Chương 4: Kí ức... không còn nữa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi chôn cất hai người họ, Tuệ Tâm cứ như người mất hồn đi về một hướng vô định. Cô đi mải miết dưới con mưa như trút. Giá như mưa có thể thanh tẩy được linh hồn cô. Giá như... cô chưa từng gặp anh... cũng vào một ngày mưa...

------------------------------------

- Cậu không sao chứ? – Tiểu Phương ngạc nhiên nhìn cậu bé chừng 11 tuổi đang hướng ánh mắt về mình. Cô đang giương cao dù che cho cậu ấy bởi cô vô tình thấy cậu đang ngồi lặng lẽ trên chiếc xích đu ở công viên và dưới trời mưa.


- Tôi... không sao – Cậu ta đỏ mặt khi nhìn thấy đôi mắt trong vắt ấy, vội quay đi chỗ khác

- Cậu tên là gì? Sao lại ngồi đây một mình? - Tiểu Phương cúi xuống nhìn cậu

Thấy cậu ta không trả lời. Tiểu Phương "A.." lên như chợt nhớ ra điều gì đó. Cô lấy trong túi ra một viên kẹo rồi dịu dàng nói:

- Tặng cho cậu này!

- Tôi không thích kẹo! – Cậu ta lạnh lùng đưa lại kẹo cho cô rồi nhích ra xa.

Tiểu Phương lại tiến gần lại, người cô sắp ướt nhẹp vì cứ mải che cho cậu ta. Cô lại cúi xuống dúi vào tay cậu ta viên kẹo và cả cây dù.

- Kẹo sẽ khiến trái tim cậu ngọt ngào và... không lạnh nữa. Cậu đừng ngồi đây nữa nha, sẽ cảm đó!!! Mau về đi. Tôi phải về trước đây.

Rồi cô chạy đi. Nụ cười trong mưa của cô như ánh cầu vồng rực rỡ. Nhưng đó lại là sự khởi đầu cho những chuỗi ngày đau khổ sau này của cô.

- Ác quỷ không cần một trái tim ngọt ngào đâu Tuệ Tâm à!!! – Một nụ cười nhếch nhẹ, bóng cậu thoắt cái chỉ còn là một chấm đen.


--------------------------------------

Tuệ Tâm bỗng chốc nhớ đến lão già cha dượng cô. Lão ta đã chết trong tay kẻ mà ông đã bán cô cho hắn. Còn mẹ cô, mẹ cô thậm chí còn chưa một lần gặp hắn. Vậy mà hắn cũng không buông tha...

Cuối cùng, bấy lâu nay, tất cả những gì cô chịu đựng, cô đánh đổi để ông ta có thể hít thở bầu không khí trong lành, có thể tiếp tục trong men say chè rượu và mẹ cô sẽ không bị ai uy hiếp, sẽ không bị lão già bán đi như đã từng bán cô. Cô đã hy sinh để mẹ cô được yên lành trong ngôi nhà của mình. Cô đánh đổi linh hồn của mình cho quỷ dữ, bị nguyền rủa như kẻ máu lạnh không có trái tim, chịu những lời sỉ nhục mỉa mai của thiên thần khi nhìn thấy máu tanh từ tay cô. Để bây giờ đổi lấy tất cả những điều này sao. Tất cả những gì cô làm đều đã trở thành vô nghĩa, chẳng có ích gì. Nó cũng chỉ quay về là con số không!

--------------------------------------

Những kí ức về mẹ chợt ùa về trong lòng cô.


- Tiểu Phương, sau này con gái của mẹ nhất định sẽ là thiên thần xinh đẹp nhất. Và con sẽ là niềm tự hào của mẹ!!!

..........

- Tiểu Phương, mẹ nấu cho con những món con thích nè! Ra ăn đi! Ăn cho nhiều vào thì con gái của mẹ mới mau lớn!!!

.........

.........

- Tiểu Phương, con gái tội nghiệp của mẹ, con đừng bao giờ mất đi nụ cười trong sáng này nha. Đừng bao giờ khóc, Tiểu Phương của mẹ mà khóc thì mẹ sẽ đau lòng lắm đấy!!!


-------------------------------------------

Mẹ ơi, con gái của mẹ sẽ không khóc đâu, con đang mỉm cười đấy mẹ à. Nhưng tim con nó đau quá mẹ ạ! Làm sao để có thể lấy lại được những gì đã qua? Làm sao để con có thể thấy mẹ? Con phải làm sao đây hả mẹ? Mẹ đưa con theo cùng được không? Mẹ ơi....


Cô chạy, chạy thật nhanh để níu lấy bóng dáng mẹ đang hiền từ mỉm cười nhìn cô phía trên bầu trời. Nhưng càng níu giữ thì bóng mẹ lại càng xa....

Cạch...

Chân Tuệ Tâm vấp ngã, cơ thể cô nhào xuống đất, đầu đập vào lề đường. Máu cứ thế tuôn ra, cô ngất đi trong vô thức. Tuệ Tâm không còn nhìn thấy gì, cô muốn quên hết tất cả, muốn thượng đế cất đi những kí ức đang bào mòn trái tim cô. Thế là tối tăm và lạnh lẽo bao trùm lấy cô và rồi cô cảm nhận một bàn tay mạnh mẽ đang bế xốc cô dậy. Cảm giác này có vẻ rất quen thuộc. Nhưng không tài nào cô nhớ được... là ai???

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro