trước đây" cô đứng dậy bước đi. " À! Mà chị nhớ ngày mốt 7h30 chúng ta xuất phát nhé "

" được rồi" chị nhìn tôi lắc đầu


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ngontinh