Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 5

Lúc y quay đi, sư tôn nhìn bóng dáng y như có điều suy nghĩ, lại thở dài một hơi.

Lạc Vũ vòng sang con đường nhỏ đi đến Phong Tĩnh Các.

Kiếm Thiên môn phái linh khí dư thừa, linh hoa dị thảo sinh trưởng tốt, hoa đào trong Phong Tĩnh Các quanh năm nở hoa, ngoài hoa đào còn rất nhiều loại hoa khác.

Tạo cảm giác nơi đây an tĩnh thoải mái, y đi qua một loạt rừng đào, đến trước tĩnh thất của nhị sư huynh.

Y gõ cửa hồi lâu, không thấy ai trả lời, Lạc Vũ định rời đi thì nghe có tiếng nước chảy sau nhà.

Y vòng ra đằng sau, một con suối nước nóng bên cạnh rừng hoa đào.

Cánh hoa theo dòng nước chảy xuôi, một nam tử quay lưng lại phía y.

Y giẫm trên cánh hoa đi tới, kêu một tiếng, "Nhị sư huynh."

Thiên Hàn Thần quay lại, hắn nhìn bóng dáng người tới, gật đầu, đang định cứ như vậy lên bờ, chợt nhớ tới hắn đang không mặc y phục.

Tiểu sư đệ lại đang nhìn hắn, hắn ho một tiếng, "Đệ vào nhà trước chờ ta."

"Vâng."

Lạc Vũ ngây người, sư huynh nói y mới giật mình, quay người.

Thân ảnh nhị sư huynh thon dài, làn da trắng, giọt nước chảy dọc theo sống lưng xuống vòng eo thon dài.

Tim y đập lỡ một nhịp, quay người đi vào trong trúc xá, mặt đỏ lên.

Dáng người nhị sư huynh thật đẹp, không biết cô nương nào sẽ hái được đóa hoa lạnh lùng này.

Lúc y đang thất thần, Thiên Hàn Thần đi vào.

Một thân áo trong trắng tinh, lộ ra xương quai xanh, cần cổ thon dài, mái tóc ướt xõa trên bả vai.

"Có chuyện gì tìm ta sao?"

"A! Đệ với đại sư huynh tam sư huynh xuống núi, đệ có mua túi trữ vật cho mọi người, cũng mua cho huynh một cái."

Thiên Hàn Thần nhìn túi trữ vật trắng thêu hoa đào tinh xảo.

Hắn nhận lấy cầm trong tay, "Đa tạ, còn một thời gian nữa bí cảnh Vân Thủy sẽ mở, từ giờ đến lúc đó, còn nửa năm nữa, đệ tập luyện chăm chỉ sẽ được vào bí cảnh."

"Vâng, nhị sư huynh. Lúc đó huynh với đại sư huynh cùng đi ạ?"

"Đương nhiên, hai đệ chưa từng đánh nhau, võ công không cao, trong đó nguy hiểm tứ phía, để hai đệ đi vào đó nghịch ngợm làm thức ăn cho yêu thú sao?"

"Đệ vào học hỏi nha, nhưng mà có yêu thú thật ư?"

"Thật, còn nhiều linh thảo quý nữa. Ta sẽ lấy ít hạt giống để trồng. Đệ cùng Dạ Nguyệt đến Tàng Thư Các mượn sách về yêu thú đọc đi, có lợi lắm đó."

"Vâng."

Lạc Vũ rời đi.

Thiên Hàn Thần sờ túi trữ vật còn một sợi ấm áp bên trên, một mùi thơm nhẹ nhàng bay ra.

Hắn mỉm cười nhẹ cất vào vạt áo.

Lạc Vũ về đến trúc xá, nói với Thẩm Dạ Nguyệt, "Ca, mai chúng ta đến Tàng Thư Các mượn sách về Yêu Thú xem qua đi."

"Đệ nghe nhị sư huynh nói trong bí cảnh có rất nhiều yêu thú, đến lúc đó chúng ta nên bắt một con về nuôi."

"Đệ nghĩ yêu thú là con chó con mèo dễ bắt thế sao? Với tu vi của chúng ta thì chỉ có làm mồi cho yêu thú thôi!"

"Vậy nên đệ mới muốn xem sách về yêu thú, biết đâu sẽ bắt được một con thì sao?"

"Được, ta đi với đệ là được."

"Ca ca thật tốt!"

Lúc hai người đến Tàng Thư Các đã là buổi tối.

Đi qua con đường nhỏ hẹp, một tòa lầu gác hiện ra, Tàng Thư Các có bốn tầng, với tu vi của hai người họ, nếu may mắn sẽ bắt được yêu thú cấp cao.

Không may mắn sẽ không bắt được yêu thú nào.

Hai người tìm một lúc lâu, thì tìm được hai quyển sách"Yêu thú từ cấp một đến cấp mười", quyển thứ hai là "Ngự thần thú"

Mỗi người đọc một quyển, các yêu thú đều có cấp bậc.

Cấp một là thấp nhất, loại yêu thú này các phàm nhân muốn nhưng không bắt được, tu sĩ có rơi vào tay cũng không thèm bắt.

Yêu thú cấp hai có khả năng tạo ra ảo cảnh, mê hoặc người ta, lấy những ký ức xưa cũ làm người ta trầm mê trong đó không tỉnh.

Yêu thú cấp ba có thể hóa thành bất kỳ người nào đó, vật nào đó, để đi lừa người ta.

....

Yêu thú cấp mười là loại yêu thú mạnh nhất, ít tu sĩ bắt được nó, chỉ xa xa nhìn nó trêu ghẹo, nó hội tụ đủ các loại pháp thuật. Con yêu thú này sống lâu năm, có lần buồn chán trêu ghẹo một thiếu niên áo đỏ, kết quả bị thiếu niên đó đánh cho một trận, hóa thành con yêu thú con, từ đó nghe theo thiếu niên áo đỏ.

Lạc Vũ đọc tới đây, hỏi Thẩm Dạ Nguyệt, "Ca tùng nghe về thiếu niên này chưa? Thật lợi hại, đệ cũng muốn một con yêu thú."

"Chưa nghe qua bao giờ, giờ ta đang học Ngự Thần Thú, đệ học không?"

"Có ạ. Nhỡ đệ may mắn bắt được yêu thú cấp cao thì sao!"

"Lúc đó ca ca sẽ bắt cho đệ một con yêu thú nha."

Hai người cầm sách về trúc xá.

Nói về học hỏi, Thẩm Dạ Nguyệt nhanh hơn Lạc Vũ, thường chỉ đọc một lần sẽ nhớ.

Nhưng những chuyện ngày bé làm hắn chỉ muốn tìm ra kẻ thù giết cả nhà,  giờ đã qua mười năm năm mà vẫn chưa có manh mối.

Chỉ còn cách học võ công thật giỏi, cùng những công pháp của phái Kiếm Thiên, mới có lúc điều tra chân tướng, hắn đã để ý, những môn phái như Kiếm Thiên sẽ không có cách gì để điều tra.

Nên hắn sẽ nghĩ cách tiếp cận Hợp Hoan Tông, quang minh chính đại không dùng được thì dùng cách của lưu manh đi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro