Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 4

Ba người xuống lầu, lúc lên xe ngựa, Lạc Vũ hỏi Thẩm Dạ Nguyệt, "Sư huynh có để ý không? Vị công tử kia cứ nhìn huynh đó."

"Có hả? Ta không để ý, chắc thấy ta lớn lên hảo soái."

"Huynh thật biết khen mình."

"Nhỡ may tên đó có tình ý với tam sư đệ."

"Không đâu, đệ chỉ cảm thấy chắc là có chuyện gì đó."

Ba người dạo một vòng, đang định đi tìm quán trọ ở một đêm.

Một tiếng hét chói tai vang lên.

"Cứu mạng, cứu mạng với!"

Một thiếu nữ từ ngã rẽ chạy ra, quần áo rách nát, đầu tóc rối tung che hết khuôn mặt, chắn trước đầu xe ngựa.

"Cứu, cứu mạng!"

Mạc Hàn Lâm xuống ngựa, vội đỡ nữ tử đứng lên, "Cô nương có chuyện gì vậy?"

"Có quỷ, có quỷ!"

Nói xong câu đó, cô nương này liền ngất đi.

Mạc Hàn Lâm đỡ người nên xe ngựa, lúc này cuối đường truyền đến tiếng hét thảm.

Thẩm Dạ Nguyệt vén màn xe ngựa, nhìn ra xa thấy một làn khói đen kịt.

Một đôi mắt trắng dã nhìn chằm chằm về phía này.

Quỷ nhãn khai.

Thứ quỷ quái này thích móc mắt người ra ăn, thay thế cho đôi mắt của nó.

Thẩm Dạ Nguyệt móc một lá bùa trấn quỷ ra, khóe miệng lẩm nhẩm khẩu quyết, lá bùa vàng sáng lướt qua đám người chạy tán loạn, bay thẳng tới làn khói đen, ánh lửa lóe lên, tiếng hét chói tai vang lên.

Khói đen tiêu tán, dưới đất đôi mắt trắng dã đen thui, Thẩm Dạ Nguyệt đi tới, giẫm nát đôi mắt, thành một đống than đen.

Mạc Hàn Lâm ấn huyệt nhân trung cho tiểu cô nương.

Cô nương từ từ mở mắt, nhìn xung quanh, thấy ba người đều nhìn mình, cô nương đứng dậy hành lễ, "Tiểu Đào đạ tạ chư vị, tiểu nữ không biết làm gì để báo đáp, nguyện bưng trà rót nước. Làm trâu làm ngựa cho chư vị."

"Tiểu cô nương đứng lên đi, huynh đệ chúng ta chỉ tiện tay, nhà cô nương ở đâu, ta đưa cô về."

"Nhà ta ở ngôi miếu hoang, cha mẹ mất sớm, ta không có nơi về, mong công tử có thể nhận tiểu nữ." Tạ Đào quỳ xuống dập đầu.

Ba huynh đệ hai mặt nhìn nhau. Mạc Hàn Lâm thở dài, đỡ người quỳ dưới đất lên.

"Tạ cô nương đứng lên đi, nhà ta ở gần đây, ta dẫn cô nương về làm nha hoàn trong phủ ta cũng được."

"Đa tạ công tử."

Đợi Mạc Hàn Lâm rời đi, Thẩm Dạ Nguyệt tìm một khách điếm nghỉ chân.

Hai người thuê một phòng, lúc chuẩn bị tắt đèn, Lạc Vũ kéo tay áo ca ca.

"Ca ca, huynh từng nghe đến Hợp Hoan Tông sao?"

"Từng nghe, một đám lưu manh, mấy tên sáng nay nhìn bộ dạng toàn lưu manh, đến tên môn phái đã nói lên tất cả."

"Đệ biết Hợp Hoan là gì không? Môn phái chúng ta dùng công pháp cùng kiếm, nhưng Hợp Hoan Tông thì khác, dùng song tu làm công pháp, ai biết trên dưới môn phái đã ngủ cùng bao nhiêu người, còn lập ra một đám tiểu lưu manh, đệ ít dây dưa thì hơn."

"Vâng, ca ca."

Dặn dò đệ đệ ngoan xong, hai người tắt đèn đi ngủ.

Lúc mặt trời lên cao, Lạc Vũ tỉnh dậy, Thẩm Dạ Nguyệt không biết đã đi đâu.

Y xuống lầu nhìn cũng không thấy bóng dáng, liền ra ngoài dạo chơi.

Y hỏi thôn dân quanh đây, biết được cạnh trấn có một con đường dẫn tới một khu rừng nhỏ.

Y tò mò đi lên con đường nhỏ hẹp, vừa đi vừa nhìn. Nhưng đi một lúc lâu y lại vòng về lối lên ban đầu.

Có trận pháp? Nhưng ai lại lập trận pháp ở đây, che giấu cái gì sao?

Y niệm pháp quyết, một ánh sáng trắng lóe lên.

Trước mắt lác đác lộ ra ánh đỏ.

Y tiến lên vài bước, không phải hoa, mà là đám yêu thú lông đỏ, đôi mắt đen láy, rúc trong lá xanh. Cây này không thể là linh thảo, y đã xem qua trong sách không có loại linh thảo như vậy.

Trận pháp cũng không phải loại khó phá, chỉ ngăn được phàm nhân, không ngăn được tu sĩ.

Không biết ma xui quỷ khiến thế nào, y dùng linh lực đào một gốc cây lên, ném vào túi trữ vật, không biết có công dụng gì, đào lên mang về trồng trước đã.

Lúc y đi ra khỏi khu rừng nhỏ, kết giới tự động khôi phục, một nam tử áo đỏ nhìn theo bóng lưng khuất sau kết giới, nở nụ cười nhẹ không rõ ý tứ.

*

Lúc về đến khách điếm, Lạc Vũ thấy Thẩm Dạ Nguyệt cùng đại sư huynh đã trở về.

Mạc Hàn Lâm dẫn tiểu cô nương kia về nhà, phụ mẫu hắn đều rất thích, hắn về khách điếm đưa sư đệ về môn phái.

Y đưa cho Mạc Hàn Lâm cùng Thẩm Dạ Nguyệt mỗi người một túi trữ vật.

Về đến Kiếm Thiên, Lạc Vũ đi đến chỗ sư phụ, người đang đọc sách trong tĩnh thất, y đẩy cánh cửa trúc vào.

"Sư tôn con về rồi, con có thứ muốn cho người."

Vừa nói y vừa móc túi trữ vật màu xanh thêu mai vàng ra.

"Con mua trên trấn, muốn tặng cho người."

Uyên Vân đạo nhân gật đầu, cất túi trữ vật vào vạt áo.

"Xuống núi làm những việc gì?"

"Con đi dạo thôi ạ. Nhưng sư tôn, con phát hiện một nhánh cây rất kỳ lạ, muốn cho người xem." Lạc Vũ vừa nói vừa cầm cái cây vừa nhổ ra.

Sư tôn cầm lên xem, ngẩng đầu nhìn y, "Con hái nó ở đâu?"

"Dạ, ở một khu rừng nhỏ bên cạnh trấn, ở đó có trận pháp, con phá trận pháp thì thấy có rất nhiều loại cây này, nó có công dụng gì ạ?"

"Là một loại hoa dùng để làm xuân dược, thích hợp cho song tu, không gây hại, chỉ là liên quan đến Hợp Hoan Tông thôi."

"Vâng, con đem về trồng được không ạ?"

"Được."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro