Chapter 1: Bucky

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tóm tắt: Một câu chuyện hoàn lương dài ơi là dài

Vừa kết thúc năm nhất được hai ngày, Peter bỏ học.

Tất nhiên là Tony, người cha vẫn rất đỗi tự hào từ khi nhận nuôi thằng nhóc, thì giận cành hông, nhưng suy đi tính lại thì Peter thấy hài lòng với quyết định của mình. Thằng bé thưa rằng nó đột nhiên giác ngộ khi đang ở chơi nhà Harry, nghe vậy Tony cấm tiệt nó sau này không được động vào cần với cỏ nữa.

Thật tình là Peter cảm thấy hoang mang giữa cuộc đời này. Làm một người bình thường lọt thỏm một lô siêu anh hùng, mới nghe thì cứ ngỡ như thiên đường nơi hạ giới đấy, nhưng đâu có ai biết nó áp lực như thế nào. Trong khi Peter bị môn Di truyền học nâng cao hành cho tơi bời hoa lá thì bọn nhóc "đặc biệt" được làm nhiệm vụ tối mật cho S.H.I.E.L.D như một đội quân James Bond siêu ngầu. Peter nhìn tụi nó, rồi nhìn lại trường lớp, thấy sao mà mông lung quá.

Thế là thoắt một cái, nó đã đứng trước cổng một trang trại hoang phế xiêu vẹo cách Tòa nhà Avengers hai giờ lái xe, cùng với một chiếc xe tải chở đầy phân bón hữu cơ và hàng tá túi hạt giống. Ba Tony đang bận đánh nhau với quái vật ngoài hành tinh cùng với đội, nên không hay biết thằng con yêu dấu đã dốc hết tiền trong tài khoản để mua một khu đất khỉ ho cò gáy, không ma nào thèm đoái hoài đến. Thằng bé nhất quyết xua đi cảm giác áy náy, bởi vì nó sẽ tự biến nơi này thành một thiên đường nho nhỏ, điểm tô bởi nông sản nhà trồng, ngon như nhà trồng. Là trẻ mồ côi từ bé, bẩm sinh Peter đã khá hợp rơ với những thứ không ai đoái hoài. Nó thực sự chỉ muốn vun trồng một góc bé xíu của thế giới dành cho bản thân mà thôi.

Nông trại này sẽ hết sảy cho mà xem. Và đừng hòng có siêu anh hùng nào xen vào được.

---

Nông trại là một mớ hổ lốn những cỏ dại hoai mục, ván gỗ ruỗng nát và mênh mông là đất. Chưa gì Peter đã thích mê rồi.

Thằng bé ì ạch lôi mấy bao phân bón với hạt giống xuống xe tải, rồi lại è cổ khiêng vào nhà kho cũ ở góc cánh đồng. Những lúc như thế này nó lại thèm thuồng sức mạnh vô địch và hai con chuột bự như con chồn của Captain America biết bao nhiêu. Căn nhà nhìn tàn tạ như tàu chuối sau mùa bão, Peter vừa vào được hai bước đã hụt chân, bị sàn gỗ cắt một đường đau thấu trời xanh. Đêm đó nó ngủ trên chiếc giường cổ đại sặc mùi bụi mà cứ nơm nớp sợ sàn nhà bên dưới sập xuống, nhưng may sao đến sáng nó thức dậy mà không bị thương tích gì (thêm).

Sau khi nuốt một tô ngũ cốc mềm nhũn, Peter bắt tay vào bước đầu tiên của kế hoạch và đi ra kho phân bón. Nó khựng lên khi vừa đến cửa, đúng hơn là khoảng vuông trống hoác không có cửa.

Phân bón vương vãi khắp mọi nơi, ngồi giữa kho là một người đàn ông trần như nhộng, khuôn mặt khuất sau mái tóc nâu dài. Peter chậm rãi đưa tay lên dụi mắt, nhìn lại lần nữa. Người đàn ông nọ vẫn y nguyên ở đó. Khuôn mặt lấm lem của anh ta toát lên vẻ thất thần và mất phương hướng, còn chỗ đáng lẽ là cánh tay trái thì chỉ có một khối kim loại. Peter há hốc miệng.

"Chú đang ngồi trên phân bò đó, chú có biết không?" Cuối cùng nó hỏi một câu sượng ngắt, tay vò vò lai áo len đang mặc.

Câu hỏi rơi tõm vào im lặng lâu thật lâu, Peter đang sợ anh ta điên lên sẽ bứt đầu mình bằng cánh tay kim loại kia mất, nhưng người đàn ông chỉ lắc đầu, lầm bầm một tràng tiếng Nga thô kệch. Peter nhận ra đó là tiếng Nga vì nó đã từng nghe cô Natasha nói rồi, lần nào nghe nó cũng tưởng cô đang rủa xả ai ấy. Người đàn ông lạ nhìn bối rối và ngơ ngác đến độ Peter liều mạng nhích đến gần, cởi chiếc áo len đỏ đang mặc để đưa cho anh ta, ráng cứu vãn chút nhân phẩm còn sót lại. Mặc dù vậy, nó không thể không để ý rằng cơ bắp của người này cũng không tồi.

"Cháu tên là Peter, chú tên gì?" Cuối cùng nó mở miệng hỏi.

Lại thêm một phút dài im lặng, rồi người đàn ông kia đưa tay nhận lấy chiếc áo len. Anh ta thốt lên một từ duy nhất, giọng khản đặc.

"Asset".

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Peter mất cả buổi sáng dỗ ngọt người đàn ông ra khỏi nhà kho. Nó suýt lên cơn đột quỵ khi vừa đặt chân ra ngoài là anh ta bất thình lình co giò chạy, mặc kệ chiếc áo rơi phẹt xuống đất đầy tủi nhục. Không biết tín hiệu vệ tinh của JARVIS có dò ra được chỗ này không, nhưng Peter thầm khấn vái trong bụng rằng không có ai quay lại cảnh nó rượt theo một ông Nga ngố không mảnh vải che thân, giữa cánh đồng mênh mông xơ xác cỏ. Tưởng tượng cái màn đó được tung lên Youtube mà nó xám hồn. Cuộc rượt đuổi í ới đột ngột chấm dứt khi Peter vấp phải một cây cuốc vứt lăn lóc, té dập mặt xuống đất.

Sau đó là tiết mục kì cọ mùi phân bò nức mũi ám trên da ông Nga ngố nọ, và thuyết phục anh ta suy nghĩ lại thời trang "trần trụi với thiên nhiên" của mình.

Đến tận chiều tối, khi mặt trời đã chìm dần xuống đường chân trời, Peter mới có cơ hội nhìn kĩ người đàn ông mới lạc vào nhà nó. Vai bên phải của anh ta có một vết bầm tổ chảng đang tụ máu, và phải mất một giây sau Peter mới hoảng hốt nhận ra cánh tay đó bị trật khớp từ nãy đến giờ, vậy mà anh ta không hề kêu một tiếng. Peter nắn lại khớp vai một cách dễ dàng nhờ kinh nghiệm xử lý vết thương cho mấy siêu anh hùng ở nhà, rồi hụt chân đúng ngay chỗ lần trước khi đang vội chạy lên cầu thang.

Nó sắp xếp cho ông Nga ngố ở một căn phòng lành lặn nhất. Nhà chỉ có mỗi một tấm nệm bẩn thỉu cũ mèm thôi nên nó lót tạm vài chục lớp chăn cũ trên sàn làm chỗ ngủ. Nó dẫn người đàn ông vào phòng rồi vỗ vỗ cái ổ dã chiến ra điệu mời mọc.
Chẳng nói chẳng rằng, anh ta ngồi xuống, nhắm mắt lại.

Peter cũng đi ngủ, thầm hi vọng người lạ mặt này sẽ không mò vào lúc nửa đêm để bóp cổ nó. Tiếng la hét đánh thức nó dậy.

Người đàn ông đang lăn lộn trên sàn, tay túm chặt lấy mớ tóc rối bù, miệng gào thét hàng chục ngôn ngữ khác nhau. Đến khi anh ta bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng thì khí quản Peter suýt chút nữa đã bị bóp nát, cổ nó hằn năm vết bầm đỏ tía và mắt thì ầng ậng nước. Người đàn ông bị kí ức bủa vây, khuôn mặt rúm ró lại vì đau buồn, nhưng một khi nhận ra Peter anh ta vội vàng buông thằng bé xuống. Nó cuống cuồng chạy ra khỏi phòng trước khi có thêm chuyện bất trắc gì. Đêm đó Peter thức trắng.

Dù bị siết cổ gần chết, Peter vẫn quyết định nhận nuôi gã sát nhân người Nga quái đản này. Được nuôi dạy trong một gia đình không giống ai, Peter lấy đó làm tự hào. Nó biết rõ được trao cơ hội làm lại từ đầu có ý nghĩa đến nhường nào, với lại, Peter cũng cần người phụ giúp. Nó đặt tên cho người đàn ông là Nicolai, vì thuận miệng chứ chẳng có lý do sâu xa gì cả. Ba Tony luôn dặn là chừng nào có ý định đem về nuôi thì hẵng đặt tên. Peter chắc chắn 88,94% là nó đã quyết định đúng.

Nicolai có vẻ rất sẵn lòng giúp Peter đào kênh dẫn nước và gieo những luống dưa leo ngay ngắn. Anh ta vẫn câm như hến, nhưng Peter nhận thấy công việc luôn tay luôn chân giúp đầu óc anh dịu lại. Sự im lặng không khiến cả hai ngượng nghịu, chỉ là một khoảng không yên ắng thanh bình ngăn Peter lo nghĩ những chuyện đâu đâu. Mỗi lần nhìn thấy vết bầm to tướng trên cổ thằng nhỏ, đôi mắt xanh xám của Nicolai lại đau đáu vẻ áy náy ân hận, và Peter thầm nghĩ người đàn ông này có lẽ cũng không đến nỗi xấu xa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro