1.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ba Tony về New York được hai ngày mới phát hiện ra kế hoạch nổi loạn của thằng quý tử. Mất chưa đến hai tiếng đồng hồ ba đã truy ra chỗ nó ở và đến tận nơi mắng cho một trận tối tăm mặt mũi. Đến khi Tony bình tĩnh lại, ông vẫn còn nắm cổ chân thằng nhỏ treo tòong teng.

Ba Tony lên lớp một tràng là ba rất thất vọng, nhưng cũng không ráng lôi nó về đi học lại. Hai cha con vào nhà, uống với nhau một bình nước chanh dở ói pha từ nước vòi. Ba hứa tạm thời sẽ giữ bí mật cho nó, sẽ sửa sang lại chỗ này cho nó, rồi ra về. May mà Nicolai vẫn đang ở ngoài đồng, chứ Peter không muốn hai cha con lại có chuyện để cãi nhau.

__

Một tuần sau, Peter lên thành phố mua thêm thực phẩm và quần áo cho Nicolai. Nó cũng tậu thêm một bộ sơ cứu to tướng.
Nicolai có vẻ hài lòng khi được mặc quần áo vừa vặn. Cuộc sống cứ thế tiếp diễn. Peter mừng hết lớn khi thấy ruộng dưa leo mới gieo giờ đã lún phún những mầm xanh mới nhú. Ngay cả Nicolai cũng tươi tỉnh lạ thường mỗi lần ra cày cuốc.

Hai ngày sau đó, ba Tony ghé qua thả cho nó một đống vật liệu kèm tập hướng dẫn, nói rằng đang bận giúp Captain America chuyện gì đó, khi nào xong sẽ đến làm chung với nó ngay. Nghe ba bảo là có một sát thủ đang lẩn trốn, không ai lần ra dấu gã được. Steve Rogers đang phát rồ lên. Trong thời gian đó, Peter chỉ Nicolai sơn tường. Phòng anh sơn màu xanh lơ, phòng nó sơn màu vàng chanh.

Nicolai đèo bồng thêm một bầy chó lạc chỉ trong vòng vỏn vẹn ba tuần. Peter không hề biết tụi nó ở đâu chui ra, chỉ biết rằng một ngày đẹp trời bầy cẩu của anh tự nhiên xuất hiện. Nó cũng không thấy có vấn đề gì, bọn chó chỉ ngủ trong phòng Nicolai hoặc ngoài sân thôi. Thật tốt là bây giờ anh đã thôi không bật dậy la hét lúc nửa đêm nữa, Peter nghĩ phần lớn là nhờ bầy chó lạc. Nó để ý thấy Nicolai đặc biệt thương con Labrador gầy nhẳng màu vàng kem.

Sống thế này khá ổn. Đội Avengers bận giải cứu thế giới, còn buổi trưa Peter được ăn mấy quả dưa leo bé tẹo teo.

__

Ba ngày sau vụ mùa dưa leo, Peter tìm thấy một người đàn ông bị hàng rào nhà nó đâm chết. Người đàn ông mặc đồ màu đỏ-đen ôm sát cơ thể, trên đống phân ủ kế bên có cắm hai thanh kiếm katana dài. Mũi kim loại nhọn hoắt trên hàng rào nhà nó đã đâm xuyên qua ngực anh ta, máu đọng thành vũng dưới xác chết. Nicolai đẩy Peter ra sau lưng, lấy thanh katana chọt chọt cái xác.

"Đụ má nó đau!" Cái xác rên rỉ.

Peter ré lên lanh lảnh.

Nó tự hỏi trời cao tại sao đời nó lại toàn gặp phải những chuyện khùng điên thế này. Đội Cẩu Vệ Quân của Nicolai tập hợp đội hình thành một hàng rào kín mít vây lấy kẻ lạ mặt, còn chủ của tụi nó thì chăm chú canh chừng cái thân người quặt quẹo đang nằm trên ghế bố kia, chiếc nón rơm rách nát đặt hờ trên mặt càng tăng thêm vẻ kì dị của gã. Peter từ bé đến lớn không tin vào phép màu, nhưng thằng cha này thực sự đang hồi phục từ một vết thương toang hoác trên ngực, cộng thêm chấn thương cột sống, hơn nữa kể từ khi được khiêng vào nhà gã chưa lúc nào câm mồm.

"Hầy, hai người khiêng tui vô đây thiệt tốt ghê, chứ ngoài đó thúi banh lỗ mũi. Vãi loằn, chó ở đâu ra mà nhiều vậy. Chó ơi lại đây anh thương. Ê! Đừng có cắn tao! Ui da!! Cứu mạng!!!!"

Peter thở dài sườn sượt, đưa mắt nhìn Nicolai đầy ẩn ý cho đến khi anh chàng Nga ngố chịu huýt sáo ra lệnh cho bè lũ thuộc hạ bốn chân của mình, để cho Đồ Bó được thoi thóp trong yên bình.

Peter lê thân về phòng ngủ, chẳng buồn thay chiếc quần jean bết máu khô. Đầu vừa đập xuống gối, thằng bé đã ngáy khò.

Sáng dậy, Đồ Bó đã đi từ lâu, chỉ để lại một mẩu giấy có vẽ hình con ciu. Vườn bí ngòi của Peter thành bình địa. Đến tên của gã ta, nó còn chưa kịp hỏi.

Suốt hai tuần sau đó, cứ dăm ba hôm gã lại ghé qua, phá nát luôn cả vụ mùa cà rốt baby và bắp cải. Nicolai phóng cọc gỗ vào lưng gã, gã bới cả tổ tông họ hàng lên mà chửi, nhưng vẫn không chịu chết.

Ngó vào phòng khách, thấy Nicolai đang hăm hở lấy gối đè Đồ Bó tắc thở, Peter quyết định đời mình chính thức nát.

Mới có vài tuần mà nó đã lượm về hai tá điền có máu giết người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro